“Tổng giám đốc, lão gia tỉnh lại rồi, mời anh qua bên đó ạ!”
Tịch Mộ Thiên dụi tắt điếu thuốc trên tay, quay người bước đi.
Vinh Hồng Thịnh ngồi dựa lưng vào giường bệnh, nhìn anh con rể của mình bước vào, tâm trạng có hơi phức tạp. Hồi đầu ông và bố của Tịch Mộ Thiên đấu đá nhau mất nửa đời người cũng khó mà phân định thắng thua, cho đến khi nhà họ Tịch xảy ra chuyện, ông Tịch rời bỏ trần thế, lúc này Vinh Hồng Thịnh mới phát hiện ra đấu đá nửa đời người chỉ là công cốc, nhắm mắt xuôi tay rồi, cái gì cũng chẳng thể mang theo.
Do đó ông không nghe theo lời khuyên thu mua Tịch Thị mà ngược lại, còn đem gả con gái lớn của mình là Vinh Phi Loan cho con trai độc nhất của nhà họ Tịch là Tịch Mộ Thiên. Mặt khác ông cũng rất coi trọng Tịch Mộ Thiên, gặp biến hóa lớn, anh ta liền kết thúc việc học ở nước ngoài, vội vàng về nước tiếp quản Tịch Thị. Chớ thấy con người đó còn ít tuổi mà khinh thường, anh ta chẳng khác gì một thanh bảo kiếm, một khi đã ra tay là khiến cho cả hội đồng nguyên lão của ban quản trị phải im miệng hết.
Vinh Hồng Thịnh tự cho rằng mình biết nhìn người, cho dù lúc ấy bản thân không đưa tay ra hỗ trợ, ông tin Tịch Mộ Thiên vẫn có thể ổn định lại giang sơn của nhà họ Tịch.
Vinh Hồng Thịnh là người lo xa nghĩ rộng, hồi đó sở dĩ ông chẳng chút đắn đo ra tay tương trợ bởi vì ông hi vọng Tịch Mộ Thiên sẽ nhớ kĩ công ơn của mình, cũng chính là vì ngày hôm nay.
Vinh Hồng Thịnh không khỏi thầm thở dài, bản thân ông chỉ có một cậu con trai và một cô con gái, con gái lớn Vinh Phi Loan đoản mệnh, vừa mới ra đời bác sĩ đã quả quyết cô sẽ không thể sống quá ba mươi tuổi. Phi Loan năm hai lăm tuổi lấy Tịch Mộ Thiên, một năm sau bệnh nặng qua đời.
Mấy năm nay mặc dù Tịch Mộ Thiên chưa lấy vợ khác nhưng nói thực lòng hai nhà Vinh Tịch cũng chẳng còn qua lại gì. Tịch Mộ Thiên giúp đỡ Vinh Thị chẳng qua là vì tình hữu nghị, nếu không phải thằng ranh Phi Lân chẳng ra gì, thì đâu đến nỗi một ông già hơn sáu mươi tuổi như ông vẫn phải đấu đá với đám trẻ ranh như thế này?
Vinh Hồng Thịnh trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ ông Tịch, vợ chết sớm, chỉ có duy nhất một mụn con trai, nhưng thằng con trai này lại rất tài giỏi, cũng đủ khiến cho ông ta có thể ngậm cười nơi chín suối. Điều này đúng là làm Vinh Hồng Thịnh tức chết.
Tịch Mộ Thiên mở miệng hỏi: “Bố, sức khỏe bố đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Vinh Hồng Thịnh gật đầu: “Yên tâm đi, bố không sao! Nào, Mộ Thiên ngồi sang bên này, nửa năm rồi bận rộn quá, bố con ta ngay cả cơ hội chạm mặt nhau cũng không có. Vào viện cũng có cái tốt của nó đấy chứ!”
Tim của Vinh Hồng Thịnh luôn không được tốt, lần này phát bệnh bác sĩ nói là do làm việc quá độ. Tịch Mộ Thiên ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, khuyên nhủ:
“Tim của bố không được khỏe, thường ngày phải chịu khó giữ gìn chứ!”
Vinh Hồng Thịnh xua xua tay:
“Haizzz, không được nữa rồi, già rồi, già thật rồi, không thể nào bằng thanh niên tụi con được nữa. Nếu như chẳng phải vì Vinh Thị còn cả đống việc không có người tiếp quản thì bố cũng về hưu từ lâu rồi!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Phi Lân...” Tịch Mộ Thiên mới nhắc đến cái tên Phi Lân, Vinh Hồng Thịnh đã sầm mặt: “Đừng nhắc đến thằng mất dạy ấy nữa, bố phải vào viện mà nó một cú điện thoại cũng không có. Chưa nghe bố chết thì nó còn chưa lộ diện, đúng là phí công dạy thằng mất dạy ấy, suốt ngày chỉ biết đàn đúm với lũ bạn chó má...”
Tịch Mộ Thiên hiểu Vinh Hồng Thịnh mặc dù ngoài miệng chửi rủa là thế nhưng trong lòng vẫn rất nuông chiều cậu con trai, nếu không phải vì ông quá cưng chiều Phi Lân thì thằng nhóc ấy đâu thể đến giờ vẫn ung dung, thoải mái như vậy. Hết đua xe lại đi leo núi thám hiểm, rồi còn đến tận Bắc cực tham quan. Tịch Mộ Thiên chẳng cảm thấy bất ngờ, Phi Lân là một con ngựa hoang, ông Vinh muốn lồng yên cương vào người nó e còn khó.
Nói thật bụng, Tịch Mộ Thiên chẳng muốn xía vào chuyện của Vinh Thị, mặc dù gọi là bố vợ nhưng thực ra bản thân mình cũng chỉ là người ngoài, nhất là Tịch Thị hiện nay lấy bất động sản làm chủ, còn Vinh Thị lại khởi nghiệp từ nghề truyền thông. Hai mảng kinh doanh mặc dù đôi lúc cũng có giao điểm nhưng giờ đã không còn nhiều, dần dần trở thanh hai doanh nghiệp trụ cột ở hai lĩnh vực khác nhau.
Hơn nữa các “nguyên lão” dưới trướng Vinh Thị đều không phải hạng dễ đối phó, bản thân mình danh không chính, ngôn không thuận, có nhận “ngọc tỉ” cũng chẳng phải Hoàng đế. Thêm nữa Tịch Mộ Thiên hiểu rõ, mục đích của Vinh Hồng Thịnh là tạm thời nhờ anh ổn định Vinh Thị, chiếm giữ vị trí cho Phi Lân, tránh để long đong cả đời rồi cuối cùng Vinh Thị lại rơi vào tay kẻ khác.
Nói trắng ra chính là lợi dụng địa vị và năng lực của anh để trấn áp Vinh Thị. Xét cho cùng cũng chỉ là việc nhọc thân mà chẳng được lợi lộc gì. Người làm ăn trọng cái lợi, Tịch Mộ Thiên cũng chẳng phải nhà từ thiện, do đó anh nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.
“Bố à, sức khỏe của bố không đáng ngại, nghỉ ngơi vài hôm là bình phục thôi!”
Mắt Vinh Hồng Thịnh sáng lên: “Mộ Thiên, con đừng như bọn họ, suốt ngày nói mấy lời dỗ dành bố. Sức khỏe của bố bố hiểu rõ, mặc dù Phi Loan đã đi rồi, nhưng con vẫn là con rể của nhà họ Vinh. Hôm nay bố cũng không vòng vo làm gì, còn coi như nể mặt Phi Loan mà giúp ông bố vợ này một thời gian. Hiện giờ có mấy hạng mục lớn mới khởi động, cho dù bây giờ có bảo Phi Lân về tiếp quản nó cũng chẳng làm nổi. Giang sơn bố lăn lộn cả đời xây dựng không thể để hủy hoại trong tay thằng ranh ấy được!”
Nói rồi Vinh Hồng Thịnh vẫy tay gọi Lâm Bác Vân, luật sự đại diện của Vinh Thị đang đứng ở bên cạnh. Lâm Bác Vân lập tức lấy ra một xấp tài liệu kẹp trong túi giấy tờ trên tay, đưa cho Tịch Mộ Thiên:
“Tổng giám đốc Tịch, đây là di chúc của chủ tịch Vinh. Sau khi chủ tịch Vinh qua đời, toàn bộ cổ phần của ông sẽ được chia làm hai, anh và cậu chủ mỗi người một nửa…”
Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn tấm biển ở trên cao, kéo khóa túi xách rồi lôi chiếc áo trong túi ra so sánh nhãn mác, không khỏi nhếch môi cười. Đúng là quá hời, cô vốn tiếc tiền chẳng bao giờ dám xài những thứ hàng hiệu như thế này.
Hạ Tử Khâm vốn ngờ nghệch chẳng biết gì, nhưng do tính chất công việc của Mạch Tử khiến cô nghe nhiều thành quen, vậy nên cũng biết được một vài thương hiệu lớn, váy này thuộc về một trong những thương hiệu nổi tiếng đó.
Cô thầm nghĩ mình mới mặc nó được một lúc cho dù không có hóa đơn nhưng chắc vẫn có thể trả lại hàng. Dù những cửa hàng như thế này tuy đắt nhưng thái độ phục vụ cũng rất được.
Hạ Tử Khâm vừa ôm túi xách bước vào cửa, cô nhân viên bán hàng đã đon đả ra chào:
“Chị muốn mua gì ạ, chỗ bọn em mới nhập toàn hàng mùa xuân, mời chị qua bên này...”
Nụ cười chuẩn mực, thái độ phù hợp, không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh nhạt, không hề thể hiện thái độ khinh mạn khi nhìn thấy Hạ Tử Khâm mặc sơ mi quần bò, trông rất là bình dân.
Hạ Tử Khâm thở phào, mang chiếc váy ở trong túi ra, hỏi: “Cái này... là ở chỗ các chị phải không ạ?”
Cô nhân viên bán hàng liếc qua rồi khẳng định chắc nịch: “Đúng rồi ạ, đây là sản phẩm mới của mùa xuân năm nay, số lượng có hạn.” Hạ Tử Khâm cười bảo: “Vậy thì tốt, tôi muốn trả lại hàng!” Cô nhân viên hơi ngây người, sau đó nói vẻ khó xử: “Chuyện này cần hỏi ý kiến của quản lí cửa hàng, mời chị ngồi đây, xin đợi một chút ạ!”
Nhân viên bán hàng dẫn Hạ Tử Khâm ngồi vào hàng ghế nghỉ ngơi gần cửa sổ. Trên ghế sô pha nam còn có một người đàn ông, Hạ Tử Khâm liếc mắt nhìn anh ta rồi không khỏi mừng thầm, dạo này không biết mình có vận may gì mà toàn gặp hết trai đẹp này đến trai đẹp khác. Người đàn ông ngồi trước mặt cô bây giờ cũng đẹp, chẳng kém anh chàng hôm qua là mấy.
Anh ta ăn mặc đẹp mắt, ung dung ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế, ánh mắt nhìn cô chẳng chút giấu giếm. Chỉ có điều muốn khiến Hạ Tử Khâm phải cảm thấy e thẹn e còn khổ. Nói như Mạch Tử là: “Con ranh này bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ từ lâu rồi!”
Hạ Tử Khâm trừng mắt với anh ta: “Anh nhìn tôi làm gì?” Vinh Phi Lân thoáng vẻ ngạc nhiên rồi nhướn mày khiêu khích:
“Cô không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cô?”
Ánh mắt Phi Lân dừng lại trên chiếc váy cô đang cầm: “Cái này là của cô à?”
Nghe giọng điệu có vẻ rất nghi ngờ, Hạ Tử Khâm không nghĩ gã đàn ông đẹp trai này lại đáng ghét như thế liền giật chiếc váy lại, gắt: “Của tôi đấy, thì làm sao nào?”
Phi Lân cười cười, ánh mắt lướt qua người cô, đột nhiên ghé miệng thì thầm:
“Của bạn trai tặng à?”
Hạ Tử Khâm lườm anh ta một cái định mặc kệ anh ta, người đàn ông này lắm lời như đàn bà. Vinh Phi Lân lại cười, nói vẻ rất tự nhiên:
“Theo như tôi được biết thì cửa hàng này không cho trả lại hàng đâu!”
Thích thú liếc nhìn khuôn mặt thất vọng của Hạ Tử Khâm, Phi Lân tiếp tục
“Chỉ có điều tôi có chút giao tình với chủ cửa hàng, cô đồng ý lát nữa mời tôi đi ăn, tôi sẽ giúp cô. Thế nào?”
Hạ Tử Khâm nhìn anh ta vẻ hoài nghi. Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng trông có gì đó không tử tế. Vinh Phi Lân nhún vai:
“Sao, không tin tôi à?”
Hai người đang nói chuyện thì có một cô gái khoảng ngoài ba mươi rất xinh đẹp tiến lại gần, cúi người nói:
“Chào quý khách! Tôi là quản lí cửa hàng, cửa hàng chúng tôi có cho trả lại hàng ạ.”
Hạ Tử Khâm liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, còn chưa kịp thể hiện vẻ vui mừng thì cô quản lí cửa hàng đã tiếp tục:
“Mời quý khách đưa hóa đơn mua hàng ra, chúng tôi sẽ làm thủ tục trả lại hàng ngay cho quý khách.”
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt:
“Cái đó... Tôi làm mất hóa đơn rồi, không thể trả lại hàng trực tiếp sao?”
Quản lí cửa hàng lắc đầu nói:
“Xin lỗi quý khách, nếu quý khách không có hóa đơn, chúng tôi không thể đồng ý cho quý khách trả lại hàng.”
Hạ Tử Khâm đang buồn phiền không biết phải làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông ngồi đối diện vang lên:
“Dù gì cũng đã xác định được là quần áo của cửa hàng, lại không bị hư hỏng gì, cô ấy đã nói là mất hóa đơn, cân nhắc đến uy tín của cửa hàng cũng nên cho trả lại đi chứ, tránh để mất khách!”
Nhân viên quản lí đã gặp nhiều loại người, chỉ liếc mắt là có thể đoán ra chiếc áo trên tay Hạ Tử Khâm nguồn gốc không minh bạch, hơn nữa chủ nhân của nó cũng không phải là người hiểu biết về hàng hiệu. Vì vậy quản lí muốn dọa Hạ Tử Khâm một chút rồi ép giá để mua lại sản phẩm, thế là có một món lời lớn. Nào ngờ một người ít lo chuyện bao đồng như Vinh thiếu gia hôm nay bỗng nhiên lại xen vào.
Vinh thiếu gia là khách hàng siêu VIP của cửa hàng, tuyệt đối không thể đắc tội. Nếu anh ta đã muốn nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn dự tính kia không thể thực hiện được, thôi thì đành coi như nể mặt anh ta vậy. Nghĩ đến đây, cô quản lí cúi người nói:
“Vinh thiếu gia đã có lời như vậy, chúng tôi đành phá lệ lần này. Mời cô đi theo chúng tôi để làm thủ tục trả hàng ạ!”
Hạ Tử Khâm nào ngờ gã đàn ông trông như tên lưu manh này lại có uy quyền đến thế, chỉ vài câu nói đã giải quyết được việc. Cô nhìn anh ta hồi lâu rồi mới đi theo người quản lí làm thủ tục trả hàng.
Vinh Phi Lân không nhịn được cười, chỉ có điều anh ta chẳng cười được lâu. Vinh Phi Lân ngây ra nhìn cô gái kia cầm tiền rồi quay người bỏ đi, hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến mình, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!
Vinh Phi Lân đứng bật dậy, cô bạn gái từ phòng thay đồ đi ra chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của anh ta lao ra ngoài. Cô ta tức tối giậm chân:
“Phi Lân, Phi Lân, Vinh Phi Lân, sao anh lại đi đâu thế?