Không ủ, đó là cá tính vĩ đại của anh, he is zhe king of the would.
(He is the king of the world: Anh ta là vua của thế giới này. Đúng là học tra tiếng Anh..)
Dụ Lâm nhìn bạn cùng bàn của mình rồi tốt bụng nhắc nhở: “Thầy dạy Sinh ác lắm đấy.”
“Hài hước thế, sinh học là môn chính hả? Học sinh học có quan trọng không? Trên thị trường không mua được rượu sao? Tôi ủ là ông ấy sẽ uống sao?” Huyên Hạc hỏi vặn lại. Dụ Lâm bị anh hỏi đến ngớ ngẩn, đần mặt ngồi suy tư. Huyên Hạc thì vui vẻ ngó qua cuốn “Toán cao cấp” của cậu.
Dụ Lâm thở dài, sau đó ghi tên Huyên Hạc lên bình rượu mình ủ. Cậu hiểu rất rõ vị thầy giáo dạy Sinh kia vì đó là anh rể cậu. Hồi nhỏ thi thoảng cùng gia đình đi ăn bữa cơm đoàn viên, nghe anh rể nói về cái gì mà “sự tích uy vũ” của mình ở trường, lần nào cũng dọa Dụ Lâm sợ gần chết. Cậu không nỡ để Huyên Hạc gánh phải tội trọng này, dứt khoát cùng một Huyên Hạc liều chết đọc sách lập nhóm làm bài tập. Mà lập nhóm này nghĩa là viết tên anh vào bình rượu của mình.
Không lâu sau đó, thầy dạy Sinh đến nghiệm thu. Mỗi người không nộp rượu bị ông dùng thước gỗ đánh năm cái, nghe âm thanh đã biết đau đến độ khóc cha gọi mẹ rồi. Huyên Hạc sợ hết hồn, từ sáng đã định dùng thuật độn thổ chạy trốn. Anh kinh hồn bạt vía chờ thầy đọc đến tên mình để nhận lấy cái chết, kết quả đọc xong lại không có.
Đầu Huyên Hạc nảy số: “Thầy ơi, sao lại không đọc tên em!”
Dụ Lâm: …
Dù gì lời nói của Dụ Lâm cũng không ai để ý, thế nên cậu không nói nữa. Kết quả đương nhiên là vì sự thành thật của Huyên Hạc mà cả anh và cậu mỗi người đều bị đánh năm lần. Nhưng Huyên Hạc lại vô cùng trượng nghĩa, giúp Dụ Lâm nhận lấy năm thước kia. Hậu quả của việc cậy mạnh chính là suốt cả buổi tự học tối hôm ấy, Huyên Hạc cứ ngồi kêu loạn, rõ ràng không đau lắm mà anh cứ làm như bị phạt Nhất trượng hồng1 không bằng. Đã vậy còn dùng ánh mắt rất oan ức nhìn chằm chằm Dụ Lâm.
Tiểu Lâm Tử đương nhiên sẽ mềm lòng. Song dù cậu có nhẹ dạ mềm lòng đến đâu, Dụ Lâm cũng là một bạn học chân chính có nguyên tắc. Cậu cảm thấy mình không thể làm bài tập hộ Huyên Hạc được, vì vậy Huyên Hạc một bên đọc để Tiểu Lâm Tử giúp anh chép bài.
Huyên Hạc cảm thấy mình nhận năm roi này thật đúng là có lời. Anh cứ như cưỡi ngựa xem hoa, mỗi một đề mục lại thao thao bất tuyệt một tràng, đã vậy còn tìm tòi nghiên cứu sâu xa. Về cơ bản nếu là tự mình viết thì anh cũng chẳng vui đâu, nhưng là cậu thì anh rất sẵn lòng.
Dụ Lâm cũng không giận. Huyên Hạc nói cái gì thì cậu viết cái đó, nói nhiều thì viết nhiều, thái độ tốt đến độ Huyên Hạc còn muốn phế luôn cái tay phải này của mình cả đời. Vì cách trả ơn này cho Huyên Hạc mà cậu chép bài các môn muộn đến hai tiếng, đã tám giờ tối mà họ mới chỉ viết xong bài tập môn Văn.
Huyên Hạc muốn về nhà, song nhìn thấy Dụ Lâm hoàn toàn không có ý định đứng dậy bèn nghĩ Tiểu Lâm Tử này ở lại đến bây giờ đều là vì bị mình nói nhiều làm hại. Vì vậy anh cũng ngồi yên đọc tiếp. Đọc đến khi miệng lưỡi Huyên Hạc khô đến nứt nẻ cũng xong hết bài tập, đèn trong phòng học “lộp bộp” một chút rồi tắt hết. Mười giờ tối, trường học đúng giờ tắt điện khiến động tác dọn sách vở của cả hai bị ngừng lại.
Huyên Hạc hơi khựng lại rồi vẫn tiếp tục thu dọn, căn bản vì vẫn còn ánh trăng nên vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được. Bài vở cũng chẳng có gì nhiều, cất hai ba cuốn là kéo khóa được rồi. Sau đó anh quay đầu lại thấy Dụ Lâm đang đứng ngơ ngác ở đó. Anh hơi ngạc nhiên, đoạn vươn tay ra chạm lên vai Dụ Lâm.
Thề với trời, đây là tiếng kêu thảm thiết nhất trên đời này mà Huyên Hạc từng nghe thấy. Không ngờ Dụ Lâm trông người nhỏ gầy mà lại cất giấu một giọng nam cao đầy nội lực như vậy.
Huyên Hạc vừa định trêu chọc mấy câu chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ như tiếng mèo kêu. Anh vốn nên cảm thấy Dụ Lâm thật yếu đuối, thế nhưng việc này là do bản thân gây ra, không hiểu sao cảm thấy có phần đau lòng, nụ cười trên khóe môi cũng thu lại.
“Cậu sợ bóng tối à?” Huyên Hạc mở miệng, quay lại thấy Dụ Lâm đang ngồi trên ghế, vùi đầu lên cặp sách, hai vai cậu run rẩy. Lần này anh không dám liều lĩnh vỗ lên người cậu nữa mà nhẹ nhàng “Này” một tiếng, sau đó ôm vai Tiểu Lâm Tử.
Dụ Lâm cảm nhận được hơi ấm liền ngừng run, sau đó khẽ cọ đầu lên cổ Huyên Hạc.
Trong lòng Huyên Hạc như nổ pháo, tóc Tiểu Lâm Tử mềm mại hơn hẳn những tên nam sinh khác vừa quẹt lên cổ anh, trong đầu anh chợt xuất hiện một loại cảm giác kỳ kỳ lạ lạ.
“Là cảm giác yêu đương hả?” Tôi hỏi bạn.
“Không biết. Anh ta cảm thấy gì sao tớ biết chứ.” Bạn tôi trả lời.
“Chứ cậu vừa nói cái gì đấy?”
“Là vì lúc ấy tớ chưa đi.”
“Không phải chỗ các cậu mười giờ tắt đèn sao?”
“Khi ấy chưa đến mười giờ, là lớp bọn họ bị đứt cầu dao.” Cô ấy đáp. “Tớ nghe thấy lớp 1/6 có động tĩnh nên đi bật đèn xem, sau đó thấy Tiểu Lâm Tử đang tựa lên người Huyên Hạc.”
“Xấu hổ không?”
“Xin cậu đừng có hỏi nữa.”
Sau khi bị bạn tôi xen ngang, Tiểu Lâm Tử lúng túng đẩy vai Huyên Hạc ra, đoạn cấp tốc dọn hết sách vở trong bàn vào cặp rồi nhanh chóng chạy mất. Huyên Hạc đau đầu, nói một câu “Cảm ơn cậu” với cô rồi cũng cầm cặp sải bước chân dài chạy theo.
Sau này khi ngồi ăn với Huyên Hạc, tôi hỏi anh có phải đêm đó hai người ở cùng nhau không. Huyên Hạc bảo tôi, anh chạy đuổi theo Tiểu Lâm Tử rồi cùng hắn đến trạm tàu, vô tình phát hiện ra nhà Tiểu Lâm Tử ở trước anh hai trạm.
“Tôi đúng là phải cảm ơn vụ việc đó.” Huyên Hạc cười, hai mắt anh rất sáng. “Bình thường tôi chẳng bao giờ đi chung với em ấy cả. Em ấy thích học như vậy, ngày nào cũng không về trước chín giờ. Đâu có như tôi, bảy giờ năm mươi đã xách cặp chuẩn bị đi.”
“Nếu như hôm ấy hai người không về chung, liệu có thể ở bên nhau không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Không biết nữa. Ai mà biết được?”
Hơi nóng của nồi lẩu bốc lên khiến khuôn mặt của Huyên Hạc trở nên mơ hồ. Khói mù lượn lờ như cả một không gian khác.