Ngu Hạo Dương mang nó về từ một vùng quê, trong đàn chó con, nó là đứa nhút nhát nhất, cứ núp ở góc khuất, chẳng giành giật thức ăn. Ngu Hạo Dương sợ nó đói, bèn cho nó ăn riêng, nhưng ở quê nuôi chó không cầu kỳ, sống chết đều dựa vào bản thân nó. Ngu Hạo Dương sợ sau khi hắn rời đi sẽ không có ai chăm sóc chó con, nên đã mang nó về nhà.
Bố hắn không vui lắm, nhưng vẫn chiều theo ý con trai. Tối hôm đó, bố hắn xào một đĩa đậu xanh to, Ngu Hạo Dương vừa ăn vừa khen ngon, một mình xử lý hết nửa đĩa, rồi đặt tên cho chú chó là Đậu Xanh.
Đậu Xanh có bộ lông đen bóng mượt, bốn chân màu trắng, tính tình rất quấn người, Phương Gia Dật vừa nhìn thấy đã rất thích nó.
Hôm đó, cậu và Vạn Kha Dương đến nhà Ngu Hạo Dương chơi, bố mẹ hắn không có nhà, ba người bàn nhau cùng làm bài tập, nhưng chưa được một tiếng đồng hồ đã bỏ bê, rốt cuộc lại chơi game, xem tivi. Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương dắt Đậu Xanh xuống lầu đi dạo, tối qua trời vừa mưa, chân Đậu Xanh dính đầy bùn đất. Ngu Hạo Dương bế nó lên bằng hai chân trước, giữ một khoảng cách nhất định để tránh làm bẩn áo, vừa vào đến nhà đã đi thẳng vào phòng tắm.
"Vừa hay cũng lâu rồi chưa tắm cho nó, Gia Dật, cậu vào giúp tôi một tay." Hắn nói với Phương Gia Dật.
Lần trước tắm cho Đậu Xanh, Ngu Hạo Dương cũng đợi lúc Vạn Kha Dương đến nhà chơi mới tắm, có thêm người giúp đỡ sẽ tiện hơn rất nhiều.
Vạn Kha Dương vẫn đang mải mê chơi game trên ghế sofa, miệng lẩm bẩm "Chơi kiểu gì thế?" đại loại vậy, đến cả hai người bọn họ đã về từ lúc nào cũng không biết.
Trong phòng tắm, Phương Gia Dật giữ chặt Đậu Xanh, không cho nó chạy lung tung, Ngu Hạo Dương đi lấy một chiếc chậu chuyên dụng cho chó, bước vào phòng tắm xả nước.
"Đậu Xanh hơi sợ tắm, giống như mèo ấy." Ngu Hạo Dương vừa nói vừa thử độ ấm của nước, "Nên lát nữa cậu giúp tôi giữ nó nhé."
"Được." Như thể vừa nhận được nhiệm vụ, Phương Gia Dật cúi đầu, tập trung giữ chặt chú chó.
"Hình như nó run rồi." Phương Gia Dật ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Hạo Dương bằng ánh mắt cầu cứu, có vẻ như không nỡ chút nào.
Ngu Hạo Dương tắt vòi nước, nhận lấy Đậu Xanh từ tay cậu, nhẹ nhàng đặt vào chậu, vừa vuốt ve bộ lông của nó, vừa dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng sợ."
Hắn làm ướt lông cho Đậu Xanh, sau đó đưa cho Phương Gia Dật giữ, còn mình thì đi pha sữa tắm.
Bị ướt sũng nước, trông Đậu Xanh nhỏ đi một vòng, càng ra dáng đáng thương hơn. Phương Gia Dật xoa đầu nó, nó ngước đôi mắt to tròn nhìn cậu, Phương Gia Dật lập tức mềm lòng, ngẩng đầu lên nói với Ngu Hạo Dương: "Nó đáng yêu quá..."
Đậu Xanh cũng quay đầu nhìn hắn, hai đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Ngu Hạo Dương. Hắn bật cười, nói với Phương Gia Dật: "Nó giỏi giả bộ đáng thương lắm, cứ mỗi lần cậu ăn gì là nó lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó, đến khi nào cậu thấy áy náy không ăn nữa thì thôi."
Vừa nói hắn vừa thoa sữa tắm lên người Đậu Xanh, chẳng mấy chốc, chú chó đã được bao phủ bởi lớp bọt xà phòng trắng muốt, nó khó chịu lắc lắc người, định nhảy ra khỏi chậu. Phương Gia Dật vội vàng giữ chặt nó, cả bàn tay dính đầy bọt xà phòng, trên mặt cũng bị nước bắn vào, cậu đưa tay lên lau mặt, quên mất tay vẫn còn dính đầy bọt, vô tình dụi vào mắt.
"A..." Hơi xót, Phương Gia Dật nhắm chặt mắt, định dùng cổ tay chưa dính bọt dụi mắt, thì bị Ngu Hạo Dương giữ lại.
"Đừng dụi." Hắn mặc kệ cả chú chó, nắm lấy cánh tay cậu kéo dậy, đến bồn rửa mặt.
Rửa sạch sẽ, Ngu Hạo Dương nâng cằm cậu lên kiểm tra, hắn rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng thấm nước trên mắt cho cậu. Phương Gia Dật cố gắng mở mắt, vẫn còn hơi xót, một bên mắt đỏ hoe, cậu ngơ ngác nhìn người đang ở rất gần mình.
"Còn đau không?" Ngu Hạo Dương hỏi, "Vẫn còn đau thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Phương Gia Dật khẽ lắc đầu: "Không đau nữa rồi." Sao cậu có thể nhắm mắt lại vào lúc này chứ.
"Để tôi đi lấy thuốc nhỏ mắt cho cậu." Ngu Hạo Dương buông cậu ra, xoay người đi vào phòng ngủ.
Khi hắn quay lại phòng tắm, Đậu Xanh đang ngoan ngoãn ngồi im trong chậu, như thể đang tự kiểm điểm bản thân.
Hai người tiếp tục tắm cho Đậu Xanh, nó cũng không còn vùng vẫy nữa. Phương Gia Dật liên tục khen nó ngoan, Ngu Hạo Dương đứng bên cạnh nhìn, mỉm cười nói với cậu, chắc chắn là vì nó thích cậu nên mới vậy, lúc ở cạnh Vạn Kha Dương nó chẳng nghe lời như vậy đâu.
Lúc này, tai Vạn Kha Dương bỗng dưng thính lạ thường, ở tận ngoài phòng khách mà vẫn nghe thấy, liền lên tiếng hỏi: "Hai người nói xấu gì tôi đấy hả? Tôi nghe thấy hết rồi nhé!"
"Phải đấy!" Phương Gia Dật cố tình lên giọng. Ngu Hạo Dương nói: "Cậu chơi game xong chưa? Xuống lầu mua cơm cho bọn tôi đi."
"Không nghe thấy!" Vạn Kha Dương hét lên.
Nhưng một phút sau, cậu ta vẫn lồm cồm bò dậy khỏi ghế sofa, lê bước đến cửa phòng tắm, giọng điệu u oán như vừa thua một ván game: "Các cậu chủ muốn ăn gì ạ?"
Đậu Xanh đã được tắm xong, Ngu Hạo Dương bước ra ngoài lấy máy sấy tóc: "Quán cơm bụi hôm trước thế nào?"
"Cũng được." Vạn Kha Dương không kén chọn.
Ngu Hạo Dương lại hỏi Phương Gia Dật, cậu đang lau người cho Đậu Xanh bằng khăn tắm, không ngẩng đầu lên: "Tôi gì cũng được."
"Vậy cho tôi một phần cơm thịt bò xào, thêm một quả trứng ốp la." Ngu Hạo Dương nói, "Đến quán rồi thì chụp menu gửi qua đây, Gia Dật chưa đến bao giờ nên không biết ở đó có gì đâu."
"Vâng, tôi đi ngay đây." Vạn Kha Dương nũng nịu đáp, bị Ngu Hạo Dương đá một cái vào chân.
Một lúc sau, điện thoại của Ngu Hạo Dương rung lên, Phương Gia Dật tưởng Vạn Kha Dương gửi menu đến, bèn nghiêng đầu sang xem, nhưng thứ đập vào mắt cậu lại là một avatar xa lạ, hỏi Ngu Hạo Dương "Ngày mai em mang bữa sáng đến cho anh nhé?"
Nhận ra mình vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn, Phương Gia Dật vội vàng dời mắt, lùi lại một bước, ấp úng giải thích: "Xin lỗi, tôi tưởng Vạn Kha Dương gửi tin nhắn."
"Không sao." Ngu Hạo Dương cười cười, tỏ vẻ không để tâm, "Là cô gái tặng nước hôm trước ở sân bóng rổ ấy mà, không có gì đâu."
Phương Gia Dật không biết câu "không có gì đâu" của hắn là chỉ giữa hắn và cô gái kia không có gì, hay là chỉ việc cậu nhìn thấy cũng không sao, dù sao thì việc hắn yêu ai cũng chẳng liên quan đến Phương Gia Dật.
Ngu Hạo Dương cúi đầu nhắn tin trả lời, sau đó đưa điện thoại cho Phương Gia Dật: "Lần này là Vạn Kha Dương rồi, cậu xem muốn ăn gì đi."
Phương Gia Dật nhận lấy điện thoại, chăm chú nhìn menu, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, cậu chẳng nhìn thấy gì cả. Nhất là lúc có tin nhắn đến, điện thoại rung lên hai cái, cậu càng không thể tập trung nổi.
Mãi cho đến khi Vạn Kha Dương mất kiên nhẫn gọi điện thoại tới, cậu mới chọn đại một phần cơm cá chua ngọt.
Suốt bữa ăn, Phương Gia Dật gần như không nói gì. Ăn xong, Vạn Kha Dương lại rủ hai người chơi game, nói là chiều nay chơi solo toàn gặp phải "gà mờ", ức chế muốn chết.
Ngu Hạo Dương dọn dẹp hộp cơm, "tốt bụng" nhắc nhở: "Bố mẹ tôi chắc sắp về rồi đấy, hay là chúng ta nên "diễn" một chút, ngồi làm bài tập một lúc đi?"
"Ơ..." Tưởng tượng cảnh vừa về đến nhà đã thấy ba người nằm dài trên sofa chơi game, Vạn Kha Dương cũng cảm thấy hơi ngại, bèn đề nghị: "Hay là... tôi với Tiểu Phương về trước nhé? Về nhà rồi online đánh tiếp?"
Ngu Hạo Dương không để ý đến cậu ta, đứng dậy đi vứt rác.
Lúc hắn quay lại, Phương Gia Dật đang ôm Đậu Xanh, có vẻ hơi ngẩn ngơ, Vạn Kha Dương vỗ vai cậu, lúc này cậu mới sực tỉnh, nhận ra Vạn Kha Dương đang nói chuyện với mình.
Ngu Hạo Dương phát hiện ra sau khi tắm cho Đậu Xanh xong, tâm trạng Phương Gia Dật có vẻ không được tốt, nhưng hắn không biết tại sao.
Tuy nhiên, hắn cũng không có cơ hội để hỏi, bởi vì ngày hôm sau, Phương Gia Dật đã trở lại bình thường, không còn chút dấu vết gì của sự khác lạ hôm qua.