Ta tường tận kể lại mọi chuyện, đến mức nha hoàn thân cận của tỷ tỷ - Hạnh Nhi, ngạc nhiên đến sững người.
Hạnh Nhi không nhịn được chen vào hỏi: “Tiểu Bính, sao ta không biết trí nhớ ngươi tốt đến vậy?”
Ta cũng ngớ người.
Trí nhớ của ta vốn dĩ không tốt, vừa thấy thứ gì như văn thư, sách vỡ là đã muốn đau đầu, buồn ngủ.
Nói về sự lanh lợi thì vẫn phải nhìn vào tỷ tỷ.
Tỷ tỷ đón lấy đĩa hạt thông, lại đổ đầy vào túi vải nhỏ của ta rồi nói: “Nó đấy à, chỉ nhớ mấy chuyện bát quái là rõ nhất thôi.”
Ta chu môi, định phản bác lại tỷ ấy, nhưng sờ vào cái túi căng phồng của mình mà đành nhịn.
Tỷ tỷ hiện giờ chính là “cơm áo gạo tiền” của ta, làm phật ý tỷ tỷ là tuyệt đối không nên.
Tỷ tỷ ta không chỉ xinh đẹp hơn mà còn thông minh hơn ta nhiều. Kiếp trước, ta mất đến nửa năm mới khiến Thừa tướng có chút thay đổi về cách nhìn, còn tỷ tỷ chỉ cần gặp Thừa tướng hai, ba lần là đã được đổi sang một viện lớn hơn.
Thừa tướng còn phân thêm cho tỷ tỷ vài nha hoàn và tiểu đồng để sai bảo.
Người trong đại viện rất khéo nhìn tình thế, thấy tỷ tỷ được Thừa tướng coi trọng, họ đều tranh thủ ghé qua viện của tỷ tỷ để lấy lòng.
Các tiểu thư và di nương khác trong phủ cũng bắt đầu qua lại thân thiết với tỷ tỷ.
Thậm chí, mấy vị công tử trong phủ đôi lúc cũng ghé thăm tỷ tỷ, mang theo những món đồ mới lạ làm quà.
Bọn họ bảo rằng các tiểu thư khác có, vậy cũng không thể thiếu phần của tỷ tỷ.
Dần dần, mỗi khi trò chuyện với họ, tỷ tỷ thường bảo ta lui ra trước.
Mỗi lần như vậy, ta đều dựa vào sắc mặt của tỷ tỷ mà đoán xem cuộc trò chuyện có vui vẻ hay không.
Khi trò chuyện với các tiểu thư và di nương, tỷ tỷ có vẻ hài lòng.
Khi trò chuyện với các công tử, sắc mặt cũng chỉ bình thường.
Nhưng mỗi khi trò chuyện cùng Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân, tỷ tỷ trông cực kỳ khó chịu.
Nhìn chung, tỷ tỷ làm tiểu thư quả là giỏi hơn ta rất nhiều.
Ta còn nhớ kiếp trước, viện nhỏ của ta chẳng có bao nhiêu người ghé thăm, càng không cần nói tới việc chuyển vào một viện vừa lớn vừa sáng sủa như thế này…
Có lẽ vì tỷ tỷ luôn thể hiện xuất sắc mọi mặt, nên viện của chúng ta nhận được không ít thiệp mời từ các phủ khác.
Ta tò mò ngắm nhìn những tấm thiệp mạ vàng, lòng tự hỏi tại sao kiếp trước mình lại không nhận được thiệp mời nào như vậy.
Tỷ tỷ chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ chỉnh trang một chút rồi dẫn Hạnh Nhi và ta ra ngoài thăm hỏi.
Đến nơi, tỷ tỷ cùng Hạnh Nhi bận tiếp đón, xã giao với các vị quyền quý, còn ta thì lẻn vào viện dành cho đám người hầu, thoải mái ăn uống.
May là ta mang theo nhiều hạt thông, bọn nha hoàn đều vui vẻ chia sẻ những câu chuyện bát quái bên cạnh họ.
Cuối cùng, câu chuyện xoay về phía ta. Bọn họ nhìn cái túi nhỏ của ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Đúng là thân thiết với tiểu thư phủ Thừa tướng có khác, hạt thông mấy chục lượng một cân mà ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng có.”
Bỗng dưng, ta chẳng còn thấy hạt thông trong tay mình ngon lành nữa.
Lại bị tỷ tỷ làm nổi bật rồi đây. Nếu ta bị xem là khác biệt quá mức, lỡ bọn họ đồng loạt bắt nạt ta thì sao?
Khi ta nói với tỷ tỷ về chuyện hạt thông, tỷ tỷ liền nhả ra một câu hỏi khiến ta hoang mang: “Ba tháng nữa ta vào cung làm phi, ngươi muốn làm cung nữ nhất đẳng hay nhị đẳng?”
Theo lời tỷ tỷ, cung nữ nhất đẳng chỉ cần dâng trà rót nước, còn nhị đẳng thì được ra vào bếp thường xuyên.
Một bên là có thể vô tư thoải mái nghỉ ngơi, một bên lại có nhiều đồ ăn ngon.
Ta thoáng lưỡng lự, không biết nên chọn bên nào…
Khoan đã, sao nghe có vẻ không ổn nhỉ?
“Tiểu thư… liệu ta có thể…”
“Không được.”
Tỷ tỷ thẳng thừng cắt ngang lời của ta.
Nếu ta một mình ở bên ngoài cung, tỷ tỷ sợ rằng vừa phải bận rộn đấu đá chốn cung đình, vừa phải lo lắng cho chuyện ăn uống, sinh hoạt của ta bên ngoài.
Với cái đầu ngây ngô của ta, lỡ gặp phải một tên miệng lưỡi trơn tru, có khi chỉ đôi ba câu là ta đã bị người ta dụ dỗ mất rồi.
Ta nhìn tỷ tỷ với vẻ mặt đầy khổ sở, nhưng bàn tay mịn màng trắng trẻo của tỷ đã bóc sẵn cho ta một đĩa nhỏ đầy hạt thông.
“Ngự thiện phòng trong cung có tất cả những món ngon trên đời, ngươi không muốn vào thử sao?”
Hạnh Nhi cũng đứng bên cạnh phụ họa: “Tiểu thư của chúng ta vào cung sẽ trở thành một trong bốn phi tần cao quý nhất, vào đó chẳng thiếu gì cả. Tiểu thư còn chẳng sợ, ngươi lo cái gì?”
Nhìn tỷ tỷ với vẻ mặt đầy tự tin, ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi cũng thấy Hạnh Nhi nói đúng.
Hoàng cung đúng là nơi ăn thịt người, nhưng ta và tỷ không giống nhau. Ta là kẻ bị ăn, còn tỷ chắc chắn là người đi ăn kẻ khác.