Lúc xuống thuyền, tôi hắt xì một tiếng rất to.
Kiều Chi còn tưởng là tôi đã bị cảm lạnh rồi.
Tôi lắc đầu, xoa xoa mũi.
“Nhất định là tên rắn Phó Trầm đang nói xấu tớ!”
Giấy tiếp theo, Kiều Chi cũng hắt hơi một cái.
“Mẹ ơi, Tống Dực. Chửi dơ thật đó!”
Hai chúng tôi kéo khối tài sản khổng lồ của mình đến căn biệt thự cổ đã mua trước đó để dưỡng lão.
Trong căn biệt thự, đã có sẵn 220 tên du côn mặc đồ vest đợi chúng tôi rồi.
Cửa vừa mở ra, 20 tên người thú với dáng vẻ đẹp trai đã cung kính xếp thành hai hàng.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, bọn họ đều cúi người, đồng thanh nói.
“Hoan nghênh chủ nhân.”
“Chúng tôi sẵn sàng phục vụ chủ nhân bất cứ lúc nào.”
Tôi và Kiều Chi nhìn nhau cười, đặt chân bước vào trong căn biệt thự.
Vừa đưa tay sờ vào cơ bắp của những người thú ở hai bên, vừa tiến về phía trước.
Đã!
Quá đã rồi!
Sớm biết rời khỏi Phó Trầm tôi có thể chơi như vậy, thì đáng lý ra nên bỏ trốn sớm một chút rồi.
Ở trong đầu tôi và Kiều Chi, hệ thống điên cuồng gửi hàng loạt emoji khinh thường.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở hai cô, nếu như hai cô bị hai tên điên đó tóm được, thì tới kiếp sau hai cô cũng đừng mong được chạm vào đàn ông.”
Tôi và Kiều Chi đều nhún vai, xoay người ngồi lên chiếc ghế sofa.
Chỉ với một cái búng tay, một đám đàn ông người thú mặc vest đã đến vây quanh chúng tôi.
Nào là bóp vai, nào là đút trái cây, phân công rõ ràng, thích thú quá đi mất.
Tôi cười phá lên.
Nếu nửa đời sau không được đụng, thì nửa đời nay phải tận dụng thời gian đụng chứ!
Cứ như thế, tôi và Kiều Chi đắm mình trong những tháng ngày say xỉn suốt 3 năm.
3 năm với cuộc sống đầy phóng túng này đã khiến chúng tôi quên mất bản thân không thuộc về thế giới này, và quên mất đi thân phân công lược giả của mình.
Càng không nhớ đến việc chúng tôi còn một người chồng hợp pháp.
Vốn nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi mãi không gặp lại Phó Trầm và Tống Dực.
Ai ngờ rằng chỉ mới 3 năm sống yên ổn trôi qua, ác mộng đã đến rồi.
…
Vào ngày sinh nhật tuổi 28 của tôi.
Vì để chúc mừng sinh nhật tôi, Kiều Chi đã bao toàn bộ quán bar người thú.
Tất cả người mẫu nam đều được chọn lựa theo ý của tôi.
Nhìn hàng loạt người thú khác nhau ở trước mắt, mắt thẩm mỹ của tôi còn cảm thấy hơi mệt.
“Có người rắn không?” Tôi hỏi quản lý.
Quản lý vội vã gật đầu: “Có có có.”
Kiều Chi đánh tôi, chau mày hỏi: “Cậu sao vậy? 3 năm nay mỗi khi chọn mẫu nam cậu đều né người rắn, sao tối nay lại đột nhiên muốn gọi người rắn vậy? Không phải là cậu nhớ Phó Trầm rồi chứ?”
Nghe vậy, tôi chột dạ không dám nhìn vào mắt của Kiều Chi.
Kiều Chi nói không sai, hình như tôi thật sự có hơi nhớ Phó Trầm rồi.
Thật ra mỗi năm sinh nhật, tôi đều nhớ Phó Trầm.
Có thể vào sinh nhật năm 20 tuổi của tôi, Phó Trầm đã tổ chức cho tôi buổi sinh nhất quá đỗi trang trọng rồi.
Do đó mỗi lần đến sinh nhật tôi đều nhớ đến khung cảnh đó.
Năm đó, tôi đứng trên boong tàu, ngắm nhìn pháo hoa bắn lên bầu trời, khi ấy bầu trời tăm tối bất giác trở nên rực sáng.
Đêm đó, tôi có hơi say nên đã ôm lấy mặt của Phó Trầm hôn.
Vốn tưởng rằng Phó Trầm sẽ đẩy tôi ra, nhưng ai ngờ hắn không làm vậy.
Không những là không đẩy ra, mà hắn còn dùng chiếc đuôi rắn lạnh băng của mình quấn quanh eo tôi, hôn một cách mãnh liệt hơn.
Dưới màn pháo hoa, chúng tôi ôm hôn nhau.
Sau khi buông tôi ra, hắn quỳ một bên đầu gối xuống, trên tay cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng ngỗng và cầu hôn tôi.
Lúc đó, hệ thống hét lớn trong đầu tôi, điểm chinh phục từ 50 lên thẳng 80.
Đêm đó không những lãng mạn mà tôi còn được thử quả cấm.
Tiểu thuyết thật sự không lừa dối tôi, người rắn thật sự rất được đó!
Lúc đó, tôi tưởng rằng bản thân thật sự đã thành công lấy được điểm chinh phục rồi.
Kết quả là sau 3 năm, điểm chinh phục của tôi vẫn mắc kẹt ở mức 80, không lên thêm nữa.
Sau này tôi nhìn thấy tấm ảnh của Giang Vãn ở trong phòng sách của Phó Trầm, tôi mới nhận ra rằng hoá ra từ trước đến giờ hắn chưa từng buông bỏ Giang Vãn.
Tôi không phủ nhận, liếc mắt nhìn thấy Kiều Chi đang móc đuôi một con báo đen.
“Vậy sao cậu bắt đầu chọn báo đen rồi?”
Vài phút sau, người quản lý mang một con rắn đen với chiếc đuôi sẫm màu đến.
Quả thật người rắn vẫn là những kẻ kiêu ngạo nhất.
rắn đen vừa đến lập tức dùng đuôi quấn lấy eo cô, chiếc đuôi lạnh băng đó không ngừng thám hiểm trên cơ thể của tôi.
Người đàn ông đó nhấc cằm tôi lên, đưa một ly rượu mạnh đến sát bên miệng tôi, giọng điệu tâng bốc: “Chị gái, là do tôi không đủ đẹp sao? Chị ngồi trong lòng tôi nhưng sao chị vẫn lơ đãng vậy?”
Dựa!
Hành động này hấp dẫn tôi quá đi mất!
Thật xin lỗi anh chồng cũ.
Tôi tạm thời không có thời gian nhớ hắn.
Tôi nắm lấy tay rắn đen, uống một ngụm rượu mạnh.
Sau đó tôi bắt đầu sinh ra hoang tưởng.
Tôi đẩy đẩy Kiều Chi ngồi bên cạnh, vừa rũ mắt xuống vừa nói: “Chi Chi, sao tớ thấy mẫu nam kia có hơi giống Phó Trầm nhỉ?”
“Còn người mẫu nam kia nữa, cũng có chút giống Tống Dực nhà cậu.”
Kiều Chi nhìn theo hướng tay chỉ của tôi, cơ thể cô ấy đông cứng lại.
Cô ấy dùng lực kéo tôi: “Nịnh Nịnh! Đừng uống nữa, đừng uống nữa! Đi mau!”
Ý thức của tôi trở nên mơ hồ, tôi loạng choạng đứng dậy rời khỏi vòng tay của rắn đen.
Tôi ngây ngốc cười, đi về phía người giống với Phó Trầm.
Tôi bổ nhào vào lòng của người đàn ông, bóp bóp cơ bắp săn chắc của hắn, còn thuận miệng khen một câu.
“Hi hi, Chi Chi! Tớ chấm cơ bắp này 90 điểm! Độ chắc của cơ bắp này giống y đúc!”
Ôi.
Sao Kiều Chi không lên tiếng?
Tôi quay đầu nhìn, lập tức trông thấy Kiều Chi đang bị người đàn ông giống Tống Dực dùng đuôi ôm lấy eo cô ấy.
Từ phía sau, người đàn ông sát lại gần cô ấy, ánh mắt sầm xuống.
Kiều Chi dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Chạy mau!”
Cùng lúc đó, người đàn ông ở phía sau đưa tay ôm lấy eo tôi, ngay sau đó chiếc đuôi màu hoàng kim từ từ chậm rãi quấn từ chân tôi đến phần bụng dưới.
Một giọng nói trầm khàn từ đỉnh đầu của tôi truyền đến.
“Chạy?”
“Thẩm Dữu Nịnh, em nghĩ là tôi sẽ có em cơ hội thứ hai để bỏ trốn sao?”
“3 năm không gặp, học được cách gọi trai rồi?”
“Bảo bối, tôi chưa từng nói cho em biết, trong tộc Rắn, trăn vàng là loài hung dữ nhất. Em thích chơi, thì ông xã tôi đây chơi tới cùng với em, bảo đảm em mãn nguyện.”
Trong đầu tôi bất ngờ ong lên một tiếng.
Bất giác quay lại.
Cười chết mất!
Mẹ nó, người này làm gì trông giống Phó Trầm, hắn chính là Phó Trầm mà!
Toi rồi!
6.
Trước cửa biệt thự.
Kiều Chi bị Tống Dực dùng đuôi báo quấn chặt lấy eo.
Còn tôi thì bị Phó Trầm dùng đuôi rắn trói chặt bên cạnh hắn.
“Ông xã, hay là chúng ta về thành phố Giang đi? Căn biệt thự này chẳng bằng nhà mình chút nào. Không đáng để anh xem đâu.”
Tôi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực trần của Phó Trầm, vừa vẽ vừa mút.
Một bộ dạng nịnh nọt.
Tôi vừa đưa tay lên ôm cổ Phó Trầm, định hôn hắn thì bên cạnh vang lên một tiếng gầm rú, làm tôi giật mình.
“Tại sao anh lại tìm tôi! Tôi đã trốn rất xa rồi, tôi đã nhường anh cho Giang tiểu thư rồi, tại sao anh còn đến quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi? Chẳng lẽ phải đến khi tôi chết anh mới hài lòng sao?”
Kiều Chi vừa khóc vừa đấm loạn xạ vào ngực Tống Dực.
Ai nhìn vào cũng phải khen một câu xuất thân chính quy.
Thật ra, Kiều Chi đúng là có xuất thân chính quy.
3 năm trốn chạy, chúng tôi không chỉ đắm chìm vào sắc đẹp của đàn ông mà còn đăng ký rất nhiều lớp học bồi dưỡng.
Trong đó có cả lớp diễn xuất.
Đó là để phòng trường hợp một ngày nào đó bị họ bắt được, vẫn có thể dựa vào diễn xuất để kéo dài thời gian.
Tuy nhiên, Tống Dực dường như không ăn set này.
“Cuộc sống yên bình? Ý em là cuộc sống lựa chọn phi tần trái ôm phải ấp trên du thuyền vừa rồi sao?”
Kiều Chi xấu hổ câm miệng, cầu cứu nhìn tôi.
Nhưng lúc này, Phó Trầm đã lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, nhẹ nhàng chạm vào mạch đập trên cổ tôi.
Cái lưỡi rắn đỏ thẫm từ từ thè ra, không ngừng khám phá trên làn da của tôi.
“Nịnh Nịnh, kiên nhẫn của tôi có hạn, em chắc chắn không mở cửa sao?”
Làn da bị đâm nhẹ.
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng hoảng sợ.
Ai cũng biết răng của Phó Trầm có độc, bị cắn chắc chắn sẽ chết.
Chỉ có tôi biết, sau khi bị cắn thì có cách giải độc.
Chỉ là cách đó rất tốn sức.
Trước đây khi đọc truyện, tôi thấy thiết lập này rất kích thích, nhưng bây giờ phải tự mình diễn lại thì tôi chỉ muốn chửi bậy!
Ai đời mà độc dược của rắn lại là xuân dược thượng hạng chứ!
Dù rất sợ nhưng vì Kiều Chi, tôi tuyệt đối không mở cửa!
3 năm qua, số lượng người thú trong biệt thự đã tăng từ 20 lên 200.
Nếu để Phó Trầm và Tống Dực biết, cả tôi và Kiều Chi đều sẽ chết rất thảm.
Hơn nữa, hệ thống vừa bí mật nói với chúng tôi.
Ngay khi họ nhìn thấy tôi, giá trị nhiệm vụ đột nhiên tăng lên 90%.
Không đúng.
Trước đây khi ngủ chung mỗi ngày, giá trị nhiệm vụ vẫn luôn kẹt ở 80%.
Bây giờ chúng tôi trốn đi, hai người họ lại yêu chúng tôi.
Hai người bọn họ thật là hèn hạ.
Kiều Chi nhìn tôi sắp khóc rồi.
Quyết tâm, nhắm mắt, há miệng.
“Mở!”