Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: yyds

Beta: Amin



13

Sau một đêm làm tình dài lâu và nặng nề, khắp phòng tràn đầy hơi thở kiều diễm.

Tôi xoa cái eo vừa đau vừa mỏi, càng thêm tin tưởng lời đề nghị tối hôm qua Kỷ Hành sẽ có hiệu quả.

Bây giờ tôi mệt đến độ mấy tháng tới không muốn nhìn thấy đàn ông.

Nhưng Kỷ Hành giống như có sức lực vô hạn.

À, khả năng là do tối qua không dùng eo.

Buổi sáng tôi nhìn chằm chằm vào miệng anh rất lâu, càng nhìn càng thấy nóng.

Anh cong môi cười với tôi: “Em gái lại phát… sốt à?”

Bố mẹ nuôi nghe tiếng nhìn lại, tôi sợ đến mức vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng.

Anh cố ý.

Suýt nữa còn tưởng anh muốn nói là phát tình.

May là bố mẹ nuôi không chú tới sự khác thường của hai chúng tôi, mẹ nuôi còn quan tâm bảo Kỷ Hành tìm đồng nghiệp ở bệnh viện kê cho tôi ít thuốc, tốt nhất ngày thường dẫn tôi đi rèn luyện một chút, cho thân thể khỏe mạnh.

Kỷ Hành cũng cười đáp: “Vâng mẹ, hai tối này con đều dẫn theo em gái thao luyện, nhưng xem ra là cường độ chưa đủ.”

“Em thấy đủ rồi, lại thao, thao luyện nữa là em phế mất.” Tôi căng thẳng, suýt thì lộ.

Kỷ Hành vẫn cười tủm tỉm như cũ, bố mẹ nuôi cũng không nhịn được nhắc nhở anh.

“Không nên để con bé mệt quá.”

“Vâng ạ.” Anh đáp.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

14

Buổi sáng vẫn là Kỷ Hành đưa tôi đến trường.

Đang định cởi dây an toàn xuống xe, tôi nhìn thấy Tiêu Lạc.

Tôi vừa định chào hỏi, đã bị Kỷ Hành ngồi ở ghế lái kéo qua, dùng nụ hôn để ngăn tôi chào anh ta.

Tiêu Lạc cũng đứng đó không đi.

Anh thì vẫn không hé miệng, còn đặt tay sẵn sau gáy tôi, hôn sâu hơn.

Mãi cho đến khi Tiêu Lạc không nhìn nổi nữa, giận dữ và xấu hổ rời đi, anh mới hài lòng buông tôi ra.

Tôi biết anh cố ý.

Nhưng nhớ tới chuyện hệ thống từng nói, tôi vẫn không nhịn được hỏi anh một câu.

“Anh, anh có yêu em không?”

Ở trong thế giới quyển sách này, không yêu cũng có thể giao lưu sâu.

Anh cũng chưa từng nói yêu nữ chính.

Nhưng nếu như anh không yêu nữ chính thì tại sao lại ghen với Tiêu Lạc?

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của tôi, Kỷ Hành do dự rất lâu mới nói một câu: “Anh cho rằng em giống như anh, đều chỉ thích về mặt sinh lý.”

Thích về mặt sinh lý?

Không phải là chỉ có ý tưởng với thân thể tôi thôi sao?

Ghen ghét kia cũng chỉ là không muốn thân thể tôi bị người đàn ông khác chiếm hữu?

Đáp án này của anh làm lòng tôi chua xót.

Hình như hệ thống cảm nhận được cảm xúc của tôi thay đổi, xác chết vùng dậy.

“Ký chủ, cô lại chơi thêm mấy kiểu mới đa dạng với nam chính, chắc chắn anh ta sẽ một lòng với cô.”

Tôi: …

“Thích về mặt sinh lý cũng là thích, thân thể anh ta thèm muốn cô, cô còn sợ anh ta không thật sự yêu cô à?” Thấy tôi không đáp lại, hệ thống lại nói tiếp.

Đúng vậy.

Trước kia tôi có đọc qua mấy bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo yêu tôi, nam chính lúc đầu đều thích làm tình với nữ chính, sau đó mới lâu ngày sinh tình.

Nghĩ đến đây, tôi lại có tinh thần.

“Không phải, anh, em không chỉ thèm muốn thân thể anh~ em còn muốn trái tim anh cơ~” Trước khi xuống xe, tôi còn bày tỏ tiếng lòng với Kỷ Hành.

Tôi nói rất chân thành.

Mặc dù Kỷ Hành không trả lời tôi, nhưng sau khi tôi xuống xe, trước khi anh nâng kính cửa sổ lên, tôi vẫn thấy khóe miệng anh không giấu được ý cười.

15

Trở lại tòa dạy học.

Tôi áp dụng biện pháp mà tối hôm qua lúc tôi và Kỷ Hành đầu ấp vai gối ở bên cửa sổ mà anh nói với tôi với đám học sinh.

Khi tôi yêu cầu nam sinh cần phải để nữ sinh ngồi trên lưng mình rồi hít đất 200 cái, nữ sinh cần cõng nam sinh nhảy cóc 200 lần, trong phòng học lập tức sôi trào.

Tôi biết bọn họ vừa khó hiểu còn cả oán giận.

Nhưng tôi vẫn như cũ nhẹ nhàng tẩy não họ: “Các em còn trẻ, nếu không tăng cường rèn luyện cơ thể, đợi đến hơn 20 tuổi thì cơ thể không còn tốt nữa, đến lúc đó các em chỉ có thể nhìn nửa kia của mình tình chàng ý thiếp với người khác ở trước mặt mình, còn em thì sao? Có lòng mà không đủ lực. Cô chỉ muốn tốt cho các em thôi, các em phải hiểu cho tấm lòng của cô chứ.”

Tôi nói rất chân thành, hình như bọn học sinh bị tôi thuyết phục thật.

Kết quả là, các lớp khác đều nghiêm túc học tập, chỉ có lớp tôi là đang vận động.

Làm xong 200 cái hít đất và 200 cái nhảy cóc, bọn học sinh mệt đến ngã ra đất, hoàn toàn không nhấc lên nổi tình thú.

Tôi hài lòng gật đầu, bảo họ quay về chỗ ngồi, tiếp tục học bài.

Tiết học đó tôi dạy rất vui vẻ.

Bởi vì không có đôi tình nhân nào thân mật trong lớp cả.

Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, sau đó, điều tôi cần phải làm là tẩy não họ, tôi muốn cho họ biết, học tập mới là đường ra duy nhất.

16

Để báo đáp lại, tôi dựa vào nhắc nhở của hệ thống, sau khi tan làm tôi đi tới tiệm bánh kem chuẩn bị bánh kem dâu tây cho Kỷ Hành.

Hệ thống nói Kỷ Hành thích nhất bánh kem vị này.

Nếu tôi đưa bánh kem này cho anh thì giá trị thiện cảm của anh dành cho tôi sẽ càng ngày càng cao.

Vừa đi đến cửa tiệm bánh kem, tôi đã bị một cô gái chạy từ trong tiệm ra va vào, ngã xuống đất.

Cô gái căng thẳng nói xin lỗi với tôi.

Tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái đến ngẩn ra.

Là khuôn mặt giống tôi như đúc.

Cho nên, cô gái ấy chính là người mà Kỷ Hành thật sự yêu, cũng chính là chị gái sinh đôi bị nữ chính cướp mất cơ hội được nhận nuôi.

Hệ thống cũng kinh ngạc thốt lên: “Sao cô ấy lại lên sân khấu sớm thế?”

Dựa theo tiến độ nội dung trong sách, chị gái nữ chính xuất hiện vào ngày nam nữ chính kết hôn, ngày chị ấy lên sân khấu, cũng chính là ngày nữ chính bắt đầu bị nam chính đày đọa.

Hệ thống sợ đến mức vội vàng bảo tôi quay mặt đi, tuyệt đối không để chị ấy dính lấy tôi, càng không thể khiến cho Kỷ Hành biết sự tồn tại của chị ấy.

Nhưng mà…

Nguyên cốt truyện, chị gái nữ chính trước khi tìm thấy Kỷ Hành và nữ chính đã lưu lạc rất lâu, cơ thể đã bị rất nhiều người chiếm hữu.

Tôi đau lòng vì những gì chị ấy phải trải qua.

Nếu ngay từ đầu nữ chính không đánh ngất chị ấy, cướp mất vị trí được nhận nuôi của chị ấy thì chị ấy sẽ không trải qua những chuyện đáng sợ đó.

Lúc tôi ngây người, chị ấy cũng phát hiện ra dáng vẻ của tôi giống chị ấy, cẩn thận từng li từng tí gọi tên cũ của tôi: “Dao Dao.”

Hệ thống bảo tôi phủ nhận.

Tôi không làm theo ý nó, mà kéo chị gái nữ chính, gọi chị ấy: “Chị~”

Hết chương 04!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK