Cũng tại ta quá ngây thơ, cứ nghĩ tiểu thư nhà quyền quý sẽ được sống vui vẻ, đơn giản cả đời.
Nên khi sống lại một đời, ta để muội ấy làm nha hoàn.
Tưởng muội ấy sẽ chán ghét, phản kháng, ai ngờ muội muội ta lại thích nghi nhanh chóng, còn dần dần tận hưởng cuộc sống nhàn nhã đó.
Thật lòng mà nói, mỗi lần thấy muội ấy sống qua ngày vô tư như thế, ta đều ghen tỵ, chỉ muốn đá cho muội ấy vài cái.
Giao thiệp với đám người giả tạo này thật mệt mỏi.
Một câu nói mà ẩn trong đó cả tám trăm ý nghĩa, cũng chẳng trách muội muội ngốc nghếch của ta mãi chẳng hiểu nổi.
Giờ đây, ta dần hiểu tại sao khi vừa trọng sinh, muội muội ta thà tiếp tục lang thang chứ không muốn trở về phủ Thừa tướng.
Nhưng không sao, đầu óc ta nhanh nhạy hơn muội ấy, ta vẫn có thể tự lo liệu được.
Có lẽ vì ta đã trở thành tiểu thư của phủ Thừa tướng nên nhiều chuyện đã dần khác đi so với kiếp trước.
Thừa tướng thấy được sự lanh lợi của ta, bèn muốn ta vào cung làm phi để giúp ông thăng tiến thêm một bậc.
Ông tất nhiên cũng cho ta lựa chọn thứ hai: kết hôn với thân vương đã quá tuổi ngũ tuần của phủ bên.
Nghĩ lại, ta và muội muội vì miếng ăn mà bước vào tầng lớp quyền quý, đã vào hang sói thì để tự bảo vệ mình cũng đành phải tiến thêm một bước, ta quyết định bước vào hang hổ.
Huống hồ, ta và muội muội vốn là những kẻ mạo danh. Một khi bị phát hiện, kết cục chỉ có thể thảm hại hơn kiếp trước.
Nơi kinh thành này, phận người như cỏ rác, nếu không có quyền thế thì chỉ chờ bị giẫm đạp mà thôi.
Vậy nên ta kiên quyết chọn vào cung làm phi.
Cùng là lão nhân qua tuổi ngũ tuần, sao ta lại không chọn người có quyền cao chức trọng?
Phủ Thừa tướng đã là nơi đầy rẫy đấu đá, hoàng cung lại càng là nơi mà lợi ích đan xen sâu sắc hơn.
Sau khi cân nhắc rất lâu, ta quyết định mang muội muội theo.
Lúc còn nhỏ, muội muội ta đã từng bị sốt cao, lần ốm đó đã khiến đầu óc muội ấy chậm chạp, ngây ngốc, ngoài ở cạnh ta, để muội ấy ở đâu ta cũng không an tâm.
Huống hồ muội muội ta đã sớm bị người khác để ý.
Ta có thể hình dung, chỉ cần ta vừa vào cung, Chu Tri Lễ sẽ ngay lập tức tìm cách đưa muội ấy về làm thiếp.
Muội ấy không có thân phận, chỉ là một nha hoàn. Dù có muốn tìm người gửi gắm cả đời thì tuyệt đối cũng không thể là nhị công tử của phủ Thừa tướng.
Môn không đăng, hộ không đối, chỉ sợ muội muội ngốc nghếch của ta sẽ bị người ta chèn ép, chịu đủ mọi thiệt thòi.
May mắn là nha đầu ngốc ấy chỉ nghĩ đến ăn uống, chẳng hề đặt tâm vào chuyện tình cảm.
Ta chỉ cần dăm ba câu là đã dụ được muội ấy vui vẻ theo mình vào cung.
Dù ngốc, nhưng muội muội ta lại có sức hút tự nhiên, đặc biệt là với các cung nữ, thái giám ở trong cung.
Trong hàng trăm câu chuyện bát quái, đôi khi lại lộ ra một tin tức quan trọng.
Ta có thể yên ổn ở trong cung cũng là nhờ một nửa công lao của muội ấy.
Còn nửa kia...
Ta đành phải hy sinh một chút, tìm cách nắm giữ trái tim của Hoàng đế.
Phủ Thừa tướng cũng là điểm tựa của ta. Cho dù Hoàng đế có bao nhiêu phần thật lòng, ít nhất cũng vì mặt mũi của phủ Thừa tướng mà ban cho ta ân sủng.
Rất nhanh, ta đã có thai.
Dù các Hoàng tử lớn đã bắt đầu cuộc tranh giành ngôi vị, còn con ta vẫn chưa chào đời!
Nhưng chuyện sau này chẳng ai đoán trước được, ta cũng chẳng muốn nghĩ quá nhiều, trước mắt chỉ cần tìm nơi an toàn để sinh con.
Trên đường đi, cô muội muội ngốc của ta lại khiến một nam tử phải để tâm.
Lần này là một vị thống lĩnh thị vệ, chức vị không cao nhưng trung hậu thật thà.
Với thân phận hiện tại và tính cách ngây ngô của muội ấy, có lẽ cũng xem là tương xứng phần nào.
Ta cũng không vội. Trước hết phải dò xét xem nhà vị thống lĩnh này có bao nhiêu người, mẫu thân hắn có còn hay không.
Nhà đông người thì dễ sinh chuyện, mà nếu mẫu thân hắn còn sống, e là muội muội ta khó tránh khỏi những chuyên phức tạp của mẹ chồng nàng dâu.
Người ta bảo "trưởng tỷ như mẹ," giờ ta mới thực sự thấm thía.
Cả đời này ta sẽ chẳng còn cơ hội kết hôn nữa, chỉ hy vọng tìm cho muội muội một lang quân tốt, một gia đình tốt để gửi gắm.
Sự thật chứng minh rằng quyết định "ôm con bỏ trốn" của ta năm đó là đúng đắn.
Cuộc tranh đấu giữa hai phe càng lúc càng khốc liệt, suýt chút nữa đã khiến đất nước diệt vong. Ta sợ đến mức vội vàng bán đi ít trang sức, tích trữ thêm vàng bạc, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn một lần nữa.
Cũng may đất nước vẫn còn, nếu không, con ta còn chưa biết nói đã thành Hoàng tử mất nước, thật quá bi thảm.
Hoàng đế từ lâu đã chán nản với cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau, khi về già càng khao khát tình thân chân thành.
Điều này thực sự có lợi cho ta, khi ta vừa bày tỏ lòng trung thành vừa tỏ ra tình cảm nồng hậu, rất nhanh Hoàng đế đã dành cho ta nhiều ân sủng.