Cô thậm chí có thể cảm nhận rất rõ ràng bản thân mình ngày một yêu anh hơn, cũng ngày một hiểu anh hơn. Anh không thích thể hiện thành lời nhưng lại chăm sóc cô ngay từ những điều nhỏ nhất, anh rất bận rộn nhưng cuộc sống không hề khô khan, anh càng không phải một người đàn ông lãng mạn, nhưng lại rất dịu dàng và chu đáo.
Sự dịu dàng và chu đáo ấy không thể hiện ra bên ngoài, nó cần được cảm nhận từng chút, từng chút một.
Tình yêu, hôn nhân, cuộc sống, sự nghiệp, vào cái khoảnh khắc năm mới ghé đến, nhìn ra bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, Hạ Tử Khâm thấy cuộc sống của mình thế là viên mãn.
Con người sống trong hạnh phúc dễ trở nên khoan dung, huống hồ bản thân Hạ Tử Khâm vốn dễ mềm lòng và lương thiện. Thực ra cô muốn đối xử với Vinh Phi Lân tốt hơn một chút, đáng tiếc là sự việc luôn trái với mong muốn. Lần cô gặp lại Vinh Phi Lân là ở bữa tiệc mừng thọ Vinh Hồng Thịnh.
Tiếng đàn violon du dương, khách khứa kéo đến rất đông, ai cũng áo quần là lượt, thơm phức.
Hạ Tử Khâm khoác tay Tịch Mộ Thiên, còn chưa vào đến đại sảnh đã nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng trước cửa. Về sau Hạ Tử Khâm thầm nghĩ, hôm đó ở Mỹ, quả thực cô đã hơi quá lời. Lúc ấy cô bị chuyện Tịch Mộ Thiên có con riêng làm cho đầu óc rối bời, chẳng nghĩ được gì khác, thậm chí còn trút giận lên Vinh Phi Lân, nói ra những câu nói vô tình, càng không cân nhắc cảm nhận của anh.
Tính cách của Vinh Phi Lân trông thì tưởng cởi mở, thoải mái nhưng thực chất nội tâm rất cố chấp và nhạy cảm. Nói trắng ra, anh là một đứa trẻ to xác. Hạ Tử Khâm biết, trước đây đúng là anh thật lòng với mình, cho dù sự thật lòng này xuất phát từ tình bạn hay tình yêu, chỉ có điều sau này nó đã dần dần thay đổi.
Đến tận bây giờ Hạ Tử Khâm vẫn không hiểu nổi Vinh Phi Lân để ý đến mình vì cái gì?
Bọn họ quen nhau chưa lâu, thời gian bên nhau cũng ngắn ngủi, vì thế cảm nhận của Hạ Tử Khâm về Vinh Phi Lân rất phức tạp.
Khoảng thời gian vừa rồi không biết anh đã đi đâu, giờ đột nhiên lại xuất hiện khiến Hạ Tử Khâm có chút bất ngờ. Tịch Mộ Thiên khẽ vỗ vỗ tay cô trấn an, bước đến trước mặt Vinh Phi Lân:
“Dạo này cậu đi đâu mà mất mặt thế? Làm cho bố vợ lo sốt vó!”
“Bố vợ á?”
Vinh Phi Lân nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, ánh mắt liếc qua Hạ Tử Khâm:
“Chị gái tôi chết từ lâu rồi, giờ tổng giám giám đốc Tịch cũng đã lấy một cô vợ xinh đẹp khác. Hơn nữa, gần như cả thế giới này biết cuộc hôn nhân của Tổng giám đốc Tịch viên mãn, hạnh phúc đến thế nào. Vì vậy cái cách gọi “bố vợ” xem ra không phù hợp nữa, bố tôi không gánh vác nổi đâu!”
Mặt Tịch Mộ Thiên biến sắc, ánh mắt Tịch Mộ Thiên sầm xuống:
“Anh cứ tưởng cậu biến mất ngần ấy thời gian chắc đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng nhẽ anh đoán nhầm?”
Vinh Phi Lân gật gù nói:
“Không, anh không nhầm, tôi nghĩ thông suốt rồi, cái gì của tôi sẽ là của tôi, không phải của tôi có cầu cũng chẳng được.”
Tịch Mộ Thiên còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng chợt nhớ ra còn có Hạ Tử Khâm bên cạnh, ở đây nói chuyện lại không tiện nên thôi.
Sự xuất hiện của Tịch Mộ Thiên và Hạ Tử Khâm đã gây ra một chút xôn xao nho nhỏ. Hạ Tử Khâm thực chất không giỏi giao tiếp, thường ngày Tịch Mộ Thiên xã giao ở bên ngoài, nếu như không cần thiết cô cũng chẳng tham gia. Tịch Mộ Thiên cũng hết sức tránh cho cô, nhưng đây là sinh nhật của Vinh Hồng Thịnh, cô lại là vợ anh, bắt buộc phải có mặt. Dù gì, hai nhà Vinh Tịch từ xưa đến nay, thậm chí là cả sau này cũng không thể tách rời.
Sau khi chào hỏi một vòng, Tịch Mộ Thiên dẫn cô vào một gian phòng nhỏ ở bên trong, chỗ này được dùng làm nơi nghỉ ngơi, có ghế sô pha mềm, lại tách biệt với không khí náo nhiệt của bữa tiệc, nơi này cực kì yên tĩnh.
Tịch Mộ Thiên ấn cô ngồi xuống ghế, anh cúi người, cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân Hạ Tử Khâm, chăm chú quan sát bàn chân cô. Cũng may, gót chân không làm sao. Anh dùng tay xoa bàn chân cho cô.
“Chỗ này có đau không?”
Hạ Tử Khâm cắn môi gật đầu, cô vẫn không quen với việc đi giày cao gót, nhưng chiều cao giữa hai người có chênh lệch nhất định, thường ngày thì không sao, mỗi khi đi dự tiệc, để tương xứng với Tịch Mộ thiên, cô thường phải đi giày cao. Nếu đứng yên một chỗ thì còn đỡ, chứ cứ phải đi lại nhiều là chân cô đau nhức.
Mà ở trước mặt Tịch Mộ Thiên, cô chẳng muốn phải giấu giếm, bởi vì cô thích nhìn ngắm cái vẻ xót xa của anh. Mỗi lần nhìn thấy vẻ xót xa hiện hữu trên khuôn mặt lạnh lùng ấy, trong lòng cô rất dễ chịu, hơn nữa, như vậy cô mới có cơ hội đòi hỏi những chuyện mà thường ngày có yêu cầu anh cũng không cho, ví dụ như một lần ăn KFC, ăn kem hay những món lặt vặt mà cô thích.
Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hớn hở đầy tính toán của cô, gian xảo như một con cáo thì không nhịn được cười. Anh đứng dậy, gõ vào trán cô:
“Đồ ranh con hư hỏng, lại định đưa ra điều kiện gì đây!”
Trong giọng điệu ẩn chứa sự nuông chiều, Hạ Tử Khâm đang định nhân cơ hội vòi vĩnh thì nhìn thấy Tiểu Dương tất tả đi tới, thì thầm vào tai Tịch Mộ Thiên chuyện gì đó. Tịch Mộ Thiên nhìn xuống chân Hạ Tử Khâm rồi cúi xuống nói vào tai cô:
“Anh có việc phải ra ngoài một chút, em ở tạm đây đợi anh, lát nữa anh qua đón em về nhé!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Tịch Mộ Thiên quay người đi ra ngoài. Hạ Tử Khâm nhấc hẳn chân lên ghế ngồi, ngoảnh đầu ra cửa sổ.
Ban nãy không để ý, chỗ này được bài trí rất tinh tế, đằng sau ghế sô pha là một bức vách bằng kính, nên ngoài tấm kính có thể nhìn thấy quang cảnh toàn thành phố A. Đây là tầng thượng của khách sạn sáu sao, có thể cúi đầu nhìn ngắm ánh đèn từ bên dưới lung linh, đẹp tựa một cơn mơ.
“Đẹp chứ hả? Trước kia đây là nơi cao nhất của thành phố A, một khách sạn thuộc Vinh Thị, lúc nhỏ anh thường đến đây, về sau các tòa nhà cao tầng thi nhau mọc lên, nó không còn là tòa nhà cao nhất nữa rồi, nhưng anh vẫn thích quang cảnh nơi này. Chị anh thường nói anh là một kẻ hoài cổ, chị ấy chết rồi, anh lại thích em. Từ đó có thể thấy anh cũng là một người đàn ông có mới nới cũ, giống như Tịch Mộ Thiên!”
Giọng nói của Vinh Phi Lân đột nhiên vang lên, mang theo cả sự không cam tâm và lạc lõng. Anh đứng bên cạnh, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh u ám bất định, cô không làm sao nhìn rõ được. Những lời Vinh Phi Lân nói rốt cuộc là sự mỉa mai ác ý hay còn có ý khác.
Cô rất đẹp, càng ngày càng đẹp, sao trước đây anh lại nghĩ cô lôi thôi, tầm thường nhỉ? Vinh Phi Lân gần như không thể kiềm chế sự tham lam muốn ngắm nhìn cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh da trời ôm sát cơ thể, bên dưới là một lớp lụa mềm mại, dài đến đầu gối. Chân cô rất đẹp, dài và thon, những ngón chân cong, mu bàn chân tròn, tạo nên một vẻ đẹp rất tự nhiên.
Nếu như không phải Vinh Phi Lân quá hiểu Hạ Tử Khâm là một cô gái như thế nào, có lẽ lúc này đây anh sẽ cho rằng cô có hứng thú với anh, thậm chí đang quyến rũ anh. Tịch Mộ Thiên rất biết chăm chút cho cô, không quá phô trương, nhưng cũng chẳng hề tầm thường, biết cách phô bày cái đẹp của cô một cách chuẩn mực.
Hạ Tử Khâm không muốn suy đoán những điều Vinh Phi Lân nói là thiện ý hay ác ý nữa, cô thẳng thừng nói:
“Phi Lân, em hiện giờ rất hạnh phúc, cho dù anh muốn nói với em cái gì, em cũng sẽ không từ bỏ Tịch Mộ Thiên. Em yêu anh ấy, đời này kiếp này và cả kiếp sau nữa, em không thể nào yêu người đàn ông khác ngoài anh ấy. Hơn nữa em lại là một người cố chấp và ngốc nghếch, chỉ biết đi trên một con đường, vì vậy cho dù anh nói gì cũng chỉ tốn công sức mà thôi!
Hạ Tử Khâm đã thông minh ra rồi, rất thông minh, cô học được cách tự bảo vệ mình, bảo vệ tình yêu của cô. Lúc này cô đã lột xác để trở thành một người phụ nữ đẹp đến mức chói mắt, gần như có thể khiến Vinh Phi Lân phát điên vì đố kị.
“Tử Khâm, em thật sự yêu anh ta sao? Yêu đến mức như em nói sao? Em chắc chứ?”
Vinh Phi Lân gần như rít từng từ qua kẽ răng, đầy phẫn nộ và cố chấp. Hạ Tử Khâm chẳng chút e dè, kiên định gật đầu:
“Em yêu anh ấy, chắc chắn!”
Vinh Phi Lân đột nhiên bật cười, tiếng cười chói tai.
“Vậy anh sẽ chờ xem. Em cứ mở to mắt ra mà nhìn, để xem rốt cuộc người em yêu có xứng đáng không?”
Anh liền nhét một chiếc USB vào tay cô rồi quay người bỏ đi. Hạ Tử Khâm nắm chặt USB như nắm một miếng sắt nóng bỏng tay. Cô rất muốn vứt nó đi, nhưng không sao buông ra được.
Nghiêng đầu thì thấy Tịch Mộ Thiên đang lại gần cô, cô nhanh tay nhét USB vào túi xách. Tịch Mộ Thiên lại gần, liếc nhìn cô:
“Ban nãy là Phi Lân phải không? Cậu ta nói gì với em thế?”
Hạ Tử Khâm nhìn anh chằm chằm vài giây rồi nói: “Tịch Mộ Thiên, anh sợ em và anh ta nói chuyện gì à? Hay là anh đã làm chuyện gì mà sợ em biết được?”
Tịch Mộ Thiên cúi xuống đi giày vào chân cho cô, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm, vẻ mặt cực kì nghiêm túc:
“Mặc dù không biết Phi Lân đã nói gì với em, nhưng anh ghét những người đàn bà đa nghi. Nếu muốn biết gì có thể hỏi thẳng anh đây này, anh không bao giờ nói dối em cả, còn bây giờ thì về nhà thôi !”
Hạ Tử Khâm biết anh đang tức giận, mặc dù trên mặt không hề biểu hiện điều đó nhưng ra khỏi khách sạn, lên xe, suốt dọc đường anh chẳng đoái hoài đến cô, cũng không nhìn cô. Về đến nhà, anh đi thẳng vào thư phòng, bỏ mặc cô một mình cô quạnh.
Hạ Tử Khâm đi tắm rồi nằm một mình trên chiếc giường rộng thênh thang, cảm giác vô cùng cô độc. Đây là căn biệt thự của nhà họ Tịch trong thành phố A, Hạ Tử Khâm mới chỉ ở đây có vài hôm, căn nhà rất rộng, cảm giác không quen cho lắm, nhưng người đàn ông kia rõ ràng không định để ý đến cô.
Hạ Tử Khâm ấm ức bĩu môi, đưa mắt liếc khắp căn phòng rộng kín cửa, cầm điện thoại lên gọi cho Mạch Tử ca cẩm.
Mạch Tử nghe cô ca thán xong liền nạt:
“Hạ Tử Khâm đúng là đồ ngốc! Trâu không đi tìm cọc thì cọc đi tìm trâu vậy! Tớ đã nói với cậu rồi, có rất nhiều cặp vợ chồng tình cảm sứt mẻ đều là từ chiến tranh lạnh mà ra đấy. Tục ngữ nói không sai, vợ chồng cãi nhau ở đầu giường, làm lành phía đuôi giường. Anh ấy không đếm xỉa đến cậu thì cậu qua quyến rũ anh ấy đi. Tớ không tin Tịch Mộ Thiên lại có thể kiềm chế không động vào cậu, trừ phi anh ta đột nhiên bị bất lực!”