Ở bên nhau.
Không phải giống như làm bạn bè, ngẫu nhiên gặp mặt, có lẽ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện cùng nhau một chút, biết cả hai đều ở tại thành phố này, biết đối phương gần đây như thế nào nhưng không can thiệp vào chuyện của nhau. Mà nếu giống như người yêu, mỗi ngày gặp mặt, chỉ cần không phải đi xã giao nhất định sẽ cùng nhau ăn cơm, những chuyện bí mật nhất đều nói cho nhau, biết người kia mỗi ngày ở ngay bên cạnh mình, so với bất kỳ người nào đều hiểu biết tình hình gần đây của đối phương, quan hệ gắn bó hòa hợp.
Thật khó có thể tưởng tượng được.
Ấm nước trên bàn đã hết, Đinh Nghi đứng dậy đi vào phòng bếp đun nước.
Đường Hoan cùng Nhan Mộ Thương ngồi mặt đối mặt. Bọn họ từng là người yêu, hiện tại lập tức biến thành tình địch — cẩn thận nghĩ lại, quan hệ của ba người bọn họ vậy mà quá buồn cười, không phải người yêu chính là tình địch.
Mười bảy năm trước, anh ta cùng Đinh Nghi vẫn là tình địch mà.
“Cậu ta lại trốn trong phòng bếp đi.” Đường Hoan nhìn phòng bếp liếc mắt một cái, cười cười, “Đại khái là rất phiền não nhỉ? Tôi thật không nghĩ đến qua mấy năm nay cậu ấy nhát gan hơn như vậy.”
Nhan Mộ Thương lại bắt đầu hút thuốc, một lát sau mới trả lời: “Cậu ấy vẫn là cái dạng này.”
Đinh Nghi vẫn luôn là cái dạng này, thời điểm đi học thoạt nhìn rất lợi hại, đánh nhau cũng đủ hung ác, thậm chí còn dám cường bạo hắn. Nhưng lại cố tình không dám thừa nhận thích hắn. Rồi sau đó qua nhiều năm như vậy, y thoạt nhìn càng thành thục, giơ tay nhấc chân đều là bộ dạng người đàn ông có trách nhiệm, nhưng vẫn là không dám thừa nhận thích hắn.
Mặt ngoài kiên cường mà nội tâm yếu đuối, do dự lưỡng lự chùn bước.
“Kỳ thật tôi ngược lại cảm thấy không cần thiết phải băn khoăn nhiều như vậy.” Đường Hoan nhún nhún vai, “Không có giết người lại không phóng hỏa, tôi đều nói tôi không để tâm, cậu ta còn nghĩ đông nghĩ tây làm gì nữa? Lăng Tiếu sao? Cậu ta tốt xấu gì cũng là người hai mươi mấy tuổi, mất đi một đoạn tình ái cũng sẽ không đi tìm cái chết, cậu ấy đem chính mình trở thành kẻ giết người sao?”
Nhan Mộ Thương bật cười: “Cậu đây là muốn khuyên cậu ấy ở bên tôi sao?”
Đường Hoan cười lạnh: “Tôi không có lòng tốt như vậy — chẳng qua, thật là thay các cậu thấy mệt mỏi.”
Nếu là anh ta, mới không cần loại tình cảm ma tâm ma lực này. Tình yêu sao, vậy cần phải đơn giản, thuần túy, bởi vì thích mà bên nhau, hợp nhau thì tụ không hợp thì tan, thật gọn gàng sòng phẳng. Nhìn xem anh ta dùng đau đớn của chính mình đổi lấy tình yêu, cho nên những năm gần đây, anh ta vẫn luôn thuận theo ý muốn của bản thân, theo đuổi tình yêu mà mình mong muốn, quá ung dung phóng khoáng.
Ai sẽ vì một người đàn ông đã từng vứt bỏ mình liền cả đời làm cho bản thân không tốt đâu?
“Cậu nói đúng.” Nhan Mộ Thương chậm rãi nói, “Thật là mệt chết đi. Nhưng cậu phải hiểu được, nhiều năm như vậy đều hao phí, đổi lại là ai cũng không có khí lực có thể lại yêu một người.”
Những lời này Nhan Mộ Thương nói rất chậm, từng chữ tựa như dao nhỏ không nhẹ không nặng cắt vào linh hồn hắn. Hắn không phải chưa từng thử yêu thương những người khác. Khi hắn đoạt bạn gái Đinh Nghi, khi hắn cử hành hôn lễ, hắn cũng không phải chỉ có ý niệm trả thù trong đầu mà làm như vậy. Dù sao không có người đàn ông nào cam nguyện mang hôn nhân của chính mình ra trả thù đi.
Nhưng mà vẫn là chưa đủ, sau khi kết hôn liền phát hiện bản thân bắt đầu thấy chán ghét. Thật giống như một người mười mấy năm qua chỉ hút một loại thuốc bỗng nhiên bắt buộc hắn thay đổi hút một loại thuốc khác, đau khổ không chịu nổi.
Sau đó Nhan Mộ Thương nghĩ có lẽ là khẩu vị không hợp, có lẽ là vẫn như trước không gặp người thích hợp …… Hắn từ trong cuộc hôn nhân kia thoát ra, tiếp tục chọn chọn lựa lựa, trôi nổi trong một đoạn lại một đoạn tình yêu nặng nề. Sau đó hắn gặp gỡ Lăng Tiếu, hắn bỗng nhiên phát hiện đó là một nam hài đơn thuần cỡ nào, lại là cậu bé cần hắn bảo vệ cỡ nào. Hắn tự nói với mình, phải đối xử tốt với cậu, nếu không có lẽ sẽ không tìm được người nào thích hợp với hắn hơn nữa.
Nếu hắn từng có thể yêu thương một người như vậy, hắn nhất định cũng có thể yêu thương Lăng Tiếu.
“Cho nên, cậu phát hiện bất luận cậu có nếm thử bao nhiêu cuộc tình vẫn chưa đủ, vẫn không khiến lòng mình yên bình đúng không?” Đường Hoan nhẹ nhàng nói, “Cậu phát hiện người kia đã chôn giấu ở trong lòng của cậu nên nhiệt tình của cậu đã biến mất. Cậu từ trên người người khác vẫn không thể lấy được tình yêu, cậu nghiện rồi căn bản muốn từ bỏ cũng không xong.”
Ngu xuẩn biết bao a.
Đi đường vòng nhiều năm như vậy, luẩn quẩn một vòng tròn lớn như vậy. Để trốn tránh phần tình cảm mà hai người kỳ thật trong lòng biết đều rõ ràng này, vì phần thương tổn ngu xuẩn thân mật năm đó, miễn cưỡng đi đến cục diện như ngày hôm nay.
Con người khi còn sống…… có thể có mấy cái mười bảy năm? Có thể có dạng tình cảm gì chịu đựng dày vò như vậy?
Anh ta hiểu được hai người kia, cho dù lừa gạt chính mình yêu thương ai đều là tra tấn đối với người kia.
Nhưng là trên thế giới này lại cố tình còn có những người không thấy quan tài không đổ lệ, Đường Hoan anh ta chính là một người như vậy. Tình yêu như thế này, vốn là không để ý đến thứ tự trước và sau, Lăng Tiếu còn không chịu buông tha cho Nhan Mộ Thương, anh ta lại vì cái gì ngoan ngoãn đem Đinh Nghi nhường lại như vậy?
Đinh Nghi với Nhan Mộ Thương ở bên nhau, quá nặng nề. Không bằng anh ta, tình cảm của anh ta đã trực tiếp sáng tỏ, anh ta không hề chấp nhất cho qua đi những thương tổn kia, anh ta có thể cùng Đinh Nghi một lần nữa bắt đầu.
Đó là việc Nhan Mộ Thương cùng Đinh Nghi vĩnh viễn không làm được. Đó là phần thắng duy nhất của anh ta.
“Chúng ta đi thôi.” Cuối cùng vẫn là Đường Hoan đứng lên, “Đinh Nghi cần bình tĩnh, chúng ta đứng ở nơi này, cậu ấy chỉ sợ lại càng phiền não. Bất luận cậu muốn thế nào, cậu cũng cần phải cho cậu ấy thời gian suy nghĩ chứ.”
Nhan Mộ Thương yên lặng đứng lên theo.
Hắn đã đi bước đầu tiên, đánh vỡ cục diện bế tắc này. Nhưng kế tiếp như thế nào lại phải xem Đinh nghi.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút thoải mái, cho dù như thế nào, nhiều năm như vậy qua đi hắn cuối cùng cũng lần đầu tiên không hề bắt buộc mình ngụy trang, cuối cùng có thể đối mặt với tâm tình của chính mình.
Hắn liếc nhìn phòng Lăng Tiếu một cái, trong lòng tràn đầy áy náy.
Thương tổn đứa nhỏ vô tội này, hắn biết mình quả thực rất ác độc. Nhưng hắn cũng biết sớm hay muộn có một ngày hắn sẽ bùng nổ, sớm hay muộn có một ngày Lăng Tiếu vẫn sẽ phát hiện ra tâm của hắn căn bản là không ở trên người cậu.
Hắn nguyện ý nhận trừng phạt bất cứ điều gì, cũng có thể bồi thường cho cậu bất cứ thứ gì. Chỉ cần Lăng Tiếu có thể tha thứ cho hắn, hắn sẽ giống như Đinh Nghi đối xử thật tốt với cậu, chiếu cố cho cậu. Chỉ là thật có lỗi, hắn không có biện pháp cho cậu thứ gọi là tình yêu.
Đinh Nghi đứng ở phòng bếp, mờ mịt nhìn chằm chằm cái siêu nước sôi ùng ục kia.
Y không biết phải đi đối mặt với hai người ở trong phòng khách kia như thế nào, trong đầu y hiện tại là một đoàn tương hồ (). Y không biết hai người trong phòng khách kia sau khi y rời đi thì nói chuyện gì, nhưng y nghe được tiếng cửa chính mở ra.
() tương hồ: rối rắm, không suy nghĩ được gì
“Đinh Nghi, chúng tôi về đây.”
Đường Hoan ngó lại hướng về phía y chào tạm biệt một câu, y thậm chí không có quay ra, chỉ gật gật đầu. Sau đó là tiếng đóng cửa, bốn phía khôi phục lại một mảnh yên tĩnh.
Hai người kia đều đi rồi.
Y thở dài, rốt cục từ trong phòng bếp đi ra. Sau đó đến gần phòng của Lăng Tiếu mở đèn ở đầu giường lên một chút, nhìn đứa nhỏ kia nằm lui lại ở góc giường, tựa hồ ngủ thật sự cũng không yên ổn.
Đinh Nghi nhịn không được lặng lẽ lấy tay sờ sờ đầu của cậu một cái, sau đó lại thay cậu dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi Lăng Tiếu…… Tôi từng nói tôi sẽ bảo vệ cậu, tuyệt đối không cho cậu bị thương tổn. Không thể tưởng được người không có tư cách nói những lời này nhất lại chính là tôi.”
Y chăm chú nhìn Lăng Tiếu một lát, thở dài, rốt cục tắt đèn rời đi, tiện tay đóng cửa lại.
Lăng Tiếu sau khi y rời đi thì mở mắt, bốn phía tối đen như mực.
Ánh mắt chớp chớp, muốn khóc, nhưng chung quy không ra nước mắt. Cậu biết trên thế giới này sẽ không thể có người thứ hai giống như Đinh Nghi nhiều năm như vậy trôi qua vẫn luôn yên lặng chiếu cố cậu, thương xót cậu.
Này cũng không phải là lừa cậu.
Lăng Vi nói rất đúng, cậu chiếm lấy Đinh Nghi nhiều năm như vậy, cậu yên tâm thoải mái hưởng thụ ôn nhu của y, cậu còn chưa có nghĩ đến trong lòng Đinh Nghi muốn cái gì.
Khi cậu từng hoài nghi Đinh Nghi cùng Nhan Mộ Thương trước đây có hay không tồn tại một loại tình cảm khác, cậu nghĩ là, cho dù như vậy cậu cũng sẽ không buông tay.
Cậu kỳ thật đã sớm suy nghĩ qua nhiều trường hợp như vậy, chỉ là cậu nghĩ hai người kia nhất định sẽ không đánh vỡ loại cục diện này.
Cậu nghĩ bọn họ đều không nỡ thương tổn cậu.
Lăng Tiếu…… ngươi thật đê tiện.
Cậu dưới đáy lòng một lần nữa mắng chính mình, nước mặt tích tụ trong hốc mắt rốt cục cũng chậm rãi chảy xuống.