14
Tôi có một đoạn thời gian rất dài không gặp lại Chu Cận Nghiên.
Lại một lần nghe được tin tức của hắn.
Cuộc sống của Lục Thanh Thanh trở nên không tốt, trong nhà tạo áp lực cho cô ta, yêu cầu kết hôn với Chu Cận Nghiên.
Chu Cận Nghiên vô luận như thế nào đều không đồng ý, bị bức đến phiền, lái xe ra cửa giải sầu.
Kết quả ở trên đường núi phanh lại không nhạy, từ vách núi rơi xuống.
Khi được cứu lên, cả người toàn là máu, đã lâm vào hôn mê sâu.
Cảnh sát tra tới điều tra, không ngờ cuối cùng tra được chủ mưu là Lục Thanh Thanh.
Cô ta thừa nhận.
“Đúng, là tôi. Rõ ràng là anh ta tới trêu chọc tôi trước, dựa vào cái gì vì cái đồ dỏm nghèo kiết hủ lậu mà bỏ rơi tôi.”
Đã từng là nữ minh tinh được nâng lên tận mây, hiện giờ ngã xuống bùn đất, hoàn toàn mất đi phong thái, “Tôi sống không tốt, anh ta cũng đừng mơ tưởng thuận lợi thoát thân.”
Mấy người bạn của Chu Cận Nghiên đã từng đi tới tôi, muốn tôi đến bệnh viện thăm hắn.
Tôi quyết đoán mà cự tuyệt: “Tôi thấy, chuyện này dường như không quan trọng lắm?”
Hắn tức giận mà trừng mắt tôi: “Cô có biết Nghiên ca vì cô làm cái gì không?”
“Biết chứ.”
Tôi cười nói, “Là đưa tôi tới buổi tụ họp của bạn gái cũ và các người để các người chuốc rượu trêu đùa, hay là vì Lục Thanh Thanh mà nói dối về ảnh chụp, hắt nước bẩn lên đầu tôi, dâm phụ nhục nhã?”
Sắc mặt của hắn đại biến, á khẩu không trả lời được.
Hạng mục thực nghiệm nhiều lần gặp khó khăn, rốt cuộc vẫn thuận lợi mà ra kết quả.
Khi mở cuộc họp công bố thành quả, Chu Cận Nghiên vẫn nằm ở bệnh viện, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi kết thúc, tôi lại đến nghĩa trang.
Bà ngoại còn ở trên bia mộ, hiền từ mà cười, nhìn về phía tôi.
Tôi thở ra một hơi, nhìn sương trắng tỏa khắp trong không khí lạnh băng.
Kỳ thật lúc trước, khoảnh khắc bà ngoại hấp hối, đã từng nắm chặt tay Chu Cận Nghiên, nói hắn đối xử với tốt với tôi một chút.
Bà nói: “Tôi biết, Ninh Ninh hỏi mượn cậu 30 vạn, đó là bởi vì tôi bệnh, là tôi vô dụng. Cậu không nên trách nó, nó thật sự sống không dễ dàng, nhiều năm như vậy, rất khổ cực……”
Bàn tay khô gầy, bởi vì dùng sức, trán nổi gân xanh.
Bà nói chuyện càng ngày càng cố hết sức: “Đối với nó thật tốt nhé.”
Chu Cận Nghiên trầm mặc một lúc lâu, nói đồng ý.
Bà ngoại cuối cùng mới bằng lòng yên tâm mà đi.
Tôi nằm trên thi thể của bà, cơ hồ nói không ra lời, chỉ liên tục rơi nước mắt.
Trong lúc vô ý ngẩng đầu thoáng nhìn, lại thấy Chu Cận Nghiên cau mày, đang lấy khăn ướt tiêu độc lau tay.
Hắn trước nay đều khinh thường tôi, cũng khinh thường người nghèo thống khổ giãy giụa cầu sinh tồn trên thế giới này.
Bất quá hiện tại, đến phiên hắn.
“Thành quả thực nghiệm của cháu đang từng bước được ứng dụng, cháu sẽ mau chóng tham dự hạng mục kế tiếp.”
“Có lẽ qua nhiều năm, cháu sẽ là sinh vật học gia trứ danh được lưu trong sử sách. Đến lúc đó, bà nhất định cũng sẽ vì cháu mà vui vẻ nha?”
Tôi dựa vào bia mộ của bà ngoại, nói thật nhiều.
Thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn đen tối, đứng dậy đi ra ngoài.
Sầm Vũ Thân đã chờ ở cửa.
Cô ấy cố ý kêu tài xế lái chiếc xe màu tới đón tôi.
Sau khi lên xe, thân thể bị đông cứng của tôi khôi phục tri giác.
Cô ấy hỏi tôi: “Hiện tại Chu Cận Nghiên nằm ở bệnh viện, đã không sao cả, muốn sửa tên lại không?”
Tôi nghĩ: “Cũng được.”
Úc Ninh là tên mà bà ngoại đặt cho tôi.
Tôi còn hy vọng trong tương lai sẽ lưu danh sử sách, dùng chính cái tên đó.
Tối nay, bầu trời đêm không mây, ánh trăng sáng tỏ.
Ngoài cửa sổ xe xẹt qua bóng cây lắc lư, lướt qua từng ánh đèn đường.
Tôi rốt cuộc lại một lần trên đường theo đuổi lý tưởng rất nhiều năm.
Lúc này đây, sẽ không dừng lại.
- Hoàn -Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK