Đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh trước sau như một, cứ đúng giờ sẽ thức dậy.
Khi tỉnh dậy, cơn đau đầu vốn đã ngủ yên suốt đêm lại một lần nữa ngóc lên, trong nháy mắt lan đến mọi bộ phận trên cơ thể.
Bạc Việt Minh cau mày muốn xoay người, nhưng sức nặng quen thuộc trên cánh tay khiến hắn sửng sốt, lý trí bị cơn đau quấy nhiễu, hắn rũ mắt xuống nhìn --
Bùi Ý đang ngủ trong vòng tay hắn, có lẽ là ngủ đến ấm, gương mặt còn mang theo một chút ửng hồng.
Đại khái là bị động tác của Bạc Việt Minh xoay người quấy rầy trong mộng, tay của Bùi Ý ở trước ngực ngẫu nhiên nắm lấy vạt áo của hắn, hừ một tiếng ngăn cản: "Đừng cử động, tôi còn chưa, ngủ đủ."
"..."
Bạc Việt Minh lập tức "nghe lời" ngừng cử động, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của nhóc mèo con trong lòng, thầm nhớ lại mọi chuyện trước khi đi ngủ——
Đêm qua, hắn đột ngột trở về nhà khiến mọi người nhà họ Bạc đang trên bàn cơm đều giật nảy mình.
Ngoại trừ Bạc Kiều mang theo vài phần hoan nghênh chân thật, còn lại ánh mắt những người khác đều là chán ghét và xa lánh, mặc dù vậy, lời tiếp đón của bọn họ cũng đặc biệt dễ nghe.
Từ nhỏ tới lớn Bạc Việt Minh đã quen với những khung cảnh dối trá như vậy.
Nếu là trước đây, Bạc Việt Minh lẽ ra sẽ thức thời rời khỏi chỗ đó khi bọn họ tiếp đón hắn, nhưng vào thời điểm đêm qua, hắn cố tình "không nhìn thấy" cảm xúc thật sự trong mắt người khác, mà thay vào đó "tìm" một chỗ bình tĩnh ngồi xuống.
Sau vài lời mở đầu đơn giản và hời hợt, Bạc Việt Minh đã trực tiếp nói rõ rằng hắn muốn quay lại tổng bộ của tập đoàn, tiếp tục làm việc cho Bạc thị, không những vậy, hắn còn lấy lý do chuyển " Bạc lão phu nhân " ra ngoài.
Xét cho cùng, dự án Trung tâm thể thao Ôn Thành là một trong những dự án được Bạc lão phu nhân đánh giá cao nhất trước khi lâm bệnh.
Đương nhiên, Bạc Việt Minh nhắc đến mối quan hệ của " Bạc lão phu nhân" chỉ là để xem phản ứng của người khác.
Bạc lão gia tử như là bị giẫm phải đinh, đột nhiên đập bàn, lớn tiếng nói: "Sau khi bà nội mày xảy ra chuyện, mày gạt chúng ta đưa bà ấy đi, bây giờ còn muốn lấy bà ấy ra áp tao?"
"Bạc Việt Minh, mày nghĩ đến thân phận và xuất thân của mày, nếu tao không thừa nhận mày là cháu trai tao, mày cho rằng mày có tư cách gì mà quyết định ở đây?"
Khoảnh khắc lời này thốt ra từ miệng Bạc lão gia tử, Bạc Việt Minh đã hoàn toàn nhìn thấu bản chất ích kỷ, hẹp hòi và thiên vị của ông ta——
Trên thực tế, Bạc lão tiên sinh không quan tâm vợ mình có tỉnh dậy được hay không, ông ta cũng không coi trọng cái gọi là mối quan hệ ông cháu, thứ mà ông ta coi trọng từ đầu đến cuối chỉ là mặt mũi cùng dòng họ!
Năm đó ở rể nhà họ Bạc, đó là sự lựa chọn tốt nhất mà ông ta đã đưa ra vì lợi ích và ngụy trang của bản thân, có lẽ xác thật cũng mang theo tình yêu vài phần chân thật dành cho Bạc lão phu nhân.
Nhưng về sau, tình cảm vợ chồng dần phai nhạt, chỉ còn lại sự giả tạo và kỹ thuật ngụy trang tinh vi.
Ông ta ghét bị người khác gọi là "Bạc lão gia tử", chán ghét vợ cao hơn ông ta một đầu, ông ta đã nuốt cơn giận hơn mấy chục năm qua!
Trong thời gian Bạc Phái Chi "Xảy ra chuyện", chiếc mặt nạ mà Thành Ngưỡng Sơn đã ngụy trang nhiều năm cuối cùng ngày càng yếu đi, ông ta bắt đầu lộ rõ bản chất từ trong xương cốt.
Cổ hủ, vô tri lại ngu muội!
Sở dĩ Thành Ngưỡng Sơn tỏ ra thái độ cực đoan và chán ghét Bạc Việt Minh như vậy là vì Bạc Phái Chi quá coi trọng người cháu trai này!
Ông ta không dám để Bạc Việt Minh trở về tổng bộ tập đoàn, vì sợ đối phương sẽ thay Bạc Phái Chi đang nằm trên giường bệnh chặt chẽ khống chế tất cả Bạc thị!
Đương nhiên, trong lòng Thành Ngưỡng Sơn sợ nhất chính là——
Bệnh tình của Bạc Phái Chi sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn, sợ rằng một ngày nào đó bà sẽ tỉnh lại một lần nữa áp chế mình thêm một lần nữa!
"..."
Bạc Việt Minh hiểu ra sự thật nực cười và lý luận hoang đường này, vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi nhà chính, sau khi trở về biệt thự nơi mình ở, cảm xúc kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ tới cực hạn.
Rượu mạnh tiến vào cổ họng, nỗi thù hận thoát ra ngày càng mạnh mẽ.
Vào lúc đó, Bạc Việt Minh cảm thấy chính mình dưới sự điều khiển của rượu trở nên cực đoan, thậm chí sẽ lao ra khỏi nhà làm hại những người hại mình.
Nhưng vào lúc đó, Bùi Ý đã trở lại.
Bạc Việt Minh không giống như Bùi Ý, sẽ hoàn toàn mất trí nhớ sau khi uống rượu, trái lại, hắn sẽ nhớ rõ từng cử chỉ hành động của mình trước và sau khi uống rượu——
Hắn nhớ Bùi Ý đã nắm lấy cổ tay hắn và nghiêm túc nói rằng cậu tin tưởng vào mọi việc hắn làm.
Hắn nhớ rõ Bùi Ý xoa đầu hắn, cố gắng an ủi nỗi đau và sự lo lắng của hắn.
Hắn cũng nhớ rõ lúc hắn say rượu, "tính trẻ con" bám lấy Bùi Ý, đối phương rầm rì tức giận mà ghét bỏ, nhưng cậu trước sau chưa bao giờ vứt hắn lại rồi chạy trốn.
Vì bị mù nên Bạc Việt Minh không thể "nhớ" được cảnh tượng lần đầu gặp Bùi Ý, nhưng hắn có thể xác nhận——Bùi Ý "giả ngu" lao về phía hắn từ chiều hôm đó, đã vô tình trở thành chiếc van duy nhất trong thế giới nội tâm của hắn, chặn đứng làn sương mù, điều tiết nỗi đau của hắn, giải phóng cảm xúc cùng với ổn định cũng đã từng cho hắn hy vọng làm bạn xa vời.
"Bùi Ý."
Bạc Việt Minh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên trán Bùi Ý, cảm thấy nên chọn thời điểm để thẳng thắng mọi chuyện với cậu.
Có lẽ là bị ngứa khi chạm đầu ngón tay vào trán.
Trong lúc mơ ngủ, Bùi Ý "ưm" một tiếng, mí mắt nâng nâng, như sắp tỉnh dậy.
Trong mắt Bạc Việt Minh thoảng qua một tia sáng nhạt, hắn lại nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
"..."
Không lâu sau, Bùi Ý mơ màng tỉnh lại.
Theo bản năng bám lấy người khác nhanh hơn lý trí, cậu cọ má mình vào ngực Bạc Việt Minh hai lần, mãi đến khi phát hiện ra lớp vải trên mặt có gì đó không ổn thì mới mở mắt ra.
Bùi Ý cảm nhận được lực độ quanh eo mình, hơi ngẩng đầu lên để nhìn rõ hơn, đập vào mắt câu là khuôn mặt đang ngủ của Bạc Việt Minh.
Hửm.
Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, hẳn là không dậy sớm được?
Bùi Ý tự mình xác nhận cái ý tưởng này, lần này cũng không sốt ruột trốn thoát.
Bàn tay cậu vô thức chuyển hướng, từ lông mày của Bạc Việt Minh đến chóp mũi hắn, rồi phác họa đôi môi mỏng cho đến khi chạm vào yết hầu gợi cảm.
Bạc Việt Minh vẫn bất động, để cậu muốn làm gì thì làm.
"..."
Bùi Ý chợt nhớ ra điều gì, đầu ngón tay xoa qua xoa lại yết hầu của Bạc Việt Minh bốn năm lần, đúng như dự đoán, những vệt ửng hồng đột nhiên lan ra xung quanh yết hầu.
Bùi Ý dường như đã phát hiện ra một thế giới mới, kinh ngạc nói: "Không lẽ là sự thật sao?"
Cậu nhớ trong bữa tiệc liên hoan các nhân viên nữ đã bàn luận yết hầu đàn ông dễ đỏ thường là những người ngây thơ lại cấm dục, nhưng sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, họ cũng cực kỳ có năng lực làm chuyện đó! =)))
Lúc trước, Bùi Ý âm thầm ghi nhớ việc này xuất phát từ tò mò, buổi tối trở về dùng sức cọ yết hầu hai lần trước gương, đỏ hay hồng trả thấy đâu, chỉ mỗi thấy ngứa không chịu được.
Sau đó, cậu vứt "thông tin sai sự thật" ra sau đầu.
Suy nghĩ của Bùi Ý bị chuyện cũ kéo đi trong giây lát, nhưng đầu ngón tay của cậu lại quên dừng lại, dọc theo yết hầu đánh một vòng thưởng thức.
Bạc Việt Minh không nhịn được nữa "Giả vờ ngủ" thất bại, vững vàng nắm chặt bàn tay đang cọ loạn trên yết hầu mình: "Sáng sớm như vậy, đừng chạm vào."
"..."
Bùi Ý cả kinh: "Nhị, nhị ca?"
Đầu Bạc Việt Minh vẫn còn đau nhức, không vội mở mắt, giọng nói có chút khàn khàn lộ ra một tia lười biếng hiếm thấy: "Sao lại chạy đến chỗ tôi ngủ rồi?"
Biết rõ cố hỏi, đây gọi là cố ý câu mèo.
Bùi Ý nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối qua, không phục mà rút khỏi vòng tay hắn: "anh, con ma men."
Không biết là ai uống say mà tính tình giống như một đứa trẻ, cậu chỉ an ủi một chút hắn lại bám lấy không buông, vậy thì có thể làm sao bây giờ?
Bạc Việt Minh nhìn thấy Bùi Ý rời khỏi vòng tay của mình, cũng không có cố ý giữ lại, mà đưa tay xoa xoa thái dương vẫn còn đau nhức: "Cũng không biết là ai một ly đã gục, say so với tôi lợi hại nhiều."
"..."
Tức giận chứ, nhưng cũng không thể phản bác được.
Bùi Ý nghẹn họng, lanh lẹ đứng dậy bỏ chạy với mái tóc rối bù.
"Meo~"
Cánh cửa đóng kín vừa mở ra, thân hình mũm mĩm của Tham Trường nhanh chóng chui vào.
Nhóc lập tức kêu meo meo lên án với Bùi Ý và Bạc Việt Minh, có vẻ như nhóc không hài lòng với việc tối qua bị bỏ lại một mình trong phòng khách nhỏ.
Bùi Ý nhanh chóng bế thú cưng yêu quý của mình lên, đem nồi đội cho hắn: "Đúng vậy, hắn hư!"
Tham Trường trừng to mắt nhỏ hai giây, dùng vuốt nhỏ bẹp bẹp lên tay Bùi Ý, tuy không hiểu nhưng cũng hưởng ứng đáp lại: "Meo meo!"
"..."
Bạc Việt Minh mở mắt nhìn một người một mèo rời đi, bất đắc dĩ bật cười, đột nhiên cảm thấy mình không còn đau đầu dữ dội như lúc trước nữa.
...
Sau khi về nhà tối qua, Bùi Ý vẫn chưa bước vào căn phòng nhỏ của mình.
Khi bước vào phòng, nhìn cách bố trí quen thuộc, cậu đột nhiên có cảm giác thân thuộc đã lâu không ngờ, cậu hít một hơi thật sâu, lấy quần áo để thay rồi bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm thoải mái chảy xuống khắp cơ thể.
Lợi dụng lúc dậy sớm, Bùi Ý tập trung nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác——
Câu chuyện 《 Hào Môn Thác Ái 》 bắt đầu từ bữa tiệc của Bạc lão gia tử, nơi hai nhân vật chính "Yến Sầm" và " Bùi Hoán", vai phụ " Lê Vu An" và nhân vật phản diện " Bạc Việt Minh " gặp nhau sau khi tốt nghiệp đại học.
Sau đó, từ góc nhìn của " Bùi Hoán", từ những nỗ lực ban đầu trong sự nghiệp của đối phương, đến những cuộc gặp gỡ khác nhau với " Yến Sầm", lại đến gã đối với "Bạc Việt Minh" trong đám người mở miệng là giữ gìn, quen biết.
Nói ngắn gọn, đây là cốt truyện gồm các bước mà nhân vật chính đi kéo hảo cảm một cách điên cuồng.
Bùi Ý thực sự đã vượt qua "ba tháng trong chớp mắt" trong nguyên tác, sinh nhật của Bùi Hoán và Lê Vu An sẽ đến trong khoảng nửa tháng nữa, mà trong nguyên tác phần quan trọng nhất là tình tiết về tráo đổi thân thế vào ngày hôm đó!
Sinh nhật cùng ngày, Bùi, Lê vô tình chọn tổ chức cùng một nhà hàng, so với " Bùi Hoán" có rất nhiều người thân và bạn bè tổ chức sinh nhật cho mình, thì " Lê Vu An" chỉ có mẹ An Dương ở bên cạnh.
Kể từ khi chồng qua đời đột ngột vì bạo bệnh, An Dương gặp một số vấn đề về tinh thần, khi tốt khi xấu.
Tại bàn ăn, " Lê Vu An" xin lỗi về việc công ty Lê Minh phá sản và phải đóng cửa, không ngờ sau khi biết chuyện, An Dương đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, la hét rồi khóc lóc.
Thật trùng hợp, trận ồn ào này đã thu hút sự chú ý của " Bùi Hoán" và những người khác.
Sau đó, sau hàng loạt khúc mắc, bí ẩn về thân thế của hai người mới có thể được cởi bỏ.
...
Tuy nhiên, từ khi xuyên vào sách, Bùi Ý đã chứng kiến hàng loạt các thay đổi.
Đầu tiên Yến Sầm và Bạc Việt Minh không có quá nhiều tình cảm với Bùi Hoán, còn Lê Vu An thì chưa trải qua chuyện phá sản hay đóng cửa công ty, có lẽ cốt truyện tiếp theo sẽ theo đó mà thay đổi?
Bùi Ý không muốn suy đoán về cốt truyện chính còn chưa xảy ra, điều cậu quan tâm hơn là——
Trong nguyên tác, tình trạng mắt của Bạc Việt Minh có dấu hiệu cải thiện sau khi "bí ẩn về thân thế của hắn" được tiết lộ, sau đó hồi phục hoàn toàn trong vòng nửa tháng.
Dựa theo dòng thời gian này, nhiều nhất chỉ là một tháng.
Trong tháng này, Bùi Ý có thể hoàn thành gia cấu của ít nhất hai trò chơi nhỏ mới, có thể thuê một ngôi nhà mới sau khi "trốn thoát", thậm chí có thể tiết lộ tình hình "hồi phục" của mình cho Tần Dĩ Thuấn, Thư Uyển và những người khác, giúp che giấu nơi ở của cậu trong tương lai.
Một tháng tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ.
Bùi Ý ấn xuống công tắc nước, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả——
Ban đầu cậu lựa chọn dựa theo nguyên tác vào nhà họ Bạc là để kiếm tiền và kiểm soát tốt tiến độ của cốt truyện, kế tiếp xác định mình muốn rời khỏi nhà họ Bạc, đặc biệt là để hoàn toàn thoát khỏi số phận của bia đỡ đạn trong nguyên tác.
Hiện tại mọi chuyện đang đi theo hướng mà cậu mong muốn, nhưng sao cậu lại không quá mong đợi?
Tiếng gõ cửa truyền đến.Giọng nói của chú Khải ở sau hai cánh cửa có chút mơ hồ: "Tiểu tiên sinh cậu có ở trong đó không?"
Bùi Ý vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn này, nhanh chóng thu dọn một chút rồi bước ra ngoài.
Chú Khải sốt ruột chờ đợi ở cửa, chỉ phản ứng lại khi nhìn thấy Bùi Ý với mái tóc ướt đang mở cửa: "Ai da,tiểu tiên sinh, cậu làm tôi sợ hết hồn, gọi một lúc lâu cũng không nói một lời hóa ra là đang tắm."
Bùi Ý nhẹ vân vê những nếp nhăn trên đầu ngón tay: "Vâng."
Vừa mới nhớ lại những diễn biến tiếp theo ai mà ngờ nghĩ đến xuất thần luôn, ngâm nước ấm cũng cảm thấy thoải mái nên cậu không chú ý tới thời gian.
Chú Khải ôn thanh nói: "Cậu sấy tóc rồi ăn sáng nhé? Nhị thiếu gia đã đi tới tổng bộ tập đoàn rồi."
Mặc dù tối qua không khí ở nhà chính có chút căng thẳng, nhưng vẫn phải đến tập đoàn để báo cáo tiến độ của dự án——
Bạc Việt Minh trở về Đế Kinh với tin tức đấu thầu dự án thành công, hắn và Lâm Chúng cần phải đến trụ sở để báo cáo trước mặt các cổ đông cấp cao.
Bùi Ý hiểu những chuyện quan trọng này, ngoan ngoãn gật đầu với chú Khải.
...
Tập đoàn Bạc thị—tổng bộ.
Bạc Lập Huy sải bước tiến vào văn phòng, trên khuôn từ trước đến nay đều ổn trọng điềm tĩnh bây giờ lại hiện lên một tia tức giận.
Rất nhanh, Bạc Quan Thành cũng bước vào, gã ta khóa cửa văn phòng lại, ấn xuống cửa sổ kính điện tử tự động khóa hai bên, thấp giọng ra hiệu: "Ba, ba đừng nóng vội."
"Đừng nóng vội? Mày nói tao như thế nào đừng nóng vội!"
Bạc Lập Huy thấp giọng vặn lại, chỉ về phía phòng họp cấp cao nói: "Mày không thấy các cổ đông đặc biệt hài lòng với Bạc Việt Minh sao? cơ hồ đều đồng ý cho nó trở lại vị trí tổng giám đốc!"
Bạc Quan Thành không nói gì, nhưng trong lòng cũng không vui.
"Mẹ nó, ông nội mày là một lão già hồ đồ! sao có thể giao một dự án lợi nhuận lớn như Ôn Thành cho nó mà không báo trước cho hai ba con chúng ta một tiếng? Bây giờ thì tốt rồi——" Bạc Lập Huy đập bàn, rất tức giận nói: "Chúng ta từng bước muốn kéo nó xuống ngựa, bây giờ lại để nó tìm được cơ hội quay trở lại!"
Tại cuộc họp cổ đông cấp cao ngày hôm nay ở Bạc Thị, Bạc Việt Minh chỉ đưa ra báo cáo tóm tắt về dự án Ôn Thành, kết quả liền có một số cổ đông muốn hắn trở lại vị trí "tổng giám đốc" vì một lý do rất đơn giản——
Sự thật thắng với hùng biện.*
*Hùng biện là khả năng diễn đạt suy nghĩ một cách rõ ràng và phong phú về ngôn ngữ, được thể hiện rõ nhất bởi khả năng thuyết phục và tài ăn nói trôi chảy.
Nhị thiếu gia mặc dù bị tổn thương ở mắt, nhưng vẫn có năng lực hoàn thành hạng mục kiếm tiền cho tập đoàn, chỉ cần hắn nguyện ý quay trở về thì không có lý do gì có thể ngăn cản.
Bạc Lập Huy nhớ tới chính mình tại hội nghị ngậm bồ hòn làm ngọt, nghẹn khuất: "Còn nữa, mày nhìn thái độ của nhị phòng đi! Từ khi nha đầu thúi Bạc Kiều trở về, nó ngoài sáng trong tối ngáng chân đại phòng chúng ta chẳng phải rất rõ ràng sao?"
Tại cuộc họp cách đây không lâu, cổ đông lên tiếng, Bạc Kiều lập tức nhảy ra đồng ý, Bạc Việt Minh lợi dụng bậc thang này mà bước lên——
Dù Bạc lão gia tử và Bạc Lập Huy có cố gắng nhuyễn thanh ngăn cản đến đâu, cuối cùng vẫn có nhiều người ủng hộ hơn là phản đối, và số nhỏ phải tuân theo số đông!
Báo cáo dự án bỗng chốc trở thành cuộc họp biểu quyết của các cổ đông về quan điểm của mình!
"Bà nó! những cổ đông đó bình thường đều là một đám người câm như hến! Sao hôm nay lại thành ra như vậy! Hình như bọn họ đã bàn bạc trước với nhau rồi!"
"..."
Bạc Quan Thành đẩy kính lên, ánh mắt hơi trầm xuống: "Đương nhiên là bọn họ bàn bạc trước với nhau."
"Ba, ba đừng quên, cổ đông lớn đầu tiên đưa ra đề nghị này không phải là người trung thành nhất khi bà nội còn đương chức sao?"
Bạc Lập Huy cẩn thận nhớ lại, càng cau mày nói: "Quan Thành, không thể tiếp tục như vậy được! Chỉ cần Bạc Việt Minh trở lại vị trí "tổng giám đốc", ưu thế mà chúng ta tích lũy được trong giai đoạn đầu sẽ không còn nữa!"
"Chúng ta không biết rõ tình trạng sức khỏe của bà nội, nhưng ông nội mày..." Bạc Lập Huy liếc nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, hạ giọng: "Tại sao ông ấy lại ủng hộ đại phòng nhiều như vậy? Lý do chắc hẳn mày cũng biết rõ."
Bạc lão gia tử ghét thân phận " người ở rể" của mình, trong thâm tâm ông ta càng không hài lòng khi con trai và cháu trai mình đều mang họ "Bạc"!
Sau khi Bạc lão phu nhân ngã xuống, hai ba con đã âm thầm nói chuyện——
Chỉ cần Bạc lão gia tử "ưu ái" đại phòng, giúp đại phòng kiểm soát Tập đoàn Bạc thị, thì ngay sau khi Bạc lão phu nhân qua đời, đại phòng sẽ lập tức đổi họ, theo lão gia tử họ Thành!
Đến lúc đó, ngay cả " tập đoàn Bạc Thị" cũng sẽ đổi thành " tập đoàn Thành Thị"!
Biết con không bằng ba, ngược lại cũng vậy.
Bạc Lập Huy có cái nhìn rất rõ ràng về ba mình: "Quan Thành, đây chính là họ mà ông nội mày muốn, nếu ông ấy cho rằng nhị phòng có năng lực hơn, không chừng ông ấy sẽ không giúp chúng ta nữa! "
Suy cho cùng, năng lực của Bạc Việt Minh ai cũng rõ, với những thành tựu mà hắn tự mình đạt được khi còn ở trong tập đoàn không thể coi thường!
Huống chi, ở nhị phòng còn có một Bạc Kiều, mới có hai tháng rưỡi, nhưng năng lực đối phương thể hiện cũng chứng minh cô không phải kẻ ngốc!
Nếu Bạc lão phu nhân chết trên giường bệnh thì không sao, nhưng nếu một ngày nào đó đối phương thực sự khỏi bệnh thì sao?
Bạc Quan Thành tháo kính ra, quay lại bàn làm việc: "Ba, những gì ba nói con đều hiểu."
Bạc Lập Huy hít một hơi thật sâu: "Hiểu rồi? Hiểu mà mày còn không nóng vội?"
Bạc Quan Thành cầm bình xịt lau kính lên, hơi nước theo tròng kính chảy xuống: "Vị trí tổng giám đốc không thể chia làm hai, nó nên phải là của con, không ai có thể lấy lại được!"
Bạc Quan Thành cầm lấy khăn lau kính, dùng lực lau sạch vết bẩn trên tròng kính: "Bạc Việt Minh muốn quay lại, không dễ dàng như vậy đâu."
"..."
Nhưng cổ đông đã biểu quyết rồi, Bạc Việt Minh nhất định sẽ trở lại tập đoàn, nói trở lại không dễ dàng như vậy là có ý gì?
Bạc Lập Huy đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn xe xảy ra lúc trước, trong lòng căng thẳng: "Quan Thành, mày nói thế này là có ý gì? Có một số việc không thể lại làm xằng bậy được đâu!"
Bạc Quan Thành biết Bạc Lập Huy đang lo lắng điều gì, hừ cười một tiếng: "Mạng tên tạo chủng kia thật là lớn, nếu lần đầu tiên thất bại, con cũng sẽ không mạo hiểm lần thứ hai."
Kể từ khi Bạc Việt Minh bị mù rồi lại liên hôn, gã ta thực sự không có kế hoạch gì cả.
Gã ta vốn tưởng rằng Bạc Việt Minh sẽ giữ im lặng cho qua chuyện, nhưng không ngờ hắn vẫn nắm bắt được cơ hội.
Bạc Quan Thành lại đeo kính vào, trong con ngươi không giấu được ác ý: "Thứ bảy này chúng ta không phải tổ chức tiệc khánh thành dự án Ôn Thành cho nó sao? Con sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn dành riêng cho nó."
Mọi người chờ xem kịch vui đi.
...
Tinh tinh tinh.
Tin nhắn trong nhóm làm việc liên tục rung lên.
Kể từ khi Hướng Nam Sinh và Lâu Ương đảm nhận vị trí giám đốc kỹ thuật và giám đốc nghệ thuật, Lê Vu An đã liên tiếp tuyển dụng rất nhiều nhân viên mới, ngay cả đội kế hoạch do Bùi Ý đứng đầu cũng đã trở thành một tổ gồm sáu người.
《 Mạt Vụ 1.0》 là một trò chơi thẻ bài tương đối đơn giản, việc chuẩn bị xây dựng đang được khua chiêng gõ mõ tiến hành rầm rộ.
Bởi vì có Bùi Ý là người trấn ải biết rõ điểm mấu chốt của trò chơi, hơn nữa Hướng Nam Sinh và Lâu Ương có năng lực ngang nhau, nên trước mắt vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Nếu không có bất ngờ gì khác xảy ra, bọn họ sẽ lên kế hoạch triển khai đợt thử nghiệm nội bộ đầu tiên vào ngày đầu năm mới, quá trình này sẽ mất hai tháng.
Bùi Ý đánh dấu nội dung cần sửa lại của bản thảo nhân vật, rồi gửi lại cho tổ làm việc: "Nội dung đánh dấu nhất định phải sửa lại, trước khi tan làm hãy gửi cho tôi, không được phép trì hoãn."
Đội kế hoạch tức khắc quỷ khóc sói gào: "Will lão sư, chỉ còn hai tiếng nữa là tan làm rồi mà!"
"Tôi nhìn thoáng những đoạn cần chỉnh sửa, vò đầu bứt tóc, tôi sắp hói đến nơi rồi [khóc.jpg]"
"+1"
Bùi Ý thấy các thành viên lên án, cười khẽ: "Với thời gian ít ỏi còn lại để khóc lóc kể lể, thì mọi người có thể ngồi sửa lại đối thoại của hai NPC, lượng công việc có thể hoàn thành kịp."
"Tôi sẽ gọi món tráng miệng và trà chiều cho mọi người, nhưng tiến độ công việc không thể chậm trễ, kết thúc sớm một chút, ngày mai là chủ nhật tuyệt đối không tăng ca."
Mặc dù mới tiếp xúc trực tuyến với Bùi Ý được một thời gian ngắn nhưng toàn bộ tổ kế hoạch đều quen thuộc với tính cách của Bùi Ý——
Trong lúc làm việc cậu tuyệt đối nghiêm khắc, sau giờ làm việc các cô sẽ không phải gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào, hơn nữa, cứ ba đến năm giờ họ sẽ được ăn tráng miệng miễn phí, so với tổ nghệ thuật và tổ kỹ thuật bên cạnh, tổ kế hoạch của các cô chính là tổng giám đốc thần tiên!
Bùi Ý nhìn thấy chữ "Cảm ơn" chồng chất trong nhóm, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi một số món tráng miệng làm phần thưởng.
Tham Trường nằm trong ổ mèo dường như đã ngủ đủ giấc buổi chiều, ra ngoài chậm rì rì mà giãn ra thân mình, sau đó đi tới cửa ra hiệu cho Bùi Ý: "Meo~"
Bùi Ý đặt điện thoại xuống, đứng dậy xoa bả vai và thắt lưng cứng ngắc của mình: "Chúng ta xuống lầu tìm chú Khải ăn tráng miệng thôi."
"Meo!"
Một người một con mèo ngựa quen đường cũ mà đi xuống.
Tham Trường vừa bước xuống mặt sàn ở tầng một, đã lao ra khỏi cửa hông với tốc độ nhanh như chớp, Bùi Ý nói " khoan" một tiếng, căn bản không kịp bắt lấy mèo con ham chơi.
Chú Khải đứng trong phòng khách, mỉm cười nhìn Bùi Ý: "Tiểu tiên sinh, cậu xuống rồi đó hả? Bánh dâu sẽ được nướng sớm thôi, cậu đợi một lát."
Bùi Ý quay đầu đi, trong nháy mắt bị bộ trang phục dự tiệc hôm nay của Bạc Việt Minh thu hút, không nhịn được mà tiến lại gần nói: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh mặc một bộ suit ba mảnh* màu champange, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên lớp vải có một chút ánh sáng lấp lánh.
*Suit 3 mảnh, hay còn gọi là three-piece suit, là dòng trang phục bao gồm bộ suit cơ bản và thêm áo waistcoat hoặc gile mặc ở bên trong. Tùy theo thiết kế mà các mẫu trang phục này có số lượng khuy khác nhau, họa tiết đa dạng.
Ảnh tham khảo ( Lấy từ pinterest)
Phải biết rằng, loại tây trang này có hơi khác so với mấy bộ tây trang bình thường, ngay cả minh tinh trong làng giải trí bước trên thảm đỏ cũng hiếm khi có thể mặc đẹp như vậy, nếu hơi vô ý rất dễ bị đánh giá là nhìn rất th ô tục.Nhưng bộ quần áo này dường như được may riêng cho Bạc Việt Minh, khiến cả người hắn trông kiêu hãnh và quý phái.
Khi nhìn kỹ cũng có một loại cảm giác lạnh nhạt xa cách.
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào Bạc Việt Minh bộ dạng đang thưởng thức, đột nhiên hắn mở miệng nói: "Bây giờ tôi phải xuất phát đến bữa tiệc khánh thành, em nhớ ngoan ngoãn ở nhà."
Bữa tiệc đều có sự tham dự của các cổ đông và nhân viên tập đoàn nên không có gì đặc biệt.
Bạc Việt Minh muốn nương theo bữa tiệc này để kiểm tra, xem tâm tư của các cổ đông, việc hắn trở lại Tập đoàn Bạc thị là một bước tiến quan trọng!
Đương nhiên, trước đó hắn phải hỏi qua Bùi Ý trước.
"Ừm."
Bùi Ý thấp giọng đáp lại.
Cậu còn muốn biên soạn một trò chơi mới, rồi lại xác nhận nội dung sửa đổi của tổ kế hoạch, cậu không có thời gian và không muốn lãng phí thời gian vào bữa tiệc ăn mừng nhàm chán đó.
Hơn nữa, cậu biết chuyến đi hôm nay của Bạc Việt Minh là để xem tâm tư mọi người, tạo dựng uy tín, nếu mang theo một người bạn đời "ngu ngốc" sẽ dễ gây ấn tượng xấu với những cổ đông khác, điều này không đáng.
Lâm Chúng bước vào nhà gọi: "Bạc tổng, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, gần đến giờ rồi."
Bạc Việt Minh gật đầu, lại một lần nữa nhìn Bùi Ý: "Bùi Ý."
"Vâng?"
Bùi Ý luôn cảm thấy màu sắc của đôi mắt ẩn dưới cặp kính của Bạc Việt Minh hôm nay hơi khác, nhưng nhất thời cậu vẫn không thể nhìn rõ.
Bạc Việt Minh không dấu vết hít sâu một hơi, tựa hồ đã quyết định điều gì đó: "Đêm nay chờ tôi trở về, tôi có chuyện muốn nói với em, em nghe không?"