“Như ba mẹ em vậy?”
Lần đầu tiên Giang Thu nghe được loại câu này, chỉ cảm thấy mới lạ đến mức không nhận ra sự thay đổi đột ngột trên sắc mặt của Giang Thu.
“Ừm….. Đúng vậy, như ba mẹ em vậy.”
Giang Thu thấy anh có hơi bơ phờ, vì thế an ủi anh một cách thiết thực: “Vậy sau này chúng ta kết hôn nhé. Em sẽ làm việc nhà, nhưng không giỏi nấu cơm. Anh nhất định sẽ không đánh em giống như ba em.”
Giang Bạch ngẩng đầu, nụ cười trên mặt trở lại lần nữa.
Tích cực có đôi khi là nghĩa xấu, đặc biệt là đối với Giang Bạch. Chỉ biết đàn ông với đàn ông có thể kết hôn vẫn chưa đủ, trải qua một hồi nghiên cứu và tìm kiếm, đột kích từ thư viện thành phố đến quầy hàng bí mật tại cổng trường, cuối cùng không biết lấy từ đâu được một chiếc đĩa CD trắng, bên trong nói đàn ông với đàn ông yêu đương và kết hôn như thế nào, cũng phải mang Giang Thu đi thực hành cùng nhau.
Giang Thu còn nhớ tới sáng hôm đó hành vi kỳ quái của anh, bắt được cơ hội hỏi anh ngay: “Gần đây ba mẹ anh có chuyện gì sao?”
Giang Bạch nói: “Bọn họ ly hôn.”
Giang Thu còn chưa kịp an ủi anh, Giang Bạch lại nói: “Không sao đâu, ba mẹ anh chỉ giả vờ ly hôn. Bọn họ ly hôn thành công thì nhanh chóng tìm đồng nghiệp để kết hôn giả, như vậy sẽ có thêm khoản tiền phá dỡ. Chờ khi tiền đến tay, bọn họ lại ly hôn và tái hôn lần nữa là được……”
Quá trình này phức tạp thật sự, Giang Thu vốn không đủ kiên nhẫn để nghe, chỉ nói: “Vậy tại sao ngày đó anh lại khóc?”
Giang Bạch nói: “Anh chỉ cảm thấy không ổn, không thoải mái. Anh không muốn ba mẹ ly hôn, nhưng anh nói nó không được tính.”
Giang Thu thấy anh vui vẻ, nhắc tới chuyện đau buồn, cảm xúc lại rơi xuống trầm trọng, vội vàng nói: “Phiền phức quá hà. Đợi sau này chúng ta kết hôn, cho dù có được một số tiền lớn, cũng nhất định không làm như thế.”
Giang Bạch cũng cười: “Không sai. Đợi sau này chúng ta kết hôn, cũng không thể làm như thế.”
Ti vi lâu năm chưa sửa, phải gõ vài lần thì trên màn hình mới hiển thị hình ảnh. Hai người đàn ông ở bên trong ôm nhau hôn nhau, sau đó cởi quần áo của nhau, quấn lấy nhau như hai miếng kẹo cao su được nhai kỹ quá mức, lăn qua lăn lại, đổ mồ hôi đầm đìa, xì xồ thét lên gì đó, gợi Giang Thu nhớ đến ông lão đã thấy trong TV ngày đó.
Cậu thậm chí có một loại ảo tưởng: Hai người đàn ông này được ông lão đặc biệt cử đến ti vi nhà họ, trình diễn thứ này cho bọn họ xem.
Giang Bạch luôn luôn nghiêm túc vẫn cứ nghĩ đến thực hành. Nhưng bọn cậu không phải trẻ con và đã biết xấu hổ là thế nào, không ai muốn chủ động tự cởi đồ, cho nên chỉ dùng ngón tay chạm vào môi của đối phương.
Môi của Giang Bạch sờ vào thô ráp, Giang Thu ghi nhớ trong lòng, dự định một lát nhắc nhở anh uống nước nhiều hơn.
Giang Thu hỏi Giang Bạch có cùng cảm giác như mình hay không. Giang Bạch nhịn không được bật cười, sau đó nói: “Môi của em đơ ghê. Có phải em hồi hộp quá không?”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Giang Thu ngại ngùng không nói nên lời trước mặt người khác, Giang Bạch sẽ ở đó giảng hoà giúp cậu: Không phải em trai tôi không tốt, em ấy chẳng qua quá lo lắng.
Khi đó hai người đã rất gần nhau, hơi thở ấm áp của Giang Bạch đều phả vào mặt Giang Thu.
Không biết vì sao, dường như có một tia sét loé lên giữa không trung, chiếu sáng bóng tối không đáy giữa bọn họ: Giang Thu cảm thấy hai cánh môi hấp tấp bộp chộp trên khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng và dễ gần, di chuyển cũng đẹp, độ cong khi mỉm cười rõ ràng thế đấy, gần như là điều thú vị nhất trên đời này. Cậu càng ngày càng tiến gần hơn để quan sát, rốt cuộc không nhịn được áp bờ môi của mình lên.
Cậu áp lên khá lâu, bỗng thấy ba của mình thò đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn thẳng vào hai người, cặp mắt lập loè toả sáng trong bóng đêm như ngọn ma trơi* trong nghĩa trang.
*Ma trơi là những đám lửa sáng lập lòe được nhìn thấy vào ban đêm, ngoài những khu nghĩa trang.
Kể từ đó, Giang Bạch không bao giờ đến nhà Giang Thu nữa.
Ba của Giang Thu không biết lấy đâu ra số tiền mới, nói chung ông có thể tiếp tục đánh bạc, cả tâm trạng bất giác cũng tốt lên.
Đôi khi, ông có thể cho Giang Thu một gương mặt tươi cười, thường thường vỗ vai của cậu, nói: “Con trai nhà ba triển vọng như vậy, nhưng tuyệt đối không thể bị lạc lối bởi một đứa đồng tính không biết xấu hổ…… Đúng không?” Giang Thu sợ ba lại đánh mình, đành phải cúm núm nói đúng.
Ba nói yêu đương đồng tính là một loại bệnh. Giang Thu hỏi chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn bệnh của con? Ba nói nghiêm trọng hơn chứ, bởi vì bệnh của con chỉ làm người khác sợ, còn yêu đương đồng tính là ghê tởm và biến thái, vả lại phải ở bên ai đó suốt đời, lấy nhau cũng trị không khỏi……
Nghe ông miêu tả, yêu đương đồng tính giống như những con côn trùng ở khắp mọi nơi trong nhà. Đến nay trong nhà vẫn còn sâu rất nhiều, bởi vì mỗi ngày Giang Thu luôn đốt đèn vào ban đêm, nhất quyết không sửa những lỗ thủng trên rèm cửa sổ.
Ngày càng có nhiều côn trùng bay nhỏ bay tới ánh đèn, xâm nhập vào nhà Giang Thu, sau đó chết thảm dưới nhiều hình thức khác nhau.
Không giống với Giang Bạch, Giang Thu chưa bao giờ cảm thấy những vật nhỏ này có sinh mệnh, hoặc nói là có cảm xúc. Nhưng giờ phút này cậu cực kỳ hy vọng chúng nó cũng có cảm xúc giống mình, như vầy chúng nó mới cảm nhận được nỗi đau trong quá trình bị nghiền chết và có thể so sánh với nỗi đau mà bản thân Giang Thu khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của bàn ghế bị lật đổ, tiếng cãi vã khàn đặc phát ra từ trên lầu.
Số tiền đó không biết đến từ đâu cuối cùng đã xài hết. Ba của Giang Thu đứng trước cửa trên lầu nói với người bạn già ngày xưa: “Ông xén ít thịt thôi, chờ đến khi tất cả mọi người biết con trai nhà ông là một thằng đồng tính biến thái, còn đến dụ dỗ con trai tôi.”
Trong hành lang tối, cửa mỗi một nhà đều lặng lẽ mở một khe nhỏ để âm thanh lọt vào, cũng làm thanh âm bên trong thoát ra: “Giang Bạch đó? Ngày hôm qua nó còn chào hỏi tôi.”
“Tôi nói rồi, dù tính mối quan hệ từ nhỏ đến lớn không được tốt cho lắm. Bệnh xui xẻo như này mà ngày nào nó cũng đến, hoá ra là cho không……”
“Sau này con đừng đi học với nó, dù cho thành tích có tốt thì cũng là đồng tính, có ghê tởm không……”
Ba Giang Thu càng thêm đắc ý: “Không có tiền? Cmn không thể mượn à! Nhà này chẳng phải chịu một trận phá dỡ sao, đến lúc đó trả lại——”
Cuối cùng ba của Giang Bạch không thể nhịn được nữa, nói với ông: “Tôi và mẹ Giang Bạch đã ly hôn! Hiện tại nhà tôi không có đứa con trai tên Giang Bạch!”
Nhưng phía trong căn phòng khách tối om, Giang Bạch rõ ràng đang ngồi đó, mặt không cảm xúc, khắp mặt đều là vết bầm xanh tím. Ngay cả đôi môi mà ngày đó Giang Thu cảm thấy “Thật sự cực kỳ xinh đẹp” cũng sưng lên.
Cậu tuyệt vọng nhìn Giang Bạch, dốc sức muốn nói chuyện với anh, nhưng cánh cửa kia nhanh chóng “Rầm” một tiếng đóng lại. Giang Thu nhìn thấy ba mình tiếp tục la hét ở hành lang, cười to, bày trò, bỗng nhiên có cảm giác quái lạ. Cậu không cảm thấy đau khổ, không hề cảm thấy cô đơn, mất mát và tuyệt vọng, như thể đã bay khỏi thể xác chàng trai loài người đầy vết thương này, đứng trên mây nhìn xuống thế giới này một cách nhẫn tâm.