Đinh Nghi đem một gói khoai thái lát mỏng nhét vào túi vải, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giơ tay cầm tập tranh trong tay cậu bỏ vào trong túi: “Ra sách mới muốn đưa cho Lăng Vi, có cái gì phải sợ?”
“Em ấy… em ấy không thích xem loại sách này….” Lăng Tiếu lắp bắp, nghề nghiệp của cậu là tác giả sách truyện thiếu nhi, mỗi quyển đều là tự tay vẽ hình minh họa, ước mơ chính là có thể viết ra bộ sách bán chạy giống như 《 Harry Potter 》vậy, còn có thể được dựng thành phim. Đáng tiếc cậu không có vận khí tốt như vậy, lượng tiêu thụ mỗi quyển sách cũng trung bình, mỗi lần nhà xuất bản gửi sách cho cậu, cậu đều đem giấu ở trên giá sách của mình, không dám đưa cho người khác xem.
Thậm chí ngay đến cả Nhan Mộ Thương cậu cũng không cho xem, Đinh Nghi luôn luôn cười nhạo cậu, cũng không phải viết tiểu thuyết sắc tình, làm gì phải sợ như vậy. Lăng Tiếu hơi đỏ mặt nói: “Anh ấy sẽ chê cười truyện của tôi.”
Đinh Nghi không thể làm gì khác hơn ngoài thở dài, làm kẻ duy nhất chia sẻ niềm vui sướng sau khi cậu ra sách. Hiểu rõ cậu kỳ thực rất hy vọng Lăng Vi cũng có thể đọc sách mới xuất bản của mình, nên mỗi lần đều đem sách mới của cậu gói kĩ đưa cho Lăng Vi, về phần cô đến tột cùng là có xem hay không, cũng không biết.
“Nhan Mộ Thương hẹn cậu ăn cơm à?” Đinh Nghi kéo kín khóa của túi vải, quay đầu hỏi một câu.
“Ừm.”
“Vậy vừa đúng lúc, cậu nói cho cậu ta biết, buổi tối hội bạn cùng lớp cao trung của chúng tôi tụ họp, chỗ cũ lúc sáu giờ rưỡi.”
“Tại sao muốn tôi thông báo?” Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.
“Tôi lười gọi điện thoại, cậu tiện thể nói một tiếng là được.” Đinh Nghi đeo túi lên vai, đi giày, nhớ tới điều gì lại nói thêm một câu, “Đúng rồi, khi nào hẹn gặp thầy giáo của Lăng Vi ăn một bữa cơm đi, con bé kia kia gần đây trốn học liên tục.”
Lăng Tiếu lấy làm kinh hãi: “Lăng Vi trốn học?”
Đinh Nghi cười cười: “Chỉ sợ là tới thời kỳ phản nghịch rồi. Cậu tìm thời gian gặp mặt thầy giáo con bé, hỏi chút tình hình gần đây của nó, thật sự không tốt thì đừng cho nó ở lại kí túc nữa.”
Lăng Tiếu nghiêm túc gật đầu.
Đinh Nghi bỗng cảm thấy, bản thân mình có lúc thật giống cha của hai anh em nhà này.
…
Buổi trưa, Lăng Tiếu cùng Nhan Mộ Thương hẹn ăn cơm, sau đó Nhan Mộ Thương hỏi có muốn đến nhà hắn không, Lăng Tiếu vui vẻ đáp ứng.
Ngồi trong xe, Lăng Tiếu có chút khẩn trương —- cậu hôm qua quyết tâm cả một buổi tối, muốn biết Nhan Mộ Thương trước đây là người như thế nào, muốn biết hắn đã từng thích qua dạng người gì. Mấy vấn đề này…hẳn không tính là quá phận chứ?
Chuyện của cậu, Nhan Mộ Thương đều biết rõ ràng a!
Tới nhà Nhan Mộ Thương, tuy nói không phải lần đầu tiên tới, nhưng Lăng Tiếu vẫn xấu hổ mặt đỏ đi theo sau Nhan Mộ Thương vào cửa. Ngồi xuống uống ngay một ly nước lạnh Nhan Mộ Thương đưa, Lăng Tiếu cố lấy dũng khí mở miệng: “Em, em muốn xem một chút ảnh chụp trước đây của anh.”
“Ừm?” Nhan Mộ Thương đang ôm cánh tay cậu hơi buông ra một chút, cúi đầu nhìn cậu, “Ảnh gì?”
“Chính là anh hồi nhỏ a, ảnh hồi trước đi học.” Lăng Tiếu nắm cái ly, thanh âm ngày càng nhỏ, “Em muốn xem bộ dáng trước kia của anh ra sao.”
Nhan Mộ Thương chăm chú nhìn cậu, thấy Lăng Tiếu bị hắn nhìn càng ngày càng không được tự nhiên, rốt cục nhịn không được cười phá ra: “Em muốn xem anh lấy cho em xem, làm gì phải cẩn thận như vậy? Anh không phải đã nói với em sao? Bất kể em đối anh có yêu cầu gì, anh đều đáp ứng hết.” Sau đó liền đứng dậy, đi vào phòng.
Lăng Tiếu nhẹ thở ra một hơi.
Đến lúc đó, vừa xem ảnh vừa hỏi Nhan Mộ Thương chuyện trước kia, anh ấy sẽ không giận chứ? Cũng sẽ không hoài nghi cậu là cố ý điều tra quá khứ của hắn đâu nhỉ?
Chờ Nhan Mộ Thương cầm cuốn album từ trong phòng ra ngồi xuống bên cạnh cậu, Lăng Tiếu khẩn trương đem vật cầm trong tay, để ly nước xuống.
Theo một trang lại một trang album mở ra, có Nhan Mộ Thương hồi nhà trẻ, có hắn lúc học tiểu học, có hắn lúc học cao trung Càng đi về sau Lăng Tiếu càng khẩn trương, rất sợ chợt lật tới bức ảnh Nhan Mộ Thương ôm một người con gái.
Sau đó, Lăng Tiếu phát hiện một tấm ảnh có Đinh Nghi.
“Là Đinh Nghi!” Lăng Tiếu vội vàng chỉ gương mặt trên tấm ảnh kia, “Là anh ấy hồi cao trung sao?”
“Đó là hình cả lớp bọn anh năm cao trung thứ hai ()”. Nhan Mộ Thương rút tấm ảnh kia ra, “Bên trong nhiều người như vậy em liếc mắt cái có thể nhận ra Đinh Nghi, đủ lợi hại a.”
() năm cao trung thứ hai: lớp 11 bên mình
Lăng Tiếu đưa tay tiếp nhận tấm ảnh từ tay hắn, cúi xuống nhìn kĩ, phát hiện đứng giữa Đinh Nghi và Nhan Mộ Thương là một nam sinh khác, nam sinh kia cười rất vui vẻ, bểu tình Nhan Mộ Thương có chút cứng ngắc, mà Đinh Nghi thì hoàn toàn thất thần, ánh mắt cũng không biết nhìn đi nơi nào.
Lăng Tiếu nhìn ảnh chụp nam sinh đứng giữa đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Kì quái, vì cái gì cảm thấy dường như đã gặp ở nơi nào rồi?
“Xem đủ rồi sao?” Nhan Mộ Thương từ trong tay cậu lấy đi bức ảnh, kẹp lại theo album, “Anh lật tiếp.”
“Chờ một chút!” Lăng Tiếu vội vàng đè lại, sau đó lật trở về trang trước, chỉ vào người nam sinh lúc đó đứng cùng hắn và Đinh Nghi, “Ba người các anh, trước đây là bạn tốt sao?”
Khuôn mặt mỉm cười của Nhan Mộ Thương đột nhiên cứng lại, trong lòng Lăng Tiếu run lên, đang lúc hối hận mình nói sai, ai dè Nhan Mộ Thương liền khôi phục trạng thái bình thường, bộ dáng cười uể oải, “Em đã đoán đúng.”
Trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười, nhưng mà cảm giác được trong ngữ khí của hắn không hề mỉm cười.
Nếu như cậu đoán không sai, nam sinh này hẳn chính là người kia mà Đinh Nghi nói, anh ta cùng Nhan Mộ Thương là bạn bè chung hoạn nạn đi?
“Vậy anh ấy hiện tại…”
Chuông di động của Nhan Mộ Thương bỗng vang lên, cắt ngang lời đang muốn hỏi thăm của Lăng Tiếu. Nhan Mộ Thương đem album bỏ lại cho cậu, ý bảo từ từ xem, sau đó bước đến một phòng khác nhận điện thoại.
Lăng Tiếu đang cầm album, sau lại lật, phát hiện ảnh chụp cao trung của Nhan Mộ Thương cũng không nhiều, hơn nữa gần như tất cả đều là một đám người chụp chung, không tìm thấy hắn một mình cùng ai chụp ảnh.
Mà cậu lật xong hết album, lại không ở thêm một tấm hình nào phát hiện Đinh Nghi, hay bóng dáng cậu nam sinh kia.
Nhan Mộ Thương nghe xong điện thoại, vội vàng đi tới, mang theo vẻ áy náy nói: “Thật có lỗi, anh có việc phải vội ra ngoài.”
Lăng Tiếu vội vã để album xuống, đứng lên: “Không sao, em đi về trước được mà.”
Nhan Mộ Thương gật gật đầu, đưa cậu tới cửa, Lăng Tiếu nhớ tới, vội quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Đinh Nghi muốn em nói với anh, sáu rưỡi tối đám bạn học cao trung bọn anh có tụ hội, chỗ cũ.”
Nhan Mộ Thương vẻ mặt cứng một chút, lập tức lại cười cười: “Anh biết rồi.”
Sau khi tiễn Lăng Tiếu ra về, Nhan Mộ Thương ngồi trở lại trên ghế sa-lon, mở album, rút bức ảnh kia ra. Thật lâu sau, ánh mắt tối đi một chút, khép lại album.
“Cậu rốt cục đã về chưa, Đường Hoan?”