Cánh cửa biệt thự mở ra trong khoảnh khắc ấy, mang đến một cảm giác khá giống cảnh tượng trong "Chân Hoàn Truyện" khi Tứ A Ca chọn phi.
Hàng trăm mỹ nữ đang chờ đợi, cùng quay đầu lại khi ống kính dịch chuyển.
Chúng tôi thì khác.
Hai trăm mỹ nam người thú tuyệt sắc, mặc đủ loại trang phục gợi cảm, vest không áo lót, bộ đồ phục vụ…
Họ đứng thẳng hàng, tự giác xếp thành một đội hình sát nhau.
Cửa vừa mở, tất cả cùng cúi đầu.
“Chào mừng chủ nhân trở về.”
Nhìn qua một lượt, hoa mắt chóng mặt, lòng hoa nở rộ.
Tôi và Kiều Chi đồng thời nở nụ cười hài lòng.
Phó Trầm và Tống Dực nghiến răng ken két.
Hai giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau tôi và Kiều Chi.
“Chủ nhân? Chi Chi, cuộc sống của em thật yên bình.”
“Chủ nhân? Nịnh Nịnh, 3 năm không gặp, em càng ngày càng biết chơi rồi.”
Cổ tôi đau nhói, cơ thể nhẹ bẫng.
Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi liếc nhìn Kiều Chi lần cuối, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để lên tiếng.
“Chi Chi, tìm cơ hội mà trốn đi. Lần này không cần lo cho tớ đâu.”
Ngón tay của Phó Trầm vuốt ve bên tai tôi, đôi mắt sâu thẳm ấy như một đại dương bao la.
Vừa rực rỡ lại vừa tối tăm, dễ dàng khiến người ta chìm đắm.
“Trốn à? Còn sức mà lo cho người khác, có vẻ như chất độc chưa đủ mạnh.”
Cổ họng lại một lần nữa cảm thấy đau nhói.
Tôi cảm nhận được một chất lỏng nào đó đang dần lan tỏa trong da thịt, khiến tôi cảm thấy căng tức.
Vài giây sau, khắp cơ thể tôi tràn ngập một cơn sóng nhiệt.
Phó Trầm nhìn tôi lúng túng cởi cúc áo hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười lười biếng.
“Nịnh Nịnh, bây giờ em nên nghĩ xem lát nữa trên giường sẽ cầu xin tôi giải độc như thế nào.”
8.
Mặt trời lên cao, tôi từ đuôi rắn của Phó Trầm khó khăn đứng dậy.
Eo bị người từ phía sau ôm lấy, cánh tay hơi dùng sức vòng quanh eo tôi.
Tôi liền ngả người ra sau, đổ sập lên bụng phẳng lì của Phó Trầm.
“Sớm thế này, em định đi đâu?”
Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, cười nói: “Ông xã, em hơi khát, tối qua cổ họng khàn hết cả rồi, muốn xuống dưới uống chút nước.”
“Đi đi.”
Dễ dàng đồng ý vậy sao?
Tôi vội vàng đi dép lê, tiện tay nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào người, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cửa đóng lại, tôi dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vừa chống tường, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Đôi chân run rẩy, bước đi loạng choạng.
Cuối hành lang, tôi rẽ góc và gặp được Kiều Chi cũng đang chống tường đi.
Tóc tai Kiều Chi bù xù, cổ còn đeo một chuỗi chuông.
Những chiếc chuông vốn vang lên leng keng từng bước, giờ đây vì bước đi lảo đảo của cô ấy mà vang lên inh ỏi từng bước.
Chúng tôi mở miệng, giọng người này còn khàn hơn người kia.
“Kiều Chi, cậu cũng bị hành hạ cả đêm à?”
Kiều Chi gật đầu, nước mắt lưng tròng, mắng Tống Dực.
“Tống Dực thật không ra gì! 3 năm! Tối qua hắn ta đã dùng hết số hàng tồn kho 3 năm của hắn ta trên người tớ rồi! Đó là 3 năm đấy! Hu hu hu, Nịnh Nịnh, cậu nhất định hiểu tớ mà! Thôi được rồi, cậu không hiểu đâu, Phó Trầm nhà cậu ít nhất cũng không có gai ngược. Nỗi đau của tớ, làm sao cậu có thể hiểu được.”
Kiều Chi khóc càng lúc càng lớn tiếng.
Tôi nắm chặt tay, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra, vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi.
Dù cổ họng khô khốc, nhưng vẫn không thể ngăn cản tôi muốn chửi rủa Phó Trầm.
Tôi nghiến răng ken két, tôi hét lên thất thanh.
“Đờ mờ! Ai nói tớ không hiểu! Tống Dực nhà cậu chỉ có gai nhọn, còn Phó Trầm nhà tôi là rắn đấy! Rắn có hai cái! 3 năm cộng 3 năm! Đó là 6 năm đấy!”
“Không phải chứ, nữ chính đã trở lại rồi, tại sao hai người họ vẫn như con chó điên cắn chúng ta không buông? Hay là thật sự yêu rồi?”
Kiều Chi lắc đầu: “Không biết nữa!”
Chúng tôi ôm nhau khóc.
Nửa phút sau, chúng tôi quyết định tiếp tục bỏ trốn!
Dù Phó Trầm và Tống Dực có thật sự yêu chúng tôi đi nữa thì bọn họ cũng là bệnh hoạn mà!
Người bệnh hoạn nổi điên lên sẽ giết người!
Dù sao thì sớm muộn cũng chết.
Tôi và Kiều Chi nhất định phải chết có giá trị!
Tuyệt đối không được chết trên giường!
Tôi không muốn khi đến địa ngục, Diêm Vương hỏi chúng tôi chết như thế nào.
Tôi phải nói rằng:
“Chết vì làm tình quá nhiều.”
9.
Phó Trầm và Tống Dực đã đuổi hết 200 người mẫu nam trong biệt thự.
Biệt thự tràn ngập tiếng cười giờ đây trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
Những người đàn ông từng quỳ gối gọi chúng tôi là chủ nhân, giờ đây lần lượt rời xa chúng tôi.
Còn rất nhiều người mà tôi và Kiều Chi chưa từng đụng chạm, thậm chí còn chưa sờ qua cơ bụng, đã bị đưa đi rồi.
Nhìn xem!
Ngay ngày đầu tiên tìm thấy chúng tôi, Phó Trầm và Tống Dực đã bắt đầu điều khiển cuộc sống của chúng tôi.
Những người đàn ông như vậy, cho dù có thật lòng thì cũng không đáng để gửi gắm cả đời!
Lúc ăn tối, tôi và Kiều Chi ăn không ngon miệng.
Tôi liếc nhìn Kiều Chi, cô ấy ngay lập tức hiểu ý tôi.
Kiều Chi đứng dậy khỏi đùi Tống Dực, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
“Ông xã, anh có muốn uống chút rượu không?”
Tống Dực gật đầu.
Ngay sau đó, tôi cũng quay người ôm cổ Phó Trầm, giọng điệu nũng nịu:
“A Trầm, hay là chúng ta cũng uống chút rượu nhé? Em thích dáng vẻ hơi say của anh.”
Phó Trầm khẽ cong môi cười, kéo dài giọng nói.
“Say rồi sẽ rất lâu, em chắc chắn muốn như vậy à?”
Tôi liên tục gật đầu, dụi đầu vào lòng hắn.
“Em biết trong 3 năm qua em đã sai, cho nên dù bao lâu em cũng sẵn lòng chịu đựng ~”
Phó Trầm buông cánh tay đang ôm eo tôi ra, ngả người ra sau một chút, giọng điệu lười biếng.
“Đi đi, đi nhanh về, ăn xong thì về phòng sớm.”
Mặt tôi đỏ bừng, bước nhỏ chạy theo Kiều Chi vào bếp.
Tuy nhiên, cả tôi và Kiều Chi đều không phát hiện ra, hai người đàn ông trong phòng ăn từ khi chúng tôi quay lưng lại đã thay đổi sắc mặt.
…
“Đờ mờ! Cậu bỏ nhiều thuốc vào như vậy có phải hơi quá không? Tống Dực là nam chính đó, nếu hắn ta chết thì thế giới này sẽ sụp đổ mất.”
Vừa vào bếp, tôi đã thấy Kiều Chi đang đổ thuốc vào ly của Tống Dực.
Kiều Chi nghe vậy, tay liền khựng lại.
“Hay là chia cho cậu một ít? Để trung hòa lại?”
Tôi đưa ly qua, Kiều Chi rót một nửa rượu vào.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi cầm ly rượu đi đến bên cạnh chồng mình.
Khi nhìn thấy cả hai người họ không hề phòng bị mà uống hết, tôi và Kiều Chi suýt nữa cười đến nơi.
Tôi lẩm bẩm đếm trong lòng.
“Ba, hai, một, ngã!”
“Ầm!”
Tống Dực ngã xuống.
Ngay sau đó, Phó Trầm cũng ngã xuống.
Thuốc có tác dụng nhanh như vậy à?
Tôi chỉ đếm chơi thôi mà.
Tôi chớp mắt nhìn Phó Trầm.
Đôi môi mỏng khẽ mở, một giọt rượu đỏ chảy dọc theo khóe miệng đến yết hầu...
và biến mất trong chiếc áo sơ mi trắng hơi hở.
Tôi không tự chủ mà đưa tay vào áo của Phó Trầm, bóp nhẹ.
Bên cạnh, Kiều Chi cau mày thúc giục tôi: “Cậu đang làm gì vậy! Mau đi! Nếu để hai người họ tỉnh dậy thì chúng ta chết chắc!”
Tôi cười khẩy, siết chặt tay lại.
“Ai bảo tối qua hắn tàn nhẫn như vậy, bây giờ chúng ta sắp đi rồi, không sờ thì phí!”
Kiều Chi trợn tròn mắt.
Tôi rút tay ra một cách không nỡ, cùng Kiều Chi rời đi.
Lần này tôi và Kiều Chi quyết định tách ra để chạy trốn.
Hai người cùng nhau quá dễ bị phát hiện.
Tống Dực là báo đen, khả năng truy đuổi trên cạn rất tuyệt vời.
Vì vậy, Kiều Chi quyết định đi đường thủy.
Phó Trầm là trăn vàng, bơi lội rất giỏi.
Vì vậy, tôi quyết định đi máy bay.
Tôi và Kiều Chi hẹn gặp nhau tại sân bay thành phố Giang.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Chúng tôi nói đi là đi.
Trên đường đến sân bay, tôi luôn cảm thấy rất lo lắng.
Tôi gọi điện cho Kiều Chi, cô ấy nói cô ấy cũng có cảm giác như vậy.
May mắn là cô ấy đã lên tàu và tạm thời an toàn.
Khi tôi sắp đến sân bay, lòng tôi dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần đợi một tiếng nữa, máy bay hạ cánh, tôi lại có thể tự do tung hoành rồi!
10.
Lên máy bay, tôi liền sững sờ.
Cả khoang máy bay, ngoài tiếp viên hàng không, chỉ còn mình tôi.
Buổi chiều mua vé, rõ ràng là đầy chỗ mà!
Chuyện lạ thường thì ắt có điều quái dị.
Tôi cầm hành lý, định xuống máy bay trước khi cất cánh.
Ai ngờ vừa đứng dậy, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Nịnh Nịnh, lần này em lại định đi đâu?”
Trong nháy mắt, toàn thân tôi cứng đờ, máy móc quay người lại.
Người đàn ông vốn dĩ phải còn ở biệt thự, lúc này đang dựa vào ghế một cách lười biếng, u ám nhìn tôi.
Tôi quay người, định chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn.
Vừa nhấc chân lên thì phát hiện hai chân mình đã bị đuôi rắn của Phó Trầm quấn chặt.
Đuôi rắn lạnh lẽo trơn trượt từ chân tôi bò lên trên, đầu đuôi chạm vào cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Lúc này máy bay vẫn chưa cất cánh.
Tay tôi giấu sau lưng, dựa vào trí nhớ cơ bắp mà ấn vào số 1.
Phó Trầm đã tỉnh rồi, chắc chắn Tống Dực cũng đã tỉnh.
Tôi phải nói cho Kiều Chi biết, bảo cô ấy nhanh chóng đổi tàu.
Điện thoại vừa gọi, Phó Trầm liền cúi người lấy điện thoại của tôi từ phía sau.
Hắn nhìn vào ghi chú trên màn hình rồi cười.
“Báo tin?”
“Nịnh Nịnh, em quan tâm đến Kiều Chi như vậy, sao không thể dành một chút tình cảm cho anh sao?”
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại vẫn chưa được kết nối, sắp khóc đến nơi.
“Phó Trầm, trả điện thoại cho em! Em muốn gọi điện cho Chi Chi! Anh và Tống Dực đều là biến thái!”
“Chắc chắn Chi Chi cũng đã bị phát hiện rồi! Anh trả điện thoại cho em! Xin anh đấy.”
“Trả điện thoại cho em, em sẽ về với anh, em sẽ không trốn nữa được không?”
Nước mắt tôi rơi lã chã.
Thật ra trước khi xuyên sách, Kiều Chi và tôi đều là trẻ mồ côi.
Cô ấy chỉ lớn hơn tôi có một ngày.
Nhưng trong 20 năm qua, cô ấy luôn đóng vai chị gái.
Luôn luôn bảo vệ tôi.
Bây giờ, tôi thực sự hy vọng cô ấy có thể sống tốt.
Nếu cô ấy chưa bị Tống Dực tìm thấy thì sao?
Nếu cô ấy còn cơ hội trốn thoát thì sao?
Cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối.
Phó Trầm ngẩng đầu nhìn tôi, hắn giúp tôi lau khô nước mắt, rồi bật loa ngoài.
Tôi nghe thấy giọng nói nức nở của Kiều Chi.
“Nịnh Nịnh, đừng lên máy bay! Tống Dực bọn họ căn bản không hề bị trúng độc, bọn họ đã đổi thuốc rồi! Cái vòng cổ trên cổ tớ không đơn giản chỉ là đồ chơi, bên trong có thiết bị ghi âm! Bọn họ là biến thái! Mau trốn đi! Đừng đến thành phố Giang, cũng đừng tìm tớ!”
Nghe vậy, lòng tôi lạnh toát.
“Chi Chi, trốn không được rồi. Tớ cũng bị bắt rồi.”