Cậu gãi đầu: “Cùng lắm kích thước chỉ lớn hơn một chút….. Thế thôi.”
Giang Bạch hai mắt trừng lớn, giây tiếp theo dường như muốn bật ra khỏi hốc mắt. Anh đưa tay vào miệng, cứ cắn cho đến khi chảy máu vẫn không chịu buông ra. Khi anh nói nữa, giọng đã khàn đi rất nhiều, cả cằm cũng phát run: “…… Em…… Em…… Em…… Chết tiệt…… Mẹ nó…… Biết…… Bản thân đang làm…… Gì không?”
Giang Thu cảm thấy anh thực sự kinh ngạc, rõ ràng trước kia đều trơ mắt nhìn mình giết rất nhiều côn trùng xui xẻo, hiện giờ con này chỉ lớn hơn con khác mà thôi, lẽ nào tiếc hơn những con khác?
Nhưng cậu sẽ không nói ra, bởi vì cậu yêu Giang Bạch.
Cậu nói ra tất cả những gì mình thấy và nghe thấy trong mấy ngày qua sau khi tạm biệt Giang Bạch, sau đó nói: “Theo em được biết, em và anh là hai người duy nhất trên thế giới này không biến thành côn trùng. Anh muốn đi học ở nơi khác cũng tốt, nhưng sau này anh phải tránh xa những con trùng bay và con dế đó, tất cả chúng không phải côn trùng tốt gì. Bị một chân dẫm bẹp cũng không đáng tiếc.”
Hai mắt của Giang Bạch vẫn trừng rất lớn: “Vậy còn em?”
Giang Thu nói: “Em không biết…… Có lẽ tiếp tục ở nhà giết côn trùng thôi.”
“Em không thể giết côn trùng!” Giang Bạch hét lên.
Giang Thu bị anh hét như vậy, cảm thấy vô cùng ấm ức. Cậu giải thích nói: “Bởi vì chỉ có lúc giết côn trùng hoặc khi ở bên anh, em mới cảm thấy hạnh phúc.”
Giang Bạch quay người nhìn cậu, cứ nhìn cậu như thế, vẫn luôn nhìn cậu, trong ánh mắt Giang Bạch chứa đựng một loại cảm xúc mà Giang Thu không thể hiểu được.
Sau một lúc lâu, anh thở dài một hơi, nói: “Vậy tại sao em không chọn ở bên anh?”
Quần áo dính chất nhầy màu xanh rất khó giặt, Giang Bạch giúp cậu cởi hết quần áo ra, ra lệnh bảo cậu vào phòng tắm tắm rửa, bản thân ở ngoài tìm quần áo mới cho cậu, thu dọn một số hành lý.
Trong phòng tắm, Giang Thu lần đầu tiên nhận ra rằng mình rất vui vẻ, hệt như được sống lại và vui vẻ một lần nữa vậy. Có một con bọ rùa nhỏ nằm trên tường phòng tắm, có bảy ngôi sao trên vỏ. Nếu về quá khứ, Giang Thu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội bẻ gãy cánh và chiếc chân gầy của nó, nhưng giờ đây, cậu không có nhu cầu này nữa.
Cậu thậm chí còn đặt bọ rùa nhỏ trên ngón tay mình, sau đó mở cửa sổ thả nó bay, nói: “Một đường suôn sẻ.”
“Phải tránh xa nhân loại, đặc biệt là…… Nhân loại như tôi.”
Trên đường, Giang Thu và Giang Bạch bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng về những việc cần làm tiếp theo.
Giang Bạch nói, nếu như cả thế giới toàn là côn trùng, chỉ có hai ta vẫn là con người, khẳng định là không được. Trông chúng ta hoàn toàn khác với bọn họ, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị phát hiện, vậy nên cũng nghĩ cách biến thành côn trùng càng sớm càng tốt.
Giang Thu lúc đầu rất kháng cự, nhưng khi tưởng tượng đến chỉ cần biến thành sâu, mỗi ngày sau này có thể cùng Giang Bạch ở bên nhau, thế là miễn cưỡng đồng ý rồi. Chỉ có điều không thể gặp lại đôi môi nhân loại của Giang Bạch nữa, có chút đáng tiếc.
Giang Bạch đẹp như thế, nếu muốn biến thì ít nhất cũng biến thành một côn trùng đẹp hơn chút. “Vậy thì com bướm đi!” Giang Bạch nói, “Còn nhớ câu chuyện mà chúng ta đã học khi còn nhỏ không?”
Giang Thu nói trong nhất thời không thể nhớ ra. Kể từ giết con bọ cánh cứng to lớn kia, có một đoạn thời gian dài cậu không ngủ được, hiện giờ đầu óc không tỉnh táo, cứ đi tới lại không khỏi tựa vào vai Giang Bạch. Giang Bạch đành nhắc cậu: “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.”
Giang Thu nói: “Hả!”
“Nhưng họ là một nam một nữ. Chỉ có một nam một nữ chết cùng nhau mới biến thành bươm bướm. Hai đứa con trai chết là không thể biến thành bươm bướm đâu.”
“Nói bậy.” Giang Bạch nói, “Nếu hai người đàn ông đều kết hôn được thì tại sao không biến thành bươm bướm?”
Giang Thu lúc này mới nhớ rằng hai người đàn ông có thể kết hôn —— điều này cực quan trọng, sự việc trọng đại thay đổi cuộc đời hai người bọn họ —— hoá ra là điều Giang Bạch dạy cậu. Nếu đã là Giang Bạch nói thì nhất định đúng.
Giang Bạch thấy cậu bị thuyết phục, hài lòng gật đầu, sau đó nắm tay cậu, chỉ cậu về một toà tháp ở phía xa, nói: “Vậy chúng ta đến nơi đó đi.”
Trên đường đi, gặp nhiều cửa hàng tạp hoá, siêu thị và tiệm cơm. Mỗi lần đi ngang qua, Giang Bạch đều dừng lại, hỏi Giang Thu muốn ăn món gì. Anh mang theo hết tiền tiêu vặt, Giang Thu muốn ăn gì thì đều trả nổi hết.
Nhưng mà trong lòng Giang Thu quá hồi hộp và khấn khích, không ăn được gì cả. Vả lại cậu nhìn ra đối phương cũng giống y vậy.
Bỗng dưng Giang Bạch dừng nửa chừng, híp một mắt mỉm cười với cậu: “Anh biết có một thứ em chắc chắn muốn ăn.”
Bọn họ mua kem sô cô la, vừa nói vừa cười như ngày xưa tan học về nhà, vừa đi vừa ăn. Mà lần này xa xỉ hơn, có người còn mua tận hai cây. Giang Bạch – người luôn nói chỉ có con nít mới thích ăn món này, lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng của mình với Giang Thu và kem sô cô la: Thực ra anh cũng rất thích ăn món này, thành ra thấy em rất thích nên luôn cố tình tiết kiệm để dành cho em. Nếu anh biết sớm hơn……
Giang Thu nói: Anh sớm biết gì?
Giang Bạch nói: Nếu biết sớm hơn đã để dành cho em, cho em mỗi ngày ăn 3 cây.
Toà tháp mà Giang Bạch để ý đã bỏ hoang từ lâu, lặng đứng ở vùng ngoại ô, bọn họ băng qua đường ray, cỏ cao bằng đầu người, rào tre sập một nửa, phải mất nhiều công sức mới đến được chân tháp. Lại phí thêm công sức mới vượt qua những viên gạch vụn và mảnh thuỷ tinh rồi leo lên tận tháp.
Lúc này trời đã gần tối. Những ngôi sao đang hiện lên từ phía Đông, nơi xa còn có ánh đèn xanh đỏ loe loé trên mặt đất, rất đẹp đẽ.
Đột nhiên, một đôi tay từ sau lưng vươn tới, che lấy mắt Giang Thu. Giọng nói của Giang Bạch vang lên bên tai cậu: “Đừng nhìn nữa.”
Giang Thu nói: “Đợi một chút. Trước khi biến thành bươm bướm, anh còn điều gì muốn nói không?”
Giang Bạch nói: “Anh chẳng có gì muốn nói cả.” Thế là Giang Thu chợt lại gần rồi khẽ hôn anh, khiến anh sững sờ ngay tại chỗ.
“Sao môi anh vẫn thô ráp vậy.” Giang Thu cười nói.
Giang Bạch trầm mặc một lát, sau đó nói: “Thực ra anh xác thực có chuyện muốn nói với em. Nếu không nói bây giờ, một…… Lát…… Sau biến thành bươm bướm cũng không còn cơ hội nói nữa.”
“Con bọ cánh cứng mà em nghĩ mình giết chết kia, kỳ thực chính là ba của em.”
Giang Thu nói: “Em cũng có chuyện chưa nói với anh, thực ra cách đây không lâu, em còn đái dầm.”
Ngay cả lúc này đây, cậu vẫn đỏ mặt vì xấu hổ, lo lắng Giang Bạch sẽ ghét mình, lập tức đổi chủ đề: “…… Vậy nên, ừm, những gì ông lão nói trên ti vi ngày đó có lẽ là sự thật.”
Giang Bạch nghĩ về nó, lắc đầu, mỉm cười đưa tay về phía cậu: “Thôi bỏ đi, anh vốn không quan tâm đến điều đó.”
Bọn họ sẽ rơi xuống đất với dáng vẻ của nhân loại, rồi lại bay lên lần nữa, nhất định là những côn trùng không sầu không lo.
Bươm bướm tất nhiên thật đẹp. Thế nhưng —— Giang Thu nghĩ rằng kỳ thực phù du cũng khá tốt. Giang Bạch từng nói với cậu, sáng sinh chiều chết nghĩa là chỉ có thể sống trong một ngày. Giang Thu giết nhiều sâu, lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu còn thể cùng Giang Bạch sống thêm một ngày nữa, quả thực là một giấc mơ đẹp muốn tìm cũng chẳng tìm thấy.
Nếu bọn họ thật sự biến thành phù du, vậy lúc sáng cùng nhau đến trường nhỉ. Phù du nhỏ như vậy, không cần ở nhà lớn, tiền trong tay Giang Bạch cũng đủ rồi.
Bọn họ có thể sống cùng nhau mỗi ngày, trong những màn cửa sổ, ngoại trừ bọn họ thì hoàn toàn không có sinh vật nào có nhiều hơn bốn chân tồn tại.
Lúc trưa cùng nhau ăn cơm. Cậu nhất định phải giám sát Giang Bạch, tuyệt đối không thể để anh huỷ hoại thân thể mình chỉ vì tiết kiệm tiền.
Lúc chập tối, bọn họ cùng nhau tan học và cùng nhau ăn kem. Cũng có thể không ăn, cậu đã trưởng thành, chẳng còn tham ăn như hồi nhỏ, tích cóp đủ rồi giữ nó để chuẩn bị cho lúc cần đến…… Vẫn phải điều trị ư? Sau khi biến thành phù du, bệnh của cậu chắc chắn khỏi hẳn.
Buổi tối nói. Buổi tối……..
Giang Thu không nghĩ tới nữa.
Thân thể của họ rơi xuống mặt đất trong tích tắt, giống như âm thanh sắp chết của con phù du bị cuốn xuống nước lúc mặt trời lặn. Nhỏ quá, nhỏ quá đi, chẳng mấy chốc đã trở về sự yên tĩnh của hư vô tuyệt đối.
Ở nơi rất xa rất xa ấy, tiếng còi của cảnh sát vang lên.