• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi họp lớp sau nhiều năm xa cách, muốn tập hợp đông đủ mọi người là chuyện gần như bất khả thi.

Lần này có chưa đến 20 người tham gia, cũng đã được xem là con số khá khả quan.

Phương Gia Dật ban đầu tưởng rằng Ngu Hạo Dương sẽ không xuất hiện, cậu biết những năm qua hắn vẫn luôn ở Quảng Đông, rất ít khi về quê.

Hai người là bạn bè trên Wechat, nhưng khung chat hoàn toàn trống rỗng. Ngu Hạo Dương cũng rất ít khi đăng bài trên Moments, đôi khi Phương Gia Dật chỉ có thể biết tin tức của cậu ấy qua Vạn Kha Dương.

Vạn Kha Dương thường xuyên đi công tác khắp nơi, mỗi lần đến Quảng Đông đều sẽ rủ Ngu Hạo Dương đi chơi, sau đó đăng ảnh lên Moments.

Ba năm trước, có lần Vạn Kha Dương đăng một bức ảnh Ngu Hạo Dương đang cúi đầu ăn tàu hũ sữa đôi, kèm theo dòng trạng thái: "Lần nào đến tìm "cừu" nhà tui cũng đều bị lôi đến đây ăn tàu hũ sữa đôi hết á hê hê."

Tóc Ngu Hạo Dương đã được cắt ngắn hơn một chút, da cũng rám nắng hơn, chỉ nhìn thấy sống mũi cao và hàng mi rủ xuống. Hắn mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, trên cổ tay ngoài đồng hồ còn đeo thêm một chiếc vòng tay kim loại.

Bên cạnh lộ ra một bàn tay, rõ ràng là của con gái, cũng đeo một chiếc vòng tay giống hệt.

Bên dưới bài đăng có một người bạn chung của bọn họ, cũng là bạn học cấp ba, bình luận hỏi: "Người bên cạnh là bạn gái của Hạo Dương à?"

Vạn Kha Dương nhanh chóng trả lời: "Phải á, người đẹp cực phẩm [cười toe toét]"

Phương Gia Dật từng nghĩ, nếu có một ngày Ngu Hạo Dương tuyên bố kết hôn, liệu cậu có thể thản nhiên gửi lời chúc phúc hay không.

Sau lần đó, cậu mới nhận ra, mình không làm được. Cậu không ghen tị, chỉ là không cần thiết, Ngu Hạo Dương không cần một lời chúc phúc từ cậu, cậu cũng không cần phải tỏ ra hào phóng hay phóng khoáng, như vậy rất ngốc nghếch.

Bữa tiệc kết thúc, Trần Dục - người tổ chức bữa tiệc hôm nay - lại rủ rê mọi người đi hát karaoke, chỉ có một nửa đồng ý. Nhiễm Hinh cũng không đi, ngày mai tuy là chủ nhật, nhưng cô ấy lại phải tăng ca một cách bi thảm. Phương Gia Dật cũng định rời đi, nhưng bị Trần Dục giữ lại: "Cậu nhất định phải đi, cậu không đi thì trong phòng hát chỉ còn lại tiếng ồn thôi."

Bản thân Trần Dục hát lệch tông đến mức thảm họa, nhưng cậu ta lại rất tự biết thân biết phận.

Hồi cấp ba, vào mỗi dịp cuối năm trường bọn họ đều tổ chức một buổi tiệc tất niên nhỏ, mỗi khối sẽ biểu diễn một vài tiết mục cho thêm phần sôi động. Năm lớp 12, Phương Gia Dật lên hát một bài, được mọi người bình chọn là tiết mục ca hát hay nhất.

Cả tuần hôm đó, trên diễn đàn của trường ngập tràn những bài đăng tỏ tình với cậu.

Có người đăng bài viết: "Sao đến tận năm lớp 12 cậu ấy mới chịu lên hát thế nhỉ? Phí mất hai năm ròng."

Bên dưới có người trả lời: "Sao nào, không phí hai năm trước là cậu quen được với cậu ấy chắc?"

Chủ thớt: "Cút giùm, bố mày là trai thẳng."

Một người khác tiếp lời: "Trai thẳng thì sao, hốt luôn đi!"

Vạn Kha Dương đưa bài đăng đó cho Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương xem, Ngu Hạo Dương chỉ buông một câu: "Vô vị."

Phương Gia Dật liếc nhìn vẻ mặt hắn, gượng cười.

"Phải đó, vô vị thật."

Vạn Kha Dương: "Vô vị gì, vui mà hahaha."

Phương Gia Dật không trả lời Trần Dục, Trần Dục lại gọi Ngu Hạo Dương: "Nào Hạo Dương, cậu rủ cậu ấy đi cùng đi."

Cậu ta tìm Ngu Hạo Dương vì biết hồi cấp ba hắn và Phương Gia Dật có quan hệ rất tốt.

Phương Gia Dật không nhìn hắn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Ngu Hạo Dương đang dừng trên người mình.

"Ừm, đi thôi." Cậu nghe thấy Ngu Hạo Dương nói.

Trước khi đến quán karaoke, tất cả mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh chung, ánh đèn trong nhà hàng sáng trưng.

Phương Gia Dật đi về phía rìa ngoài, tìm được chỗ đứng ưng ý liền đứng im. Có người đi thẳng về phía cậu, đứng bên phải, cánh tay áp sát vào người cậu.

Phương Gia Dật không cần quay đầu lại cũng biết đó là Ngu Hạo Dương.

Cậu bất giác căng thẳng, nhân viên phục vụ nhà hàng giơ điện thoại lên, hô lớn: "Cười lên nào, cà tím!"

Phương Gia Dật cố gắng kéo khóe miệng, đúng lúc nhân viên phục vụ bấm chụp thì người bên cạnh đưa tay ôm lấy vai cậu.

Phương Gia Dật biết lúc đó chắc chắn mình cười rất ngốc nghếch, vì vậy sau khi ảnh được gửi đến, cậu đã không mở ra xem.

Quán karaoke cách đó không xa, chín người đi bộ chưa đầy mười phút đã đến nơi.

Cậu không định uống rượu, nhưng Trần Dục vẫn mở một chai đưa cho cậu, cậu nhận lấy rồi đặt lên bàn, không động đến.

Trần Dục rủ cậu chơi xúc xắc, cậu không biết chơi, cũng từ chối.

Ngu Hạo Dương cầm chai rượu trên bàn, nói với Trần Dục: "Lại đây, tôi chơi với cậu."

"Được được, hai người vẫn thân thiết như vậy nhỉ."

Không lâu sau, Trần Dục đã thua liền hai chai, uống đến mức phải xua tay lia lịa: "Tôi... tôi không chơi với cậu nữa, tôi tìm người khác chơi đây."

Ngu Hạo Dương cũng đã uống hai ly, ánh đèn trong phòng karaoke lờ mờ, Phương Gia Dật không nhìn rõ hắn có bị đỏ mặt hay không.

"Tửu lượng của cậu tốt lên rồi đấy." Đây là câu đầu tiên Phương Gia Dật nói với Ngu Hạo Dương trong buổi tối hôm nay.

"Không còn cách nào khác." Ngu Hạo Dương mỉm cười với cậu, "Bị ép đấy."

Lại là sự im lặng, may mà ở nơi như quán karaoke thì chẳng bao giờ phải ngại ngùng vì không khí yên tĩnh.

Bên kia có người vừa hát xong một bài hát mà cả hai người bọn họ đều chưa từng nghe bao giờ, giọng lạc hẳn đi, đã có người gọi: "Này Phương Gia Dật, tôi vừa chọn bài cho cậu này, bài cậu hát hay lắm hồi cấp ba ấy."

Phương Gia Dật còn chưa kịp phản ứng, trên màn hình đã hiện lên tên bài hát: "Nghe nói tình yêu đã quay trở lại."

Tiếng nhạc dạo vang lên, Phương Gia Dật nói: "... Tôi quên mất cách hát rồi."

Một bạn nữ khác giật lấy mic: "Để tui hát cho, để tui hát cho."

Giọng cô ấy rất ngọt ngào, truyền tải cảm xúc bài hát rất tốt.

"Giọng nói của em, bóng hình của em, bàn tay của em,

Anh thề rằng anh chưa từng quên.

Còn về chuyện em đã chọn ở bên cô ấy,

Anh chỉ có thể nói rằng anh có chút đau lòng.

...

Có một nỗi đau muốn gặp lại nhưng lại không dám gặp,

Có một tình yêu vẫn còn ẩn giấu trong tim anh.

Anh chỉ có thể cất giữ em trong tim mình."

"Khiến nỗi nhớ em trong anh ngày càng da diết,

Nhưng anh chỉ có thể, chỉ có thể cất giữ em trong tim mình.

..."

Bài hát còn chưa kết thúc, Phương Gia Dật đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Không biết có phải do men rượu bốc lên hay không, cậu cảm thấy hơi buồn nôn, lại có chút muốn khóc.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa, Phương Gia Dật hít sâu hai hơi, định mở cửa đi ra ngoài nhường nhà vệ sinh cho người khác.

Nhưng khi mở cửa, người đứng trước mặt cậu lại là Ngu Hạo Dương.

Ngu Hạo Dương bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

"Không sao chứ?" Ngu Hạo Dương hỏi.

"Tôi không sao." Miệng thì nói vậy, nhưng cảm xúc lại ập đến bất chợt. Cậu chỉ không hiểu tại sao tối nay Ngu Hạo Dương cứ luôn "chống đối" cậu, khiến cậu khó xử như vậy.

Hốc mắt nóng ran, cảm giác buồn nôn lại ập đến, nhưng thứ trào ra trước lại là nước mắt.

Cậu cảm thấy xấu hổ muốn chết, tại sao con người không thể tiến hóa để kiểm soát được tuyến lệ của mình, tại sao con người lại là loài động vật giàu cảm xúc đến vậy.

Tầm nhìn nhòe đi, nhưng cậu vẫn nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Ngu Hạo Dương.

Suốt cả buổi tối nay, mãi đến tận lúc này Phương Gia Dật mới có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn một cách rõ ràng.

Hắn không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp trai như vậy, vẻ mặt bối rối cũng giống hệt trong ký ức của cậu.

Ngu Hạo Dương muốn đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhưng vừa giơ tay lên lại như cảm thấy không ổn, thế là hắn làm một hành động càng không ổn hơn, hắn kéo Phương Gia Dật vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.

Họ đã từng ôm nhau một lần, vào cái ngày tốt nghiệp cấp ba, ngày chia tay ấy. Vì vậy, cái ôm của Phương Gia Dật khi đó rất mạnh mẽ, như muốn cầu nguyện rằng mình có thể nhanh chóng quên đi mọi chuyện.

Sau khi đã trút bỏ được phần nào nước mắt, Phương Gia Dật tựa vào vai hắn, giọng nói nghèn nghẹn: "Tôi không sao, chỉ là mới chia tay, hơi buồn một chút thôi."

Bàn tay đang vỗ về lưng cậu khựng lại. "Ừm."

Cậu không hoàn toàn nói dối, cậu thật sự vừa mới chia tay.

Bạn trai hai năm rưỡi - Chu Phàm Vũ, đã phản bội cậu để đến với một cô gái khác. Khi bị phát hiện, anh ta nói lời xin lỗi nhưng vẫn khẳng định muốn kết hôn.

Phương Gia Dật không hề bất ngờ, chỉ nói với anh ta: "Anh có thể chia tay với tôi sớm hơn mà, không nên lừa dối một cô gái vô tội khác như vậy."

Tất nhiên cậu rất buồn, nhưng từ lâu đã lường trước được sẽ có một ngày hai người chia tay. Kết cục của những mối tình song tính luyến ái thường là tìm một người để kết hôn, sống một cuộc sống dễ dàng hơn.

Một tuần trước khi mọi chuyện vỡ lở, Chu Phàm Vũ còn cùng cậu nhận nuôi một chú chó ta màu đen.

Chuyện này còn khiến Phương Gia Dật khó hiểu hơn cả việc ngoại tình. Anh ta đã có người khác, đã định kết hôn, vậy mà vẫn còn cùng cậu nhận nuôi cún con.

Sao có thể có người vô tâm và vô trách nhiệm đến vậy?

May mà bọn họ nhận nuôi chú cún chưa được bao lâu, nên nó cũng không quá đau buồn vì một người chủ đột ngột rời đi.

Phương Gia Dật rời khỏi vòng tay hắn, đi rửa mặt thêm lần nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy người phía sau vẫn đứng im bất động, thầm cảm ơn vì hôm nay mình đã mặc chiếc áo khoác màu đen, nước mắt cũng không để lại dấu vết quá rõ ràng.

Cậu dùng khăn giấy lau khô mặt, hắng giọng, quay lưng lại nói với hắn: "Ra ngoài thôi."

"Ừ."

Ngu Hạo Dương mở cửa, quay đầu nhìn cậu, thấy Phương Gia Dật không có ý định ra ngoài cùng thì tự mình rời đi trước.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, bên ngoài mọi người đang hát vang bài "Yêu đương" một cách rất sôi động.

Đến đoạn nhạc đệm, Trần Dục giơ mic lên hô lớn: "Chúc những ai còn độc thân sớm tìm được một nửa của mình!"

Mọi người cười ồn ào: "Chính cậu là người muốn thoát ế nhất ấy chứ!"

"Đúng vậy! Thì sao nào!" Trần Dục thừa nhận, rồi tiếp tục hát vang bài hát.

May mà ánh đèn trong phòng karaoke lờ mờ, không ai nhận ra Phương Gia Dật vừa mới khóc, thấy cậu từ nhà vệ sinh đi ra, mọi người đều giục cậu mau hát một bài, thanh lọc không khí.

Ngu Hạo Dương lại tự rót cho mình một ly rượu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Phương Gia Dật không nhìn hắn nhiều, dồn hết sự chú ý vào việc hát hò.

Trần Dục cũng không giành mic nữa, nhường cho cậu hát. Bài hát tiếp theo vẫn là một ca khúc vui tươi, có lẽ vì đã khóc một trận nên sau khi hát xong, tâm trạng Phương Gia Dật đã khá hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK