Chung Văn Thanh nhìn phi thường nhỏ nhắn, khuôn mặt tú mĩ, vừa nhìn liền biết chưa thành niên. Cậu nằm trên giường Chung Văn Thịnh, cách một tầng chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, nhưng ngay cả như vậy, cũng có một loại ốm yếu mỹ lệ, Chung Văn Thịnh ở một bên nửa ôm cậu, một bên nhỏ giọng an ủi, hai người dựa sát nhau, khiến cho người ta có cảm giác không thể tiến vào thế giới của hai người.
Nhìn thấy bác sĩ Vương tiến vào, Chung Văn Thịnh mới buông Chung Văn Thanh ra, để cậu nằm ở trên giường. Chung Văn Thanh trước kia chưa bao giờ gặp qua bác sĩ Vương, trong quá trình khám bệnh, thái độ thập phần tiêu cực. Chung Văn Thịnh ở một bên trừng mắt nhìn cậu rất nhiều lần, Chung Văn Thanh liền nhăn lại lông mày, không muốn nhìn thấy hắn, xoay đầu dùng cái ót đối với hắn.
Chung Văn Thịnh nhìn sườn mặt trắng nõn tinh tế của cậu, còn có mượt mà lỗ tai, hắn nhấp môi, giơ tay đặt ở bên môi, ánh mắt thâm thúy nhìn cái cổ thon dài của Chung Văn Thanh thật lâu.
Bác sĩ Vương cảm thấy không khí thật cổ quái, bất quá bệnh tình của Chung Văn Thanh khiến ông cảm thấy có chút khó hiểu, làm ông phải mất chút thời gian để biết rõ ràng, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của trợ lý, ông đành cho Chung Văn Thanh ít thuốc dùng để ngăn đau bụng.
Bác sĩ Vương dặn dò Chung Văn Thanh nếu bệnh lại tái phát, tốt nhất phải đi bệnh viện để kiểm tra.
Tay Chung Văn Thanh đặt dưới chăn nắm chặt, nghe bác sĩ Vương nói vậy, cậu chỉ gật gật đầu không nói gì, Chung Văn Thịnh đáp ứng bác sĩ Vương dặn dò, cũng tự mình tiễn ông xuống lầu.
Chung Văn Thanh thấy bọn họ đã rời đi, nhịn không được cuộn tròn thân thể, bụng nhỏ lại bắt đầu co rút đau đớn, cậu cảm thấy toàn thân rét run, cậu nhớ tới sách sinh lý viết ngày đầu tiên sẽ rất đau, nhưng Chung Văn Thanh không nghĩ tới cư nhiên sẽ đau như vậy, ở trên giường bò trong chốc lát, nghe được tiếng bước chân, lại dựa vào trên gối đầu.
Chung Văn Thịnh bưng một ly nước ấm cùng thuốc giảm đau cho cậu, Chung Văn Thanh hiện tại vô cùng đau đớn, chỉ cần có thể ngăn đau, cậu không để bụng mình uống cái gì, thống khoái mà uống thuốc, bụng đỡ đau một chút, cậu liền muốn về phòng mình.
"Trở về làm cái gì?" Chung Văn Thịnh buổi tối luôn về trễ, lại trải qua một hồi lăn lộn, thời gian đã qua 2 giờ rưỡi.
Chung Văn Thanh hơi nhíu mi: "Ca ca ngày mai muốn công tác, em ngủ trên giường ca ca, vậy ca ca sao có thể nghỉ ngơi?"
Kỳ thật cậu muốn trở về xử lý một chút thân thể tình huống, cùng ca ca ở bên nhau, cậu không thể làm gì được.
Chung Văn Thịnh đang tháo cà vạt, hắn nghe được Chung Văn Thanh nói, buông tay ra, đi đến bên giường, đôi tay chống khăn trải giường, thành thục nam nhân uy thế toàn diện hướng đến Chung Văn Thanh, Chung Văn Thịnh tựa hồ không có nhận thấy tư thế của họ hiện tại cực kì ái muội, Chung Văn Thanh bị hắn giam lại, mặt của họ dựa rất gần, hơi thở tựa hồ có thể giao hòa bên nhau, Chung Văn Thịnh dùng đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm cậu, nói: "Em có việc gì gạt ta đúng không?"
Chung Văn Thanh hô hấp căng thẳng, đồng tử cậu không tự giác phóng to, cậu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về nơi khác, bọn họ dựa gần quá, Chung Văn Thanh cảm thấy mình cơ hồ không thể hô hấp, trái tim khẩn trương bang bang nhảy, cậu lấy tay ấn ngực, nỗ lực lui về phía sau, nhưng Chung Văn Thịnh chặn cậu lại, khiến cậu không có nơi nào tránh thoát.
Không đợi cậu nói chuyện, Chung Văn Thịnh vươn hai ngón tay kiềm trụ cằm cậu, đem mặt cậu bẻ lại, để cậu đối mặt với hắn.
"Nhìn ta." Chung Văn Thịnh rũ lông mi, trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt lạnh lùng.
Chung Văn Thanh bị bắt ngẩng đầu, nhìn Chung Văn Thịnh, cậu cắn môi dưới, đôi mắt lộ ra quật cường, Chung Văn Thịnh nhìn đôi môi bị hàm răng cắn hãm xuống, môi cậu luôn là màu hồng nhạt, hiện tại bị hàm răng chà đạp phiếm ra màu sắc tươi đẹp, giống trái anh đào chín, muốn được người nếm thử, Chung Văn Thịnh ánh mắt trở nên sâu thẳm, ngón cái của hắn không chịu khống chế mà nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm mại kia, cảm thụ cái miệng nhỏ phun ra hơi thở u lan, ngón cái từ trên lan da non mịn trắng nõn lướt qua, làn da cậu không thể chịu được một chút thô bạo đối đãi, hơi dùng chút lực, là có thể lưu lại vệt đỏ.
"Sợ ta sao?" Chung Văn Thịnh hỏi, thanh âm thập phần ôn nhu.
Chung Văn Thanh không nói chuyện, thanh âm ôn nhu của hắn làm cậu toàn thân rét run, so với đau bụng càng đáng sợ, tầng lạnh lẽo đó phảng phất từ trong cốt tủy lộ ra, khiến cậu nhịn không được rùng mình, cậu nhìn đôi mắt của Chung Văn Thịnh, qua một hồi lâu nói: "Ca ca?"
Này một tiếng ca ca làm Chung Văn Thịnh nhăn lại lông mày, hắn đứng thẳng người buông tha Chung Văn Thanh: "Buổi tối ngủ nơi này, ta đi phòng khách."
Chung Văn Thanh muốn nói không cần, nhưng ánh mắt Chung Văn Thịnh làm cậu câm miệng, ngoan ngoãn nằm vào ổ chăn, cậu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chung Văn Thịnh: "Em có thể về phòng mình lấy đồ sao?"
"Em lại không phải con nít?" Chung Văn Thịnh nghe cậu nói vậy, có chút buồn cười nói: "Muốn ta giúp em lấy?"
Chung Văn Thanh đột nhiên lắc đầu.
Lúc này, mặt cậu hãm sâu trong gối đầu màu xám, khiến cho khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo, trong ánh mắt có một loại hồn nhiên không rành thế sự.
Loại hồn nhiên này vừa yếu ớt lại vừa nguy hiểm, một nam nhân bình thường nhìn đến một tiểu mỹ nhân như vậy không hề phòng bị mà ngủ trên giường của hắn, khẳng định sẽ không muốn bảo hộ, mà là chặt chẽ đem cậu nắm vào lòng bàn tay, hung hăng hủy diệt.
Cậu có lẽ sẽ khóc? Chung Văn Thịnh nhớ tới trong lòng bàn tay tinh tế cảm xúc, cậu nhất định sẽ khóc lóc cầu hắn buông tha cậu.
Nhưng sao có thể đâu?
Chung Văn Thịnh cười, hắn đi đến bên cạnh Chung Văn Thanh, ở trên tóc cậu hôn hôn: "Ngủ ngon."
Khi Chung Văn Thanh thấy hắn đi tới, liền khống chế không được muốn lui về phía sau, cậu gắt gao bóp chặt lòng bàn tay của mình, nhu thuận tiếp thu nụ hôn này, chỉ là nửa khép hợp nhỏ dài lông mi, rào rạt mà run rẩy.
"Ca ca cũng ngủ ngon." Cậu nói.
Chung Văn Thịnh thích nhất bộ dáng ngoan ngoãn này của cậu, lần này hắn sảng khoái rời đi, không nhìn thấy Chung Văn Thanh nhíu lại lông mày nhìn bóng dáng hắn, thật lâu không có hoàn hồn.