• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về chuyện thân thể dị dạng, Chung Văn Thanh không có nói cho Chung Văn Thịnh. Cậu cũng nghĩ tới, vì cái gì không nói cho ca ca?

Chung Văn Thịnh đối với cậu rất tốt, cho cậu ăn mặc đều là tốt nhất, cho cậu cơ hội được đi học, cậu có thể sinh hoạt trong thế giới bình thường, không cần nhìn thấy những cảnh tượng khách làng chơi đánh chửi nữ nhân, không cần nghe những tên nam nhân có gương mặt xấu xí giễu cợt cậu xuất thân đê tiện.

Đương nhiên sinh hoạt hiện tại, cũng sẽ không giống như trong thế giới cổ tích hoàn mỹ vô khuyết, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với đủ loại vấn đề.

Cậu biết Chung Văn Thịnh không thích cậu có quá nhiều giao tế với mọi người, có một lần, vào buổi tối, cậu đang lục cặp sách lấy bài tập ra làm thì một phong thư màu hồng phấn rơi ra, trên lá thư mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, Chung Văn Thịnh vừa lúc tiến vào nhìn thấy, cậu muốn giấu cũng không kịp.

Tầm mắt của Chung Văn Thịnh ở trên lá thư tình dừng lại hai giây, Chung Văn Thanh vốn định cầm lá thư dùng một câu vui đùa lừa gạt qua chuyện, cậu nói: "Ca ca hôm nay trở về thật sớm, bài tập em chưa làm xong, chờ em một chút." Cậu rũ lông mi, muốn đem lá thư cất vào cặp sách.

"Ai đưa?" Chung Văn Thịnh thanh âm nghe không ra hỉ nộ.

Chung Văn Thanh tay một đốn, nói: "Cái này?" Cậu giơ lên phong thư, cười nói: "Không biết, ngày mai em thả lại trên bàn, chắc sẽ có người lấy về."

Chung Văn Thịnh trầm mặc một giây, nói: "Em thường xuyên thu được?"

Chung Văn Thanh sửng sốt, không biết trả lời thế nào liền gật đầu.

Chung Văn Thịnh tiến lên một bước, duỗi tay lấy lá thư kia, Chung Văn Thanh cảm thấy ca ca như vậy thật làm người sợ hãi, tuy rằng biểu tình chưa có gì thay đổi, nhưng là ngữ khí nói chuyện làm Chung Văn Thanh không dám động, tựa như trở lại khi còn nhỏ, cậu đứng ở trước cổng lớn nhà Chung gia, Chung Văn Thịnh từ thang lầu đi xuống tới, ánh mắt nhẹ nhàng mà liếc cậu một cái, lại không chút nào để ý rời đi.

Cậu ngồi trên ghế, chờ Chung Văn Thịnh không nhanh không chậm mở ra phong thư, lấy ra tờ giấy mỏng, tầm mắt lướt nhìn những dòng chữ trên giấy.

Chung Văn Thịnh một bên xem thư tình một bên nhìn Chung Văn Thanh đang liếc mắt trộm ngắm lá thư, Chung Văn Thanh không biết hắn nhìn thấy gì, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, cậu nỗ lực muốn làm như không có việc gì, nhưng ngón tay giấu trong áo nhịn không được gắt gao nắm chặt lại, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Chung Văn Thịnh xem xong, không có đưa cho Chung Văn Thanh mà là lấy tay xé nát, xoa thành một nắm rồi ném vào thùng rác.

"Về sau đừng mang về tới, ta không thích." Chung Văn Thịnh nói.

Chung Văn Thanh cảm thấy một tầng lại một tầng áp lực dưới ánh mắt hắn, cậu muốn phản bác, là có người trộm cho vào, cậu không ngăn cản được, nhưng ánh mắt của Chung Văn Thịnh làm cậu không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Trừ lần đó ra, Chung Văn Thanh cũng chưa từng mời bạn học về nhà chơi.

Chung Văn Thịnh không thích cái gì, Chung Văn Thanh có thể loáng thoáng cảm giác được một chút, rất nhiều lần Chung Văn Thịnh đến đón cậu khi tan học, cậu với bạn học cùng lớp cùng nhau đi ra cổng trường, cách dòng người nhìn đến Chung Văn Thịnh cau mày nhìn cậu, ánh mắt rất sâu, cái ánh mắt đó khiến cậu run rẩy bất an.

Sau lại, Chung Văn Thanh thói quen ở trước mặt Chung Văn Thịnh cùng mọi người bảo trì khoảng cách.

Bất quá, hiện tại Chung Văn Thanh cũng không muốn cùng ai thân thiết, cậu không muốn cùng người khác có tiếp xúc thân thể. Cậu bắt đầu đổi mặc quần áo phong cách bằng những bộ quần áo có tay, áo dài, quần dài, cũng càng ngày càng thích ở một mình, giống một con mọt sách tự kỉ rời xa con người.

Trường học truyền lưu tin tức về cậu, trong lén lút có người nói, Chung Văn Thanh chỉ là xé rớt bề ngoài hiền lành trước kia, đi lộ tuyến thanh cao mà thôi.

Chung Văn Thanh không biết những tai tiếng đó, chỉ chuyên chú làm chuyện của mình.

Nhưng thật ra Chung Văn Thịnh đã phát hiện những biến hóa của cậu, có chút kinh ngạc. Hắn dưỡng Chung Văn Thanh, tự nhiên đối với cậu rõ như lòng bàn tay, hắn nhìn đứa bé nho nhỏ, dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của hắn chậm rãi lớn lên, giống một nụ hoa được đến che chở, ngày ngày dưới ánh nắng cùng mưa móc, trưởng thành càng ngày càng phù hợp bộ dáng tú mĩ trong lòng hắn.

Chung Văn Thanh làm nũng với hắn, hắn thích.

Chung Văn Thanh xa cách hắn, hắn cũng cảm thấy rất có ý tứ.

Chung Văn Thịnh nghĩ đến tuổi này hắn đang làm cái gì, có phải Chung Văn Thanh cũng giống hắn lúc trước, trong lòng chứa đầy ý tưởng muốn lớn lên, liều mạng muốn rời đi cánh chim che chở của người lớn.

Có đôi khi hắn nhìn Chung Văn Thanh một mình ngồi bên cửa sổ, bàn tay chống chiếc cằm nhòn nhọn nhìn bên ngoài, lộ ra sườn mặt với đường cong duyên dáng, ánh mắt u buồn. Hắn liền suy nghĩ, hắn đối cậu không tốt sao? Vì cái gì còn không vui?

Cậu không vui cái gì?

Cậu có cái gì không thể nói với hắn?

Nhưng Chung Văn Thanh chính là như vậy trầm mặc mà cự tuyệt rộng mở, Chung Văn Thịnh dần dần không thể chạm đến nội tâm Chung Văn Thanh.

Cảm giác không thể khống chế Chung Văn Thanh làm người cực kỳ nôn nóng.

Chung Văn Thịnh rất ít có loại cảm xúc này, những việc khiến hắn khó chịu không nhiều lắm, càng đừng nói đến nôn nóng.

Nhưng đối với Chung Văn Thanh, loại cảm xúc đó theo thời gian cậu lớn lên liền xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Có đôi khi, Chung Văn Thịnh nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh bóng dáng nghĩ, vì cái gì cậu lại ngoan như vậy?

Nếu cậu không ngoan một chút, hắn liền không cần áp lực chính mình như vậy.

Nhưng mà bảo bối, em làm rất tốt.

Một ngày buổi tối, thời tiết đặc biệt khô nóng, trên trời tụ lại những đám mây đen, ngọn gió lớn thổi bay cành cây, vì bóng đêm thâm trầm tăng thêm một mạt khói mù.

Bởi vì thời tiết, từ trên xe xuống dưới, Chung Văn Thịnh tâm tình liền không tốt, công ty còn nhiều việc quan trọng chưa hoàn thành, bởi vậy hắn đã phát hỏa lên, ban đầu tính toán phải về nhà cũ, nhưng đi đến một nửa, hắn đã kêu tài xế quay đầu đi tiểu biệt thự.

Khi đó đã là đêm khuya, lúc xuống xe, biệt thự chỉ có phòng khách còn giữ một chiếc đèn.

Đó là Chung Văn Thanh cố ý lưu, bởi vì cậu nói nơi này là nhà của Chung Văn Thịnh, hắn về nhà, sao có thể không có người chờ hắn?

Chung Văn Thịnh đi đến cổng, giao phó tài xế sáng mai mấy giờ tới đón hắn rồi đi vào biệt thự, hắn cởi tây trang áo khoác, đeo lên dép lê ấm áp rồi đi lên lầu hai.

Chung Văn Thanh đã học cấp 2, học kỳ sau sang cấp 3, việc học bận rộn, ngày thường về nhà liền vào phòng ngủ làm bài tập, cũng không ra ngoài.

Chung Văn Thanh phòng ngủ ở hành lang, gian phòng thứ 2, đối diện là phòng ngủ của Chung Văn Thịnh, nhưng ngày thường Chung Văn Thịnh không ở lại, phần lớn thời gian đều cùng Chung Văn Thanh ăn cơm nói chuyện phiếm liền đi.

Lúc này, Chung Văn Thanh cửa phòng ngủ đóng chặt, Chung Văn Thịnh thuận tay muốn mở cửa ra, vì thường ngày Chung Văn Thanh không có thói quen ở nhà khóa cửa.

Hắn vặn tay khóa, cửa không mở.

Chung Văn Thịnh khẽ nhíu mày, hắn lui ra phía sau một bước, vươn ra ngón tay gõ cửa.

"Văn Thanh?" Hắn nói.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, hắn nhíu chặt lông mày, xoay người đi vào phòng mình lấy chìa khóa dự phòng.

Hắn cho rằng hắn vĩnh viễn không cần dùng đến, nhưng thế sự khó lường, ai biết được.

Cùm cụp một tiếng, khoá cửa theo tiếng mở ra.

Phòng ngủ một mảnh đen nhánh, màn cửa khép kín bên nhau, che hết ánh sáng ngoài cửa sổ.

Chung Văn Thịnh mở đèn, thấy Chung Văn Thanh cả người súc trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc mềm mại ở bên ngoài.

Đây không phải tư thế ngủ thường ngày của Chung Văn Thanh.

Bao trùm trong chăn Chung Văn Thanh nhẹ nhàng run rẩy, Chung Văn Thịnh trong lòng căng thẳng, hắn bước nhanh tiến đến, xốc chăn lên.

Chung Văn Thanh nằm nghiêng trên giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh rơi xuống ướt đẫm mái tóc cậu, làm cậu có vẻ thập phần yếu ớt đáng thương.

Chung Văn Thịnh đem cậu ôm vào trong ngực, "Bảo bối," hắn một bên nói, một bên dùng tay sờ trán cậu.

Trán cậu nóng bỏng, thoạt nhìn như là đang phát sốt.

Chung Văn Thịnh đem cậu ôm sát ngực, mang theo khẩn trương mà chính hắn đều không phát hiện, nói: "Bảo bối, đừng sợ."

Chung Văn Thanh cảm giác được có người chạm vào mặt cậu, có chút ngứa, cậu nỗ lực mở mắt ra, nhìn đến cái cằm kiên nghị của Chung Văn Thịnh.

"Ca ca?" Cậu hỏi, lông mi dài màu đen rung động, Chung Văn Thịnh tay chạm vào gương mặt cậu, cậu giật giật đầu, đem mặt mình hướng bàn tay hắn cọ cọ. Cậu lạnh quá, mà lòng bàn tay kia thật ấm, cậu nhịn không được muốn tới gần, hơn nữa, đó là ca ca của cậu, cậu có thể toàn tâm toàn ý tin cậy hắn.

Chung Văn Thịnh bị những động tác mờ ám của cậu làm cho trong lòng mềm thành một đoàn, hắn cúi đầu hôn hôn mái tóc Chung Văn Thanh rồi ôm lấy Chung Văn Thanh nói: "Ta đưa em đi bệnh viện, không có việc gì."

Chung Văn Thanh biết vấn đề thân thể của mình, cậu một lần nữa mở mắt ra, nhìn Chung Văn Thịnh, đôi mắt trong nháy mắt thập phần thanh tỉnh, nói: "Có thể không đi bệnh viện sao? Em chỉ là đau bụng, đợi một lát là hết."

"Không được, bảo bối," Chung Văn Thịnh cự tuyệt cậu, hắn thậm chí lười đến thay quần áo cho cậu, trực tiếp bế Chung Văn Thanh lên, "Chúng ta lập tức liền đi."

Chung Văn Thanh túm chặt quần áo Chung Văn Thịnh, hiện tại bụng cậu vô cùng đau đớn, nhưng cậu biết mình quyết không thể đi bệnh viện, lấy tính cách của ca ca, nếu như đi bệnh viện, tuyệt đối không chỉ là xem bụng đau, còn muốn tìm được nguyên nhân, cũng có thể còn muốn cậu làm kiểm tra toàn thân.

Tưởng tượng đến đó, cậu sợ hãi nắm chặt áo Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thịnh cúi đầu nhìn cậu, Chung Văn Thanh nhìn đôi mắt hắn, cặp mắt kia chiếu lên hình ảnh khuôn mặt Chung Văn Thanh, Chung Văn Thanh có thể thấy sắc mặt hốt hoảng của cậu, cậu nhanh chóng cúi đầu, đem chính mình chôn ở đầu vai Chung Văn Thịnh.

"Không đi, ca ca, cầu anh, chờ một chút sẽ liền khỏe lại." Cậu cầu xin.

"Nghe lời, không cần cùng ta nháo."

Chung Văn Thịnh không hiểu được, bảo bối của hắn luôn luôn ngoan ngoãn vì cái gì lúc này xảy ra sự cố, còn phải dùng loại thanh âm này nói với hắn, cậu cho rằng năng lực tự khống chế của hắn có bao nhiêu mạnh?

"Cầu anh, ca ca, ca ca......" Chung Văn Thanh thanh âm tựa hồ mang theo khóc nức nở, thanh âm này quả thực có thể muốn mạng người.

Chung Văn Thịnh bước chân vừa ra khỏi cửa nháy mắt liền dừng, cánh tay hắn khống chế không được mà đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, như là muốn đem cậu xoa tiến vào cốt nhục.

"Bảo bối, đừng nói nữa." Chung Văn Thịnh nhẹ nhàng nói, ngữ khí có một loại bình tĩnh trước bão táp.

Chung Văn Thanh chỉ muốn Chung Văn Thịnh tha cho cậu, nơi nào quản ngữ khí của hắn, cậu tiếp tục ôm cổ hắn, nói: "Ca ca, em không có việc gì, cầu ca ca, không cần đi bệnh viện, ca ca......"

Ca ca. Chung Văn Thịnh cười lạnh, hắn trước nay đều không muốn làm một cái hư tình giả ý ca ca.

Hắn cúi đầu nhìn bảo bối trong lồng ngực hắn, cặp đùi thon dài lại thẳng tắp của cậu bị hắn khoanh lại, mảnh khảnh vòng eo cũng bị hắn ôm vào trong lòng ngực, mọi thứ của cậu đều thuộc về hắn, Chung Văn Thịnh nghĩ, hắn cúi đầu đem môi dán trên tóc Chung Văn Thanh, cực kì yêu thương mà hôn hôn mái tóc cậu, chúng nó đáng yêu như vậy, đều là thuộc về hắn.

"Được." Chung Văn Thịnh nói, hắn dùng một loại lực khống chế tàn nhẫn đem dã thú đang rít gào trong nội tâm giam lại.

Hiện tại còn không phải thời điểm, Chung Văn Thịnh nghĩ, cậu ngoan như vậy, hắn thích cậu ngoan ngoãn như hiện tại.

Lại chờ một chút.

Cậu còn quá nhỏ, còn cần thời gian lớn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK