Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: yyds

Beta: Amin



9

Tan học, tôi trở về phòng giáo viên để chấm bài môn văn.

Vừa mới mở ra, tôi đã sợ đến mức vội gấp lại.

Toàn mấy cái linh tinh gì đây, sao bọn học sinh toàn viết “Tôi và nửa kia mở khóa dáng 96” thế???

Huyệt thái dương của tôi giật giật. 

Không biết Tiêu Lạc chui từ đâu ra, tôi chưa phản ứng lại thì anh ta đã cầm lấy bài văn ở bên cạnh, mở ra đọc.

Sau khi đọc được nội dung bên trong, tai anh ta bỗng đỏ bừng, nhìn về phía tôi.

“Cô Tống cũng nghiên cứu cái này? Thật ra tôi biết, cô có muốn tôi dạy cho cô không?”

Tôi bị mấy từ sắc tình này của anh ta dọa sợ đến suýt ngã khỏi ghế.

Tôi nhớ trong nguyên tác Tiêu Lạc là con trai hiệu trưởng, vừa có tài vừa có sắc, là một giáo viên tốt, nhưng sao cứ nhìn thấy nữ chính là trong đầu chỉ toàn mấy vấn đề đồi trụy này vậy?

Tôi coi những hành động “khác lạ” này là do thiết lập phi lý, lố bịch của tác giả.

Nghĩ một lát, tôi nghiêm túc nhìn Tiêu Lạc, bắt bẻ anh ta: “Thầy Tiêu này, đây là nơi dạy học, học sinh viết ra bài văn như vậy mà anh còn có tâm trạng trêu tôi à?”

Thấy biểu cảm của tôi nghiêm túc, Tiêu Lạc cũng thôi không cợt nhả nữa.

Nhưng anh ta lúng túng gãi đầu một cái, lại hỏi vấn đề từ sâu trong linh hồn: “Cô Tống, tôi có cảm giác cô… như biến thành người khác… dạo này cô mệt mỏi lắm hả?”

Mệt mỏi…

Đúng là tối hôm qua rất mệt mỏi.

Trong đầu tôi lại vô thức hiện lên hình ảnh tối hôm qua cùng Kỷ Hành thực hành nội dung cốt truyện không có tiết tháo.

Chỉ có điều anh ta vừa hỏi cũng nhắc nhở tôi.

Ở thế giới của tôi, có một câu nói như thế này: No bụng thì nghĩ dâm dục.

Trong đầu bọn học sinh ngày nào cũng chỉ muốn làm loại chuyện kia, đơn giản là rảnh đến hoảng thôi.

Làm cho bọn họ mệt đến nỗi nằm bò ra, tôi không tin bọn họ còn có thể còn sức làm loại chuyện đó.

Một kế hoạch xuất hiện trong đầu, tôi vui vẻ cười thành tiếng.

Tiêu Lạc càng ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không giải thích, chỉ đứng dậy vỗ vai anh ta, bảo anh ta lần sau đừng để bị âm thanh trong đầu chi phối nữa, cố gắng làm một thầy giáo chính trực.

Sau khi nghe tôi nói xong, Tiêu Lạc kinh ngạc đứng đó.

10

Tôi không còn tâm trạng để ý đến Tiêu Lạc, cầm điện thoại gọi cho Kỷ Hành.

“Anh~ tối nay mấy giờ anh tan làm thế~ buổi tối em có chuyện muốn đi sâu vào thảo luận với anh một chút.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Kỷ Hành cười khẽ: “Ồ? Sâu như thế nào?”

Tôi không nhận ra là anh đang lái sang vấn đề khác, còn rất nghiêm túc suy tư một lúc, trả lời anh: “Có thể thảo luận đến mấy tiếng đồng hồ á, nếu anh sợ mệt thì chúng ta có thể để cuối tuần thảo luận tiếp, nhưng mà trong đầu em đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, muốn cẩn thận thảo luận với anh một chút.”

“Không ngờ em gái biết chơi như thế, vậy đêm nay anh trai sẽ đến phòng em, cùng em cố gắng… đi sâu vào thảo luận.”

Mấy chữ cuối cùng, anh nhấn rất mạnh.

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy câu này của anh cứ là lạ sao ấy.

Tới tận đêm khuya anh nhân lúc bố mẹ nuôi đã ngủ, đi tới gõ cửa phòng tôi.

Tôi vừa mở cửa ra, anh đã ôm tôi vào lòng, rồi đóng cửa phòng lại.

Tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, vừa định hỏi anh muốn làm gì, đã bị anh ngậm lấy môi.

Tôi bị anh hôn đến nỗi mất phương hướng, hai chân như nhũn ra.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tôi mới nhớ đến việc mình muốn làm đêm nay.

Tôi cố gắng tỉnh táo lại, sau khi đẩy anh ra thì nhấn mạnh: “Anh! Em gọi anh đến đây không phải muốn để làm loại chuyện đó với anh!”

“Ừ?” Anh đứng thẳng lên nhìn tôi: “Không phải em gái nói trong đầu có rất nhiều cách chơi, muốn cùng anh, đi sâu vào tìm tòi nghiên cứu à?”

Tôi:!!!

Tôi nói mấy lời này lúc nào!!!

Tôi nhớ lại nội dung cuộc điện thoại với anh lúc chiều, lại xem qua lời thoại của nguyên nữ chính trong sách một lần, tôi hoàn toàn không nói câu mời gọi nào như thế.

Đây rõ ràng là do anh nghĩ quá nhiều, hiểu lầm ý tôi.

“Em nói đi sâu vào thảo luận không phải loại phương pháp đi sâu vào này!” Tôi đỏ mặt, ngồi dậy.

Vì đề phòng anh còn có ý tưởng với thân thể của tôi, muốn giải khóa nhiều cách chơi mới hơn với tôi, tôi cuốn chặt chăn trên giường lên người.

Nhìn thấy tôi không phải đang nói đùa, Kỷ Hành cũng ngồi dậy theo.

Anh hỏi tôi rốt cuộc muốn thảo luận chuyện gì với anh.

Tôi nói thật cho anh nghe.

“Em biết trước kia em rất phóng đãng, nhưng bây giờ em nghĩ thông rồi, cảm thấy mình như vậy sẽ dạy hư học sinh, em không muốn làm tội nhân nghìn đời, em nghĩ rồi, chỉ cần khiến thân thể bọn họ mệt đến không buồn động đậy thì bọn họ sẽ không nghĩ đến việc làm loại chuyện đó trong lớp nữa. Nhưng em không biết cụ thể phải thực hành như thế nào, anh có thể nghĩ giúp em không?”

Sau khi nghe tôi giải thích, mặt Kỷ Hành đầy nghi ngờ đánh giá tôi.

Không ổn rồi, nguyên nữ chính không phải người sẽ nói ra mấy câu thoại như này!

Anh sẽ không phát hiện ra tôi không phải là linh hồn cũ chứ?

Tôi căng thẳng nuốt khan.

Anh càng ngày càng đến gần tôi, tay cũng vươn ra theo, kéo chăn trên người tôi.

11

“Kỷ Hành! Anh đừng được voi đòi tiên!” Tôi xấu hổ ngẩng đầu lườm anh một cái.

Anh lại cười thành tiếng.

“Được rồi, không trêu em nữa.”

“Thật ra làm bọn họ mệt rất đơn giản. Em đặt quy tắc cho lớp, mỗi ngày trước khi vào học, nữ sinh phải ngồi trên eo nam sinh để nam sinh hít đất 200 cái, sau đó nữ sinh lại cõng nam sinh đã kiệt sức nhảy cóc 200 cái. Anh cam đoan với em là bọn họ sẽ không còn tâm trí hay sức lực muốn làm loại chuyện kia nữa, dù sao thì nam sinh đều mệt đến không dậy được, nữ sinh cũng cả người nhức mỏi không động đậy được.”

Biện pháp này của anh đúng là rất đơn giản và thô bạo.

Chỉ có tôi ngây thơ còn muốn thảo luận mấy tiếng với anh liền.

Là tôi nông cạn.

Mà tôi kích động, muốn ôm anh, kết quả bị chăn lụa làm trượt chân, cả người nhào vào người anh, sau đó anh đau đớn kêu lên.

Toang rồi!

“Trứng” đi rồi!

12

Kỷ Hành được tôi đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện ngay trong đêm.

Đây là bệnh viện anh làm, đồng nghiệp trong bệnh viện kiểm tra cho anh xong, sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý, lại dặn dò anh: “Bác sĩ Kỷ, đêm khuya không thể chơi lớn thế đâu. Sau này tốt nhất anh nên cấm dục ba tháng, cố gắng tĩnh dưỡng một chút.”

Lúc đó sắc mặt anh kém vô cùng.

Trên đường về nhà, anh lại chất vấn tôi cố ý đúng không?

“Em nào có?!” Tôi theo bản năng phản bác.

“Vậy khóe miệng em hạ xuống chút.” Mặt anh càng đen hơn.

Xin lỗi nha.

Do tôi nghĩ đến cảnh ba tháng tiếp theo không cần chịu đựng nội dung cốt truyện chi phối nên phấn khích quá mức, nhất thời quên mất phải tém lại.

“Ây, không phải là em cười anh đâu, em vui vì anh đã cho em kiến nghị tốt như vậy á~” Tôi tìm lý do bổ sung.

Thấy sắc mặt anh càng ngày càng xấu, tôi chỉ có thể tiếp tục diễn.

“Người ta thèm thân thể anh nhiều năm như vậy rồi, lúc này mới được ăn thịt, anh lại không được, người ta đau lòng lắm đó~”

Tôi rất khâm phục bản thân, có thể nói ra được câu thoại này.

Lúc tôi cho rằng mình có thể lừa anh cho qua chuyện, Kỷ Hành thong thả nói: “Em gái đừng lo~ miệng anh trai cũng rất tuyệt.”

Tôi cứ cho là anh chém gió.

Cho đến khi về nhà, khi tôi định quay về phòng ngủ, anh lại lần nữa vào phòng tôi, đè tôi dưới người anh.

Tôi căng thẳng nhắc nhở anh: “Anh, đồng nghiệp anh nói rồi, anh phải cấm dục ba tháng.”

“Anh có miệng.” Anh vùi đầu vào cổ tôi, tay không an phận mò xuống dưới.

Xúc cảm nóng ướt chậm rãi lan khắp toàn thân, tôi lại một lần khó kiềm chế, ý loạn tình mê.

Hết chương 03!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK