Bảo bối ngoan, mau ngủ đi.
Trong mộng sẽ có anh kề bên.
Cùng em cười, cùng em mệt mỏi.
Đã có anh kề vai.
Bảo bối ngoan, mau ngủ đi.
Em hãy mơ thấy anh vài lần.
Có anh ở đây, giấc mộng đẹp nhất.
…
Khương Tiểu Lạc thầm nghĩ Sở Thiếu Tự hát lạc nhịp hết rồi, còn lạc nhịp hơn Song Mộc Lâm rất nhiều. Mấy ED kịch ngắn của cậu đều do Song Mộc Lâm hát, lần nào nghe cũng khiến cậu ca thán. Nhưng cậu thấy Sở Thiếu Tự hát hay hơn Song Mộc Lâm nhiều.
Sở Thiếu Tự khẽ mỉm cười, ư ử hát, khi trợ lý bước tới định lên tiếng, anh dựng thẳng ngón tay bên môi, ám chỉ đừng nói gì.
Trong phòng làm việc trở nên thật yên ắng, Sở Thiếu Tự nghe thấy tiếng hít thở đều đặn trong điện thoại truyền tới, mới cúp máy.
“Tổng giám đốc Sở, phiền ngài ký tên vào văn kiện này.”
****
Khi Sở Thiếu Tự về nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra, bất giác nhẹ nhàng nhỏ giọng hơn. Trên giường vẫn còn trồi lên một đống, Khương Tiểu Lạc còn đang ngủ.
Đã ngủ ba tiếng rồi.
Sở Thiếu Tự bước tới, vươn tay sờ trán cậu, hơi hơi nóng.
Cái trán cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, Khương Tiểu Lạc động đậy, híp mắt một cái rồi lại nhắm mắt, tự động ôm lấy eo Sở Thiếu Tự. Anh thuận thế nằm lên giường, Khương Tiểu Lạc dính càng chặt hơn, cọ cái đầu xù trong lòng anh, thoái mái rên hai tiếng.
Sở Thiếu Tự cứ giữ nguyên tư thế đấy, cho tới khi Khương Tiểu Lạc tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông của mình nở nụ cười xán lạn ấm áp, Khương Tiểu Lạc thoải mái duỗi người, ngủ dậy cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Tỉnh rồi?”
“Ừa.” Tay cậu còn ôm chặt lấy eo anh, mặc dù đã hơi tê dại, nhưng vẫn không nỡ buông nhau ra. Cậu nghiêng đầu tới gần, thân mật đặt một nụ hôn bên mép Sở Thiếu Tự. Anh há miệng, khi đầu lưỡi đang định vói vào hôn sâu, Khương Tiểu Lạc đột nhiên lùi lại.
“Sẽ bị lây cảm cúm.” Nói xong, cậu đứng dậy, thấy đầu còn choáng váng, xem ra là do ngủ quá nhiều.
“Sao vậy, bộ dạng như có thù sâu hận nặng với ai?” Sở Thiếu Tự vuốt ve đôi mày đang chau lại của cậu.
Khương Tiểu Lạc nhìn anh, muốn nói lại thôi, anh vẫn kiên nhẫn chờ.
“Sở Thiếu, em hỏi anh một chuyện.”
“Ừ?”
“Em và A là bạn tốt, B nhờ em giúp đỡ, em đồng ý rồi mới biết quan hệ của A và B không tốt. A biết chuyện này, muốn em mặc kệ B. Em thấy nếu đã đồng ý rồi mà lại đổi ý thì không tốt lắm. Sau đó, A giận em.”
Tuy rằng cứ hết A lại B, nhưng may mà vấn đề rất đơn giản, Sở Thiếu Tự vẫn hiểu được.
“Đó là chuyện giữa A và B, muốn xử lí thế nào là quyền của họ. Em ở giữa hai người, chỉ cần thấy đúng thì làm, không cần cố kỵ A.”
“Nhưng A vẫn rất giận.”
“A còn non nớt, không biết nghĩ tới tâm trạng của em, coi em như người ngoài. Một người bạn thật sự nếu có ghét người bên cạnh cũng sẽ không nói ra để em khó xử đâu.”
Dựa theo lời Sở Thiếu Tự nói, Khương Tiểu Lạc đưa ra một kết luận.
Đông Phong không phải là bạn tốt thật sự?
Tuy nói internet chỉ là ảo, nhưng Đông Phong là người bạn đầu tiên Khương Tiểu Lạc quen biết trong giới võng phối. Cũng nhờ có cô, cậu mới quen biết được Nam Phong và Song Mộc Lâm. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ này, chí ít đối với Khương Tiểu Lạc thì nó là việc nhỏ, mà khiến Đông Phong oán giận và có thành kiến với cậu, Khương Tiểu Lạc cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù người ngang bướng không nói lý lẽ là Đông Phong.
Thấy Khương Tiểu Lạc nhíu mày càng sâu, Sở Thiếu Tự nhéo nhớ chút thịt mềm mại trên mặt cậu, cứ để cậu đang đi vào cõi thần tiên dựa trên người mình, không nói một lời.
Cho tới khi bụng sôi sung sục càu nhàu kêu đói, Khương Tiểu Lạc mới ngừng tự hỏi, ôm bụng mình cười ngây ngô: “Em đói rồi.”
Sở Thiếu Tự đứng dậy, đặt Khương Tiểu Lạc đang dựa trên vai tựa vào đầu giường, “Anh đi nấu cơm.”
Khương Tiểu Lạc cũng đứng dậy, lúc này cậu mới phát hiện ra ngoài trời âm u đáng sợ, mưa đang rơi. Hạt mưa đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh thật nhỏ. Cậu nhàm chán quan sát từng giọt từng giọt nước bám vào hoa văn quanh co trên cửa sổ, nghe thanh âm nặng dần.
Mưa lớn, hắt vào phòng. Khương Tiểu Lạc vội vàng đứng dậy, đóng cửa sổ lại. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy đường cái cách đó không xa, có mấy người đi đường vội vã chạy tới trạm xe trú mưa.
Chung quanh ảm đạm, nhìn cũng không thấy gì hấp dẫn. Khương Tiểu Lạc ghét trời mưa, cậu thích những ngày có ánh nắng rực rỡ chói chang, gió nhẹ ấm áp, ngay cả tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là gần đây dự báo thời tiết nói sẽ mưa mấy ngày liền, mặc dù đối với một người ru rú ở nhà, gần như không bước chân ra cửa như Khương Tiểu Lạc mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì lớn.
Tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên, tác dụng của cái điện thoại này cơ bản đều dùng vì Sở Thiếu Tự. Có số của vài người bạn, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng liên lạc lại. Đương nhiên, vào ngày nghỉ lễ hay gì đó sẽ có tin nhắn chúc mừng từ tổng đài. Liếc nhìn màn hình thông báo, là trưởng phòng kí túc xá thời học đại học, thật ra hai người cũng ít khi gọi điện thoại cho nhau, thông thường đều liên lạc trên QQ.
“Trưởng phòng, sao vậy?”
Đối phương đè thấp giọng, nói một câu: “Bây giờ tôi không phải là trưởng phòng nữa rồi.”
“Hướng Nhạc, có chuyện gì thế?”
“Thôi đi, cứ gọi tôi là trưởng phòng đi, nghe thân thương hơn.” Hướng Nhạc lại chơi trò lầy, Khương Tiểu Lạc hỏi hai lần mà hắn vẫn không nói nói vào chủ đề chính. Nhưng tính cách của hắn từ xưa tới nay đã như vậy rồi, bốn năm đại học đã sớm tập thành thói quen.
“Trưởng phòng!”
“Ặc, lão tam gọi điện thoại hỏi tôi số điện thoại của cậu, nói là tình cờ gặp được anh cậu. Anh cậu hỏi cách liên lạc với cậu đó. Nghe thật kỳ quái, sao anh cậu lại không biết số điện thoại của cậu được cơ chứ? Liệu có phải lừa đảo không?”
Sợ Hướng Nhạc nói liên miên không dứt, Khương Tiểu Lạc lập tức ngắt lời hắn: “Cậu cứ nói cậu cũng không biết, đừng nói cho lão tam.”
“Thật sự là lừa đảo sao? Tôi nhớ rõ cậu chỉ có chị gái.”
Khương Tiểu Lạc lập tức mượn cớ: “Tôi phải đi ăn cơm rồi, hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”
…
Cúp điện thoại, Khương Tiểu Lạc lại chìm vào suy nghĩ. Quả thật cậu chỉ có một người chị “không thân cũng chẳng quen”, còn người anh mà Hướng Nhạc nhắc tới, cậu biết đó là ai.
Nói chung, người thân trong nhà, cậu không định liên lạc với bất cứ ai.
“Tiểu Lạc.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của anh, Khương Tiểu Lạc bỏ điện thoại xuống, đi dép lao ra ngoài.
Từ sau lần trước, Sở Thiếu Tự đã có kinh nghiệm, nấu thêm vài món ăn chay. Nhìn nồi thức ăn thơm ngon ngọt ngào mới ra lò còn nóng hôi hổi, Khương Tiểu Lạc vội vã lấy đũa, còn chưa kịp gắp một miếng đã bị đánh vào tay.
“Mau đi rửa tay.” Sở Thiếu Tự nói.
Cậu xòe bàn tay ra, sạch lắm mà. Khương Tiểu Lạc liếc mắt nhìn anh, được rồi, không bẩn cũng phải đi rửa.
Ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp bao quanh hai người, tô thêm sắc màu êm ái hòa thuận, so với thời tiết âm u bên ngoài, trong nhà thật là vô cùng ấm cúng.
Phát hiện ra bên miệng Sở Thiếu Tự còn một hạt cơm, Khương Tiểu Lạc nín cười nhìn anh, đùa dai không nhắc nhở.
Đợi tới lúc cơm nước xong xuôi, anh thu dọn bát đũa, khi định đứng dậy đi rửa bát thì bị Khương Tiểu Lạc gọi lại.
Cậu chỉ vào khóe miệng mình, cười nói, “Sở Thiếu, chỗ này có hạt cơm.”
Sở Thiếu Tự đi lấy tay gạt đi, chợt thấy khóe miệng ẩm ướt mang theo nhiệt độ nóng hổi.
Khương Tiểu Lạc nhếch miệng, sau đó bỏ chạy vào phòng.
May mà vừa rồi Sở Thiếu Tự còn bưng bát đũa trong tay, chứ không thì chắc chắn đã cậu đùa ra lửa rồi. Trời mới biết vừa rồi cậu lên cơn điên gì, dám chủ động quyến rũ người ta.
*Chú thích:
(1) Công tên là Sở Thiếu Tự, Sở Thiếu là nick name, không phải gõ thiếu chữ.
(2) Lời bài hát trong bài Khúc Hát Ru của Hương Hương