• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Ý đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, ánh mắt sắc lẹm xẹt qua bảo mẫu Trần Dung đang đứng sững sờ ở cửa: "Ngọc bội của tôi đâu?"

"..."

Trong đôi mắt từ trước giờ vẫn luôn nhát gan nhu nhược loé lên âm u khó thấy, Trần Dung theo bản năng cảm thấy sợ hãi: "Tiểu thiếu gia, cậu đang nói gì vậy?"

Khóe miệng Bùi Ý nhếch lên độ cong lạnh lùng, cậu hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Ba của nguyên chủ từng là con trai mà hai vợ chồng Bùi lão gia tử coi trọng nhất. Năm xưa sau khi bất ngờ gặp tai nạn, nguyên chủ vẫn còn đang cuốn trong tã được hai vợ chồng Bùi lão gia tử nuôi nấng.

Khi còn bé nguyên chủ ở Đế Kinh là một đứa trẻ rất thông minh, thẳng đến khi lên mười tuổi năm, ngoài ý muốn trở lên ngu ngốc, trị liệu không có kết quả, sau này còn liên tiếp làm ra chuyện mất mặt trở thành trò cười của toàn bộ giới thượng lưu.

Xưa nay Bùi lão gia tử luôn coi trọng thể diện, đối với đứa cháu trai này ông chỉ lạnh lùng, dứt khoát ném ở một bên không thèm quan tâm.

Nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng luyến tiếc, bà vẫn một ngày cơm ba bữa cẩn thận chăm sóc nguyên chủ, có những thứ tốt, đáng giá bà đều dành cho nguyên chủ, chỉ hy vọng đứa cháu trai nhỏ khôi phục bình thường.

Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.

Bùi lão phu nhân sinh bệnh phải nằm viện, từ đó trở đi, nguyên chủ ở cái nhà này liền mất đi chỗ dựa, ngay đến bảo mẫu Trần Dung cũng có thể leo lên đầu lên cổ cậu——

Dưới danh nghĩa chăm sóc nguyên chủ, lần đầu tiên bà ta chiếm đoạt số tiền riêng mà Bùi lão phu nhân cho nguyên chủ khi nằm viện, chờ Bùi lão phu nhân sinh bệnh qua đời không còn trợ cấp tiền, bà ta bắt đầu lấy đồ trong phòng nguyên chủ.

Không cần nhọc công lấy đồ đem ra ngoài bán, lén lút lấy đồ đưa cho con trai bảo bối của mình, cho dù có người hỏi, bà chỉ nói tiểu thiếu gia làm mất.

Người này, căn bản chính là một con sói được nuôi trong nhà!

Trần Dung đứng trước cửa bắt gặp ánh mắt của Bùi Ý, trong lòng có tật giật mình.

Mặt dây truyền ngọc mà Bùi Ý đeo trên cổ nhiều năm trước là Bùi lão gia tử tặng, nhìn qua rất có giá trị, Trần Dung vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để trộm nó, hôm nay ngoài ý muốn ——

Đối phương sau khi thay đồ để lại ngọc bội trên giường rồi đi ra ngoài?

Bà ta sao không thể không ra tay?

Vì thế, Trần Dung thừa dịp không có người chú ý liền đem ngọc bội trộm mang về phòng mình, tính toán thời gian mang mặt dây chuyền mang đi bán lấy tiền, nhưng bà ta sao có thể ngờ đến Bùi Ý vừa vào phòng đã hỏi chuyện này?

Bùi Ý bình tĩnh truy hỏi: "Ngọc bội của tôi đâu?"

"Ngọc bội cái gì?" Bảo mẫu Trần Dung phủ nhận: "Tôi không nhìn thấy ngọc bội nào cả!"

Bà ta cho rằng Bùi Ý chỉ là nhất thời cậy mạnh, lập tức tiến lên phía trước chặn họng: "Chính cậu là người đánh mất Ngọc bội sao lại tới hỏi tôi?"

"Ngọc bội kia được Bùi lão gia tử tặng cho cậu! Cậu la hét ầm ĩ như vậy là muốn cho lão gia tử biết cậu làm mất ngọc bội sao?"

Bùi Ý không nói lời nào, trào phúng trong mắt càng rõ ràng.

Một giây trước còn già mồm cãi láo nói không biết ngọc bội nào, một giây sau đã nói miếng ngọc bội này là Bùi lão gia tử tặng, đúng là chưa đánh đã khai sạch——

Thấy mắng bình thường cũng không doạ được cậu, Trần Dung tiến lên định nhéo tay Bùi Ý.

Trước đây mỗi khi cậu yêu cầu tìm thứ gì đó, Trần Dung liền đưa Bùi lão gia tử doạ nạt trấn áp, sau đó tự mình động thủ đánh cậu một phen, không quá ba năm, có thể dọa nguyên chủ nhát gan rụt rè phải im lặng không thể lên tiếng.

Chỉ tiếc, Bùi Ý không phải nguyên chủ, cậu đã nhìn thấu tâm tư của bà ta.

Trước khi ra khỏi cửa cậu bỏ miếng ngọc bội lên giường làm mồi nhử, chính là vì muốn để dụ con sói mắt trắng này vào tròng, kịch hay vừa mới bắt đầu, không thể chỉ có đoạn mở màn như thế này được.

Bùi Ý nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay của Trần Dung, không đợi đối phương kịp phản ứng đã dùng sức đẩy ra: "Tránh ra!"

—— rầm!

Trần Dung không ổn định được trọng tâm, va vào kệ bàn.

Đồ đạc ngổn ngang trên bàn rơi xuống đầy sàn, liên tiếp không ngừng phát ra tiếng.

Trần Dung chật vật ngồi phịch dưới đất, bả vai bà ta cũng trùng hợp đập vào góc bàn, trong nháy mắt cơn đau nhức làm thần sắc bà ta vặn vẹo: "Ai da! Ai da......"

Bùi Ý không thèm để ý, dùng sức cầm lấy bình hoa đập mạnh xuống, khiến động tĩnh càng lớn hơn.

Làm xong những chuyện này, Bùi Ý đưa mắt nhìn xuống ống tay áo dài của mình, thu sát khí quanh người lại, lẳng lặng chờ đợi những người khác xuất hiện.

Quả nhiên, tiếng bước chân rất nhanh liền truyền tới.

Bùi lão gia tử đi phía trước nhìn thấy trong phòng bừa bộn, mặt mày hiện ra một chút không vui: "Sao lại thế này?"

Trần Dung thấy ngoài cửa tụ tập nhiều người, lập tức ôm cánh tay trái giả vờ đau đớn, chỉ là chưa kịp hô đau, một tiếng khóc nức nở đã ập vào lỗ tai bà ta.

"Ông ơi, ngọc bội, ngọc bội mất rồi!"

"..."

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn hướng phát ra âm thanh.

Giờ phút này, hốc mắt Bùi Ý đỏ ửng, từng giọt từng giọt nước mắt như viên châu bởi vì động tác cúi đầu đột ngột không ngừng rơi xuống, quanh gò má và chóp mũi của cậu đều là một màu đỏ ửng, bộ dáng đáng thương nhìn qua có vẻ là cực kì oan ức, nhất định vừa bị người khác bắt nạt.

Trần Dung kinh ngạc nhìn Bùi Ý, căn bản không thể liên tưởng được cậu với vẻ mặt hung ác cách đây không lâu là cùng một người.

Hai vợ chồng Bùi thị tiến lên nhìn nhau, có chút dự cảm không lành ——

Bọn họ ngày thường nhìn quen Bùi Ý ngu ngốc hay nổi điên, ngay cả tiếng gào khóc cũng là âm thanh khiến người ta phiền chán, khó chịu!

Lúc này đối phương không gào khóc như trước mà chỉ rớt nước mắt, nhỏ giọng khóc lóc kể lể hai câu cũng đủ để cho người khác mềm lòng.

Chú khải ở phía sau Bùi lão gia tử thấy vậy, không tự chủ được liền thay Bùi Ý nói chuyện: "Bùi tiểu thiếu gia, ngọc bội của cậu bị mất?"

Bùi Ý thật cẩn thận tới gần Bùi lão gia tử, sờ lên cổ nhỏ trống rỗng giọng nói nức nở: "Ông ơi nhanh, ngọc bội, bà ấy, cầm đi, mang giấu, cháu muốn lấy lại ngọc bội."

Trong giọng nói hiện lên một tia khẩn trương, nghe tựa như cậu đang cố gắng giải thích cho mọi người.

Bùi lão gia tử thần sắc khẽ biến, lập tức liền hiểu được ——

Tuy rằng ông ta không thích Bùi Ý ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột của mình, vào ngày sinh nhật 18 tuổi năm ấy, ông đã nhờ quản gia lấy từ nhà kho ra một khối bạch ngọc làm thành ngọc bội coi như làm quà mừng chúc mừng sinh nhật cậu.

Bùi Ý vẫn luôn đeo ngọc bội ở trên cổ, chưa bao giờ tháo xuống.

Bùi lão gia tử nhìn Bùi Ý dáng vẻ vừa đáng thương, vừa sốt ruột trước mắt, trong thoáng chốc nhớ lại khi đối phương còn bé, thường xuyên chạy nhảy quanh chân gọi mình là ông nội, sau khi nhận được quà tặng gì cũng đều cực kì giữ gìn.

Bâu giờ hồi tưởng lại, mặc dù tâm trí ngu dại, nhưng đối phương cũng chưa bao giờ đánh mất ngọc bội mà ông đã tặng.

Trái tim Bùi lão gia tử cứng rắn vỡ ra một tia khe hở, nhìn thẳng về phía Trần Dung: "Nói rõ ràng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Ngọc bội của thằng bé có phải bị bà lấy đi rồi?"

Trần Dung đỏ mặt phủ nhận: "Lão gia tử, tôi oan uổng quá! Tiểu thiếu gia ra cửa còn không đeo ngọc bội!"

"Rõ ràng, rõ ràng chính tiểu thiếu gia làm mất sợ bị mọi người trách mắng, mới đội nồi lên đầu tôi, vừa rồi tiểu thiếu gia còn tức giận đẩy tôi ra, chắc cánh tay bị gãy rồi......"

Trong con ngươi Bùi Ý lóe lên tia sáng nhạt, cậu xoay người nói chuyện có chút nhanh: "Cháu, cháu không có, chính là bà ấy lấy!"

"Bà, bà còn cầm rất nhiều đồ của cháu, còn đánh cháu, mắng cháu!" Cậu nhấc tay áo lên, tiếng khóc kìm nén càng ngày càng rõ ràng: "Ông nội và chú, hai người không thích cháu sao? Bà ta nói mọi người muốn bán cháu lấy tiền."

Trên cánh tay nhỏ gầy của Tiểu Ý còn hiện đầy vết máu bầm chưa tan đi, giọng nói càng về sau càng bất an lo sợ, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Nửa câu sau nghe như là lời tố cáo bảo mẫu, nhưng thực chất đang vả vào mặt nhà họ Bùi trước mặt Cao Khải

Chú Khải nhíu mày, đúng lúc bổ sung một câu: "Bây giờ tôi hiểu tại sao Bùi tiểu thiếu gia vẫn còn mặc áo dài tay!"

Bùi Ý cúi đầu che giấu vẻ u ám ánh mắt, trong lòng không khỏi cho vị thần trợ công này một lời khen.

Tuy rằng cậu mới xuyên sách không bao lâu, nhưng đã thấy rõ đức hạnh của những người trong nhà họ Bùi.

——

Chắc chắn sẽ làm bộ làm tịch với người ngoài, nhà họ Bùi cực kì quan trọng đến thể diện, có việc gì xảy ra nha họ Bùi sẽ đóng cửa giải quyết chuyện trong nhà.

Ngay cả bảo mẫu cũng có thể leo lên đầu lên cổ Bùi tiểu thiếu gia tùy ý đánh chửi, trộm cướp? Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải là muốn cho con cháu thế gia cười đến rụng răng?

Quả nhiên, Bùi lão gia tử tức giận đến tức ngực, lạnh giọng trách mắng: "Hay lắm, mụ đàn bà đanh đá chua ngoa này, ngày thường đều ở trước mặt tiểu thiếu gia nói hưu nói vượn cái gì hả?"

"Tôi..."

Không đợi Trần Dung mở miệng giải thích, lão quản gia Trịnh liền vội vã đi rồi trở về, trong tay còn cầm khối ngọc bích trong suốt: "Lão gia tử, tôi mới vừa đi lục soát phòng Trần Dung, ở trong gối của bà ta có dấu ngọc bội."

Bùi Ý nhanh chóng giật về, gắt gao lắm chặt trong lòng bàn tay: "Của cháu!"

Không cần nhìn kỹ, liền biết là ngọc bội đã bị mất của cậu!

Trong mắt Bùi lão gia tử không cho phép mất mặt, huống chi chuyện này còn ồn ào khó chịu đến trước mặt người ngoài, ông ta dùng sức giậm quải trượng một cái xuống đất: "Lão Trịnh, lập tức báo cảnh sát cho ta!"

Báo cảnh sát?

Trần Dung sợ tới mức hai chân run run, hoảng sợ ánh mắt như có như không mà hướng về liếc một chỗ, chuyện này sao có thể? Bà ta không muốn ngồi tù!

Người ngoài là Chú Khải đem một màn này thu hết vào trong mắt, dù sao chú cũng là người trong gia tộc Bạc thị, chú lập tức nhìn thấu được âm mưu của gia đình này.

"Lão gia tử, nếu hai nhà Bùi và Bạc liên hôn, Bùi tiểu thiếu gia cũng coi như là như là một thành viên trong gia đình họ Bạc chúng ta, cho tôi mạn phép được nói vài lời ——"

Chú khải nhìn về phía Bùi lão gia tử, ngữ khí không nặng không nhẹ.

"Bảo mẫu lại dám trộm đồ, còn dám đánh đập chửi bới với Bùi tiểu thiếu gia, đổi lại là những người khác cũng chỉ sợ có mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy, vậy gọi cảnh sát đến điều tra thật tốt, nói không chừng..."

Chú Khải nhìn hai vợ chồng nhà họ Bùi đang nhỏ giọng thương lượng đằng sau, thật ra lời nói có chút ẩn ý: "Nói không chừng có kẻ đằng sau xúi giục hoặc là có âm mưu."

Khóe miệng Bùi Ý khẽ cong lên, cậu quả thực muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Chú khải.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn để đối phương xem diễn kịch, với tư cách là người xem, không nghĩ tới đối phương cư nhiên đi theo con đường mà cậu vạch ra.

Người nói có lòng, người nghe cũng có ý.

Trần Dung trợn tròn hai mắt, tức khắc bò đến dưới chân Đặng Tú Á: "Phu nhân! Phu nhân cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ! Tôi đều là nghe lời phu nhân nói mới đối xử với tiểu thiếu gia như vậy!"

Sắc mặt Đặng Tú Á thay đổi, trở tay tát vào mặt bảo mẫu: "Con tiện nhân này! Bà nói bừa gì đó! Tôi bảo bà đi trộm đồ của Tiểu Ý khi nào!"

"..."

Cái tát làm Trần Dung choáng váng hai giây, sau đó bà ta ngồi bệt dưới đất kêu to: "Chính phu nhân chỉ thị tôi làm! Trước kia Tiểu thiếu gia vẫn còn tỉnh táo, phu nhân bảo tôi âm thầm k1ch thích hành hạ tiểu thiếu gia, làm cho tiểu thiếu gia cả đời này đều điên điên khùng khùng!"

Bùi Ý bình tĩnh xem trò hề ——

Bất chấp tất cả Trần Dung gắt gao túm chặt ống quần Đặng Tú Á, làm thế nào cũng không buông tay, làm gì có dáng vẻ của người gãy xương tay?

"Lão gia tử, quản gia, ta nhất thời bị mỡ heo*làm cho mù mắt! Tiểu thiếu gia là một đứa nhỏ đáng thương, nếu không phải phu nhân mỗi ngày xúi giục tôi, tôi nào dám ở dưới mí mắt mọi người làm ra chuyện này?"

*Đồ có giá trị.

"Không thể báo cảnh sát mà! Nếu như tôi ngồi tù, nửa đời sau sẽ phải sống thế nào đây? Chuyện này không chỉ đổ thừa một mình tôi được!"

Trần Dung lập tức trước mặt mọi người khóc lóc nhận lỗi, bà ta nhìn về phía Đặng Tú Á trong mắt oán hận không giảm: " Đúng rồi, đúng rồi, tôi, tôi còn giữ lịch sử trò chuyện trên WeChat, mấy người..."

Mấy lời vừa nói ra, Đặng Tú Á liền hoàn toàn hoảng sợ.

Bà không quan tâm đ ến thể diện, túm tóc Trần Dung liền muốn kéo đối phương ra ngoài: "Lão Trịnh! Còn không đem con mụ điên này kéo ra ngoài!"

Lão Trịnh nhận được ánh mắt của Bùi lão gia tử, vội vàng đem Trần Dung túm tóc kéo ra ngoài, mãi đến khi tiếng gào khóc hoàn toàn biến mất, bà ta ở trong lòng mắng chửi Đặng Tú Á.

Căn phòng trở lên yên tĩnh nhưng bầu không khí lại trở lên ngượng ngùng.

Đặng Tú Á nhìn bảo mẫu bị kéo ra ngoài đáy lòng đang nghĩ không biết nên giải thích như thế nào cho hợp lí ——

Đột nhiên, Bùi Ý giương ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn sang, ở mọi người trước nhỏ giọng nói: " Dì, dì không thích con sao?"

Lời nói vô hình dường như thêm dầu vào lửa.

Bùi Như Chương ánh mắt trở lên dữ tợn, đột nhiên quay người tát mạnh vào mặt vợ mình một cái.

—— chát!

Đặng Tú Á che gò má đỏ rát của mình, đầu óc trống rỗng, bà làm sao cũng không ngờ tới, cái tát vừa rồi trên mặt Trần Dung lại quay trở lại trên mặt mình!

"..."

Bùi Như Chương thừa dịp vợ đang yên lặng, bất ngờ trách cứ: "Bình thường tôi bảo bà chăm sóc cho Tiểu Ý thật tốt, bà coi như gió thoảng qua tai sao?"

Chuyện đã đến nước này, người cũng từng đánh đập chửi rủa cháu trai mình sau lưng, chỉ nghĩ đem chính mình phủi đến sạch sẽ.

"Kể cả như Trần Dung đang hãm hại bà, vậy bà ta bình thường đánh chửi Tiểu Ý, người làm dì như bà sao không thể phát hiện chút nào? Sao bà lại để cho tôi phụ lòng anh tôi như vậy?"

Đặng Tú Á chậm rãi lấy lại tinh thần, tức giận đến đến phát run: "Được lắm! Bùi Như Chương! Ông đúng là giỏi làm bộ làm tịch!"

Bà không quan tâm đ ến dáng vẻ nho nhã ngày xưa, tông cửa xông ra ngoài.

Trò khôi hài hết cảnh này lại đến cảnh khác.

Bùi lão gia tử mất hết mặt mũi, nhưng vẫn phải giữ lấy tôn nghiêm của mình: "Cao quản gia, nhà tôi quản không nghiêm, làm ông chê cười rồi."

"Bùi lão gia tử nói gì vậy? Tôi tới chỉ là giúp tiểu thiếu gia sửa sang lại hành lý." Chú khải hơi hơi mỉm cười.

Ông nhìn liền hiểu, nhưng cũng không vạch trần ra.

"Đứa cháu này của tôi sau này phải làm phiền Bạc nhị thiếu gia với quản gia Cao chăm sóc rồi."

Bùi lão gia tử nhìn chú khải ý đã bảo xong, rồi nhìn về phía Bùi Ý trong ánh mắt vừa chân thành vừa giả vờ: "Tiểu Ý, nếu con nhớ nhà phải nói cho ông, ông sẽ bảo chú đến đón cháu trở về bất cứ lúc nào."

Bùi Ý không nói nhiều, giả vờ gật đầu.

...

Mãi đến khi Bùi Như Chương đỡ Bùi lão gia tử "thân thế khó chịu" rời đi, Bùi Ý mới mượn cơ hội này trốn vào trong phòng vệ sinh

Cậu nhìn hai mắt ngấn lệ chưa khô trong gương, thờ ơ dùng ngón tay lau nước mắt: "Không phải quan trọng thể diện sao?"

Cứ chờ coi đi.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, mấy trò bịp bợm của nhà họ Bùi, sớm muộn gì cậu cũng xé nát từng tầng một!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK