“Tự sát bằng bút bi? Meo thụ, cậu thật giỏi.”
Cuối cùng cũng gọt xong một quả táo, Song Mộc Lâm cắn một miếng, phát ra tiếng rột rột nghe chừng có vẻ rất ngon miệng.
Khuôn mặt Khương Tiểu Lạc tái nhợt, cánh tay để bên ngoài chăn được cuốn băng gạc. Cậu mím môi, nhẹ nhàng đáp lời: “Tôi chỉ muốn thử xem có đau hay không. Hoá ra tôi vẫn cảm thấy đau, rất đau, hiện tại cực kỳ đau.”
Song Mộc Lâm ngừng nhai, trạng thái tinh thần của Meo thụ dường như có gì đó không bình thường, chuyện đến nước này mà vẫn còn cười được ư?
Nếu như cậu chọc mạnh tay hơn, có khả năng sẽ vì vậy mà chết.
Song Mộc Lâm ném quả táo đang ăn dở vào sọt rác, bắt đầu kiên nhãn dạy bảo: “Meo thụ, cậu đừng tự tra tấn bản thân nữa. Giờ này chỉ có mình tôi thấy đau lòng vi cậu thôi. Sở thiếu có biết không? Nếu mà anh ấy biết thì phải làm sao? Cậu nhìn bộ dạng của mình lúc này đi, cánh tay không còn chỗ nào lành lặn, trông xấu xí cực kì. Dù sao cậu cũng là đàn ông mà, đừng tỏ ra đau khổ chết đi sống lại như đàn bà thế chứ?”
Song Mộc Lâm nghiêm túc nói như đang trịnh trọng phát biểu, nhìn Khương Tiểu Lạc đau khổ như đứa học trò ngoan ngoãn bị thầy giáo mắng.
Nước mắt lặng yên rơi xuống.
Khương Tiểu Lạc hít sâu một hơi, giọng điệu bình thản: “Song Mộc Lâm, cậu dẫn tôi đi khám ở khoa thần kinh có được không?”
Anh kinh ngạc, mắt trợn to đầy hoảng sợ: “Meo thụ, cậu…”
Khương Tiểu Lạc dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt vẻ cổ tay phải bị băng bó, nhẹ giọng nói: “Hình như tôi bị bệnh tâm thần rồi.”
“À, tôi cũng thấy thế.” Song Mộc Lâm tán thành, lơ đểnh đáp.
Khương Tiểu Lạc vẫn mỉm cười nhàn nhạt, khiến Song Mộc Lâm phải nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt phức tạp.
“Mẹ tôi cũng cắt cổ tay tự sát mà chết. Bà ấy dùng một con dao gọt trái cây, cắt rất sâu. Đây là những gì ba tôi kể lại. Mẹ tôi bị bệnh tâm thần, cậu có biết loại bệnh này có tính di truyền không? Tôi không muốn tự sát, lúc cầm bút bị chọc vào tay, tôi hoàn toàn không hề thấy đau, nhưng giờ thì đau lắm, rất đau, tôi sợ nhất là đau.” Khương Tiểu Lạc liên tục nói, lặp đi lặp lại mấy lần, giọng điệu nức nở.
Song Mộc Lâm ôm lấy cậu, để cậu tựa đầu lên vai mình, sắc mặt bi thương, đau khổ. “Meo thụ, cậu đừng như vậy, cậu đừng trở nên như vậy.”
Khi bác sĩ vào phòng bệnh, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông đang ôm nhau khóc rống thảm thiết. Ông ho hai tiếng nhắc nhở, Song Mộc Lâm lập tức lau nước mắt đứng lên.
Bác sĩ giúp Khương Tiểu Lạc đổi băng gạc trên tay, còn khuyên giải vài câu: “Cậu còn trẻ, có gì vướng mắc trong lòng thì nên buông bỏ đi. Cậu không tiếc mạng mình nhưng vẫn còn người thân xung quanh luyến tiếc mà. Cậu nghĩ chết là giải thoát, sao không nghĩ tới cảm nhận của những người xung quanh?”
Khương Tiểu Lạc không đáp, không biết là cậu đang ngẩn người hay đang suy nghĩ sâu xa gì.
Di động đặt trên tủ đầu giường, là cậu nhờ Song Mộc Lâm mang tới, vẫn luôn trong trạng thái hoạt động, cậu chỉ mong Sở Thiếu Tự gọi tới. Nhưng nó vẫn yên lặng. Khương Tiểu Lạc cầm máy lên, nhấn vào dãy số mình đã thuộc nằm lòng được liên hệ gần nhất. Gọi thử vô số lần, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Tút, tút, tút…
Vẫn không thể liên lạc được như trong dự kiến, tiếng tổng đài máy móc vang lên. Khương Tiểu Lạc tắt máy, vẻ mặt vẫn bình thản, không có gì thay đổi.
Khi Song Mộc Lâm mua hoa quả quay về, Khương Tiểu Lạc đang chui trong chăn. Có lẽ cậu đang ngủ, chỉ có cái trán lộ ra ngoài. Anh bước tới gần, giẫm phải mảnh vụn thuỷ tinh, hình như là cái cốc bị ném vỡ. Song Mộc Lâm đành lấy chổi dọn dẹp, tới lúc quét sạch đất rồi anh mới đột nhiên nhận ra có điều gì đó khác thường, vội vàng xốc chăn của Khương Tiểu Lạc lên.
“Kỳ Meo, cậu điên rồi hả?” Song Mộc Lâm nâng tay trái của cậu nhìn.
Tay trái cậu xiết chặt thành nắm đấm, máu chậm rãi chảy dọc theo cánh tay, nhuộm đỏ ga giường trắng tinh.
“Meo thụ, cậu mau thả tay ra.”
Nắm đấm vẫn xiết thật chặt.
Song Mộc Lâm gấp gáp điên cuồng, bó tay trước hành vi tự ngược đãi bản thân của cậu. Anh vội vàng bấm nút báo trên đầu giường, gọi vị bác sĩ vừa nãy tới, theo sau là một y tá đẩy xe.
“Bác sĩ, trong tay cậu ấy cầm mảnh vỡ thuỷ tinh.”
Bác sĩ vừa nhìn đã hiểu tình trạng hiện giờ, cầm lấy kéo và bông y tế, chấm bông dính cồn vào tay Khương Tiểu Lạc. Miệng vết thương bị kích thích, cậu cau mày buông lỏng tay, để miếng thuỷ tinh rơi ra.
Bác sĩ lập tức tịch thu mảnh vỡ trong tay cậu, dùng cồn y tế rửa miệng vết thương, vừa làm vừa hỏi Song Mộc Lâm: “Bạn cậu gặp phải chuyện gì mà ra nông nổi này?”
“Bạn trai cậu ấy mất tích rồi.”
Bác sĩ không hề kinh ngạc: “Tôi đề nghị cậu nên dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Không có tác dụng gì đâu, tôi đã khuyên bảo cậu ấy rất nhiều, cậu ấy nói…” Song Mộc Lâm kể lại tình huống của Khương Tiểu Lạc cho bác sĩ. Ông nghe xong hiểu ngay, bảo rằng: “Tới khoa thần kinh khám thử đi. Nếu bệnh tâm thần không phát tác thì bệnh nhân tâm thần di truyền có thể sống như người bình thường. Nhưng một khi đã phát tác thì bệnh nhân sẽ không thể khống chế được bản thân.”
Song Mộc Lâm nghĩ, cảm thấy hợp lý, đáp một tiếng coi như tán thành.
…
Khi Khương Tiểu Lạc tỉnh lại, Khương Đào đang ở trong phòng bệnh, khiến cậu kinh hãi không nói nên lời.
“Dù sao cũng phải thông báo cho người nhà cậu biết, nên tôi đã dùng điện thoại của cậu.” Song Mộc Lâm không biết mối quan hệ căng thẳng của cậu và Khương Đào.
Người đã tới đây rồi, Khương Tiểu Lạc cũng không thể nói gì kỳ lạ trước mặt người ngoài. Đối với người thân duy nhất của mình, cậu cũng không biết phải nói gì.
Song Mộc Lâm yên lặng đi ra ngoài, anh chỉ nghĩ có người thân ở bên cạnh động viên so ra vẫn hiệu quả hơn một người bạn như anh.
Yên lặng, trong phòng vô cùng yên lặng. Hai cha con đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Khương Tiểu Lạc không muốn cho Khương Đào biết mình xảy ra chuyện như vậy, điều này chỉ chứng mình cuộc sống của cậu không hề tốt đẹp, sẽ bị Khương Đào lôi ra giảng đạo.
Hai cha con đã lâu không gặp, trở nên như hai người xa lạ.
Khương Tiểu Lạc không biết Song Mộc Lâm đã nói những gì với ba mình, đành chờ Khương Đào chủ động mở miệng. Thật buồn cười, con nói chuyện với ba mà lại không biết nên cất tiếng thế nào.
Hằng ngày ba cậu lên lớp giảng bài, bị bệnh viêm họng rất nặng, tiếng nói rất khàn, thời gian trôi qua, ông ngày càng già đi, không ngăn được mái tóc hoa râm.
“Trước khi con khăng khăng chắc nịch thế nào hả? Nói rằng con sẽ ở bên Sở Thiếu Tự cả đời cơ mà. Giờ nhìn lại mình xem, nửa đời người còn chưa qua mà đã dám nói cả đời?”
“Con có biết vì sao con dùng hành vị tự hại này không? Chẳng qua là vì con quá yếu đuối, gặp chuyện đã hèn nhát lùi bước, còn lấy bệnh tật làm cớ, con có tự nhận thức được không? Con với mẹ con không hề giống nhau, con từng nói dù con yêu đàn ông thì con vẫn là đàn ông đường đường chính chính cơ mà? Bộ dạng sống dở chết dở, người không ra người, ngợm không ra ngợm bây giờ là sao hả?”
“Ba biết con hận ba, con trách ba thiên vị, trách ba không hiểu con, ba nợ con một lời xin lỗi, vì ba đã không tin tưởng con trai mình.”
“Nhưng chuyện của con và Sở Thiếu Tự thì khác, đến giờ ba vẫn không thể nào chấp nhận. Không phải người làm cha làm mẹ cũng có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này. Chẳng phải người nhà Sở Thiếu Tự cũng không đồng ý hay sao? Ba đã chọn bỏ mặc làm ngơ, tuy ba cũng từng ngăn cản các con, nhưng giờ đã không còn cấm cản được nữa. Ba chỉ hy vọng con có thể dùng kết quả của việc chống đối ba để chứng minh rằng con không sai, con sống rất hạnh phúc. Con sống thế nào cũng được, ba chỉ cần con trai ba vui vẻ mà thôi.”
“Coi như ba cầu xin con, đừng trở nên giống như mẹ con.”
Một người chồng mất vợ, lại hình thành sự ngăn cách với con trai duy nhất, khiến hai người trở thành người xa lạ, cay đắng đau khổ trong lòng Khương Đào mấy ai thấu hiểu. Ông nói một phen thật dài, có lẽ đang khuyên bảo Khương Tiểu Lạc, cũng có thể là đang khuyên bảo chính mình.
Khi ông đứng dậy định ra ngoài, cuối cùng Khương Tiểu Lạc cũng lên tiếng.
“Ba…”
“Con từng rất ghét ba, giận ba, nhưng vì ba là ba con, bởi vì là ba, cho nên con không thể hận ba. Tết năm sau, tới lúc được nghỉ, con có thể dẫn Sở thiếu về nhà thăm ba không?”
Khương Đào quay lại, hiền hoà xoa đầu Khương Tiểu Lạc, khổ sở nói. “Con ngoan, ba chờ con… Chờ các con về nhà.”
Nước mắt thấm ướt quần áo Khương Đào. Khương Tiểu Lạc nhào vào lòng ba mình, thất thanh khóc rống lên, như muốn xả hết biết bao đau đớn và ấm ức mà cậu đã phải chịu đựng.
“Sở Thiếu Tự sẽ về thôi, con phải tin tưởng cậu ấy, làm sao cậu ấy có thể nhẫn tâm khiến con trai ba buồn được, đúng không?”
“Vâng.”
Ông đi ra ngoài, bồi hồi đứng trước cửa.
Song Mộc Lâm tiến tới hỏi.
“Chú ơi, Meo… Tiểu Lạc, cậu ấy sao rồi ạ?”
“Chú tin là thằng nhóc này sẽ nghĩ thông suốt thôi. Lúc này nó có thể mắng chú một hơi không cần thở, khả năng thừa nhận tâm lý(1) rất mạnh.”
“À… Trước đây cậu ấy có nhắc tới bệnh tâm thần…” Song Mộc Lâm cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, tuy rằng chỉ cần nói vậy thôi Khương Đào đã hiểu rồi.
Ông nặng nề gật đầu, “Muốn khống chế căn bệnh này chỉ có thể dựa vào bản thân nó tự cởi bỏ khúc mắc trong lòng thôi. Cháu trai à, hy vọng cháu có thể ở bên cạnh khuyên bảo nó nhiều hơn.”
“Nhất định rồi ạ.” Song Mộc Lâm vội vàng đáp.
Không biết có phải nhờ sự xuất hiện của Khương Đào có hiệu quả hay không, tuy phần lớn thời gian Khương Tiểu Lạc vẫn ưa ngẩn người, không ưa nói chuyện, nhưng cậu đã không còn làm mấy hành động dại dột. Đối với Song Mộc Lâm, đó là tín hiệu đáng mừng.
Khi Khương Tiểu Lạc ngủ trưa, Song Mộc Lâm nhận được điện thoại. Anh ra ngoài hành lang mới nghe máy. “Chú Vương, chuyện cháu nhờ chú đã điều tra được chưa?”
…
“Được rồi, làm phiền chú.” Anh thất vọng đáp, hiển nhiên rất buồn trước kết quả nhận được.
Sở Thiếu Tự vừa phẫu thuật, trong thời gian ngắn không thể ngồi máy bay, cho nên Song Mộc Lâm đoán Sở Thiếu Tự vẫn ở thành phố này. Đáng tiếc người nhà họ Sở làm công tác bảo mật quá tốt, Song Mộc Lâm nhờ vả vài mối quan hệ cũng không tìm được.
Trước mắt chỉ đành chờ Sở Thiếu Tựu tỉnh lại thôi.
Song Mộc Lâm vò đầu bứt tai, đôi mày cau có, cảm thấy bản thân thật bất lực.
***
Thấy Khương Tiểu Lạc ăn xong bát cơm thứ hai, Song Mộc Lâm thầm khen cậu thật giỏi. Khẩu vị tốt lên chứng tỏ tâm trạng cũng tốt. Song Mộc Lâm mừng rỡ, chuỗi ngày đau khổ đã kết thúc rồi.
Khương Tiểu Lạc đã được xuất viện rồi, vài ngày trôi qua, trạng thái tinh thần của cậu khá tốt, Song Mộc Lâm hy vọng cậu có thể tiếp tục duy trì như vậy.
“Chuẩn bị đang thúc giục anh giao âm thô kỳ ba đó.”
Song Mộc Lâm giật mình. “Hả? Còn thiếu mỗi của tôi thôi sao? Cậu ghi âm rồi à?”
“Ghi âm xong từ mấy hôm trước rồi.”
Song Mộc Lâm đỡ trán. “Đêm nay tôi sẽ ghi âm, tránh để cho chuẩn bị mắng vốn.”
Khương Tiểu Lạc cười cười nhìn bộ dáng sợ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống của Song Mộc Lâm. Cậu vui vẻ thì anh cũng vui theo, mặc kệ mình bị mất mặt, mục tiêu hàng đầu trước mắt của anh là giúp Khương Tiểu Lạc vui vẻ mỗi ngày.
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là心理承受力, tiếng Anh là psychological endurance