Tuyết Ân đứng trước gương, vừa vỗ vỗ ngực cười ha hả: "Uầy, em cứ yên tâm, chị sẽ bảo quản tốt cơ thể này , dù sao đây cũng là cơ thể của chị mà. Không phải lúc chiều chị đã làm rất tốt sao"
Đúng là như thế thật nhưng mà... Nguyệt An vẫn không yên lòng, cô căn dặn thêm lần nữa: "Chị nhớ đó đừng làm gì quá khích, em đi ngủ đây sáng mai 6h lại đổi lại với chị"
Tuyết Ân bỉu môi "Đã biết rồi, từ bao giờ em có tính cằn nhằn giống mẹ thế, thật là đau đầu mà"
"Ây da, bữa nay có bữa tiệc trong bar, mặc cái này là tốt nhất" Ngắm mình trong gương với bộ áo bó sát Tuyết Ân cười hài lòng.
Đúng lúc đó chiếc điện thoại trên giường vang lên, cô nhìn vào trong điện thoại thì thấy dòng chữ "A Đầu".
Cô liền ấn nút nghe, cao giọng nói: "A lô"
"Lão đại, chị chuẩn bị xong chưa, mọi người bên đây đang chờ chị đây" Đầu dây bên kia giọng một thanh niên trẻ tuổi đầy phấn khích vang lên.
Tuyết Ân bật cười đáp lại: "Rồi rồi tới liền, mọi người ở đó chờ em với, đừng có mà lén uống trước đó"
Nói xong cô liền cúp máy, sẵn tiện lấy luôn túi xách đã chuẩn bị tức tốc chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng vội vã của Tuyết Ân, mẹ cô lắc đầu. Lúc đầu bà quả thật không tin rằng có chuyện hai linh hồn ở trong một thân xác, nhưng theo như những gì bà thấy trong một năm nay thì bà không thể không tin. Từ cái cách ăn mặc đến tính cách đúng thật là của Tuyết Ân con bà.
Đến quán bar, tiếng nhạc ồn ào bao quanh, tiếng cười nói rôm rả. Nhìn những đèn xanh đỏ của vũ trường hòa lẫn với tiếng nhạc khiến cô không thể không nhảy vài nhịp.
Đang hòa mình trong tiếng nhạc thì bỗng một giọng nói vang lên gọi cô: "Tuyết Ân bên này nè"
"Đã nghe, em tới liền"
Kéo ghế ra ngồi, cô quét mắt một lượt năm người đối diện, cầm ly rượu vang trên tay, cô nhấp một ngụm giọng tỏ vẻ không vui:
"A Đầu, anh nói em nghe tại sao lại có cảnh sát ngồi ở đây?"
Nghe cô hỏi, người đàn ông to lớn tên A Đầu miệng cười méo xẹo, ấp úng "Do là..."
"Sao vậy, em nhớ anh đâu có bị cà lăm"
Vị cảnh sát liền ngớ người, trên mặt hiện lên nguyên dấu chấm hỏi to đùng "tại sao cô ấy lại biết?"
Môi Tuyết Ân khẽ nhếch lên, cô hạ giọng nói: "Anh không biét sao, tôi có khả năng đọc tâm lí người khác"
"Hả?"
Phút chốc cả năm người đều im lặng như tờ, trên mặt viên quan cảnh sát hiện lên chữ "Không thể nào"
Vẻ mặt nghiêm túc của Tuyết Ân biến mất, cô cười sảng khoái "Ha ha ha.... Sao thế? Anh tin là thật à?"
Biết mình bị chọc viên quan cảnh sát xấu hổ cúi gằm mặt xuống bàn. Anh nghe nói người cần tìm là một nữ sinh 17 tuổi, không ngờ nữ sinh này cũng quá sắc xảo đi, đem anh ra quay như chong chóng, thật là mất mặt mà.
Biết mình làm hơi quá, Tuyết Ân tỏ ý hối lỗi, cầm ly rượu lên nói: "Xin lỗi là em hơi quá, em uống hết ly này để tạ lỗi". Nói rồi nguyên ly rượu vang trên tay liền bị cô uống cạn.
Bên cạnh A Đầu lên tiếng: "Èo, lão đại toàn kiếm cớ để uống rượu"
"Hự.."
Ngay lập tức A Đầu liền lãnh nguyên một trỏ vào bụng. Tuyết Ân mỉm cười, xung quanh không ngừng tỏa ra sát khí: "Anh nói quá, em thật tâm hối lỗi mà"
Cả năm người khác nhau nhưng đồng loạt một suy nghĩ: "Có trời mới biết lão đại thật tâm hay không"
Nhìn vẻ mặt của năm người, Tuyết Ân híp mắt lại hỏi: "Sao thế, sao bỗng dưng im lặng vậy?"
"Tại lão đại đáng sợ quá chứ sao" A Đầu không sợ đại nghĩa diệt thân mà chỉ sợ đối phương không hiểu, liền nhanh miệng nói.
Ngay lập tức tiếp tục lãnh thêm một cái vỗ vai như trời giáng. Tuyết Ân che miệng cười hô hô nói: "Anh nói quá, em hiền thế này thì đáng sợ chỗ nào"
Cả năm người lại lần nữa cùng lóe lên suy nghĩ: "A Đầu quả nhiên chỉ phát triển cơ bắp, còn não thì...." Sau đó đồng loạt lắc đầu.
Nhìn một màn trước mắt, Tuyết Ân bỗng cảm thấy buồn cười.