Mục tiêu tìm tòi nghiên cứu Dụ Lâm của Huyên Hạc chính là quyển nhật ký Doraemon của cậu.
Dụ Lâm luôn là người đến lớp sớm nhất vào buổi sáng và trở về muộn nhất vào buổi tối. Bình thường khi không hoạt động tập thể cậu đều đứng dưới gốc cây đọc sách, ngồi trong giờ ánh mắt chưa bao giờ liếc ra ngoài cửa, thành tích không tốt mới là lạ. Ngồi cạnh Dụ Lâm một thời gian, Huyên Hạc cuối cùng cũng biết con người còn có thể ép chính mình thành bộ dạng gì. Anh từng hỏi Dụ Lâm tại sao phải liều mạng học như vậy, Tiểu Lâm Tử chỉ luôn lắc đầu ngó lơ anh, sau đó tiếp tục làm bài tập. Phản ứng như vậy tất nhiên khơi dậy lòng hiếu kỳ của Huyên Hạc. Anh thề với chính mình sớm muộn cũng sẽ bắt được cái đuôi này của Dụ Lâm.
Trong lớp tự học, Huyên Hạc nằm lên bàn dùng áo khoác trùm lên đầu giả ngủ, chừa lại một khe nhỏ để quan sát tình huống bên ngoài. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đúng giờ chiều Tiểu Lâm Tử bắt đầu lấy nhật ký ra vặn mật mã. Quyển sổ này có mã khóa lăn. Người thiết kế nó còn cố ý khiến ròng rọc khi di chuyển không trơn trượt, phải vặn từng chút một khiến Huyên Hạc có thể nhìn lén mật mã của Tiểu Lâm Tử. Mật mã tổng cộng có bốn số, khi Tiểu Lâm Tử khi cất vào túi luôn đổi về “1111” nên Huyên Hạc chỉ cần dựa vào số lần vặn để đoán ra.
“0814.” Huyên Hạc nghĩ thầm trong lòng. Anh nhìn Tiểu Lâm Tử mở nhật ký ra, lại lẩm nhẩm thêm vài lần nữa rồi mới bắt đầu ngủ.
Đúng, tiết tự học buổi chiều nào anh cũng ngủ. Đó là lí do Tiểu Lâm Tử có thể yên tâm những lúc này để viết nhật ký.
Huyên Hạc chờ đến khi Tiểu Lâm Tử rời khỏi phòng học, đó là buổi tối đầu tiên anh bày ra bộ dạng “Tôi phải học tập thật giỏi để vươn lên trước cậu” để không về cùng Tiểu Lâm Tử. Dụ Lâm nghĩ như vậy trên đường sẽ không được nói chuyện nhiều nữa, song nghĩ đến Huyên Hạc cuối cùng cũng nghĩ thông rồi nên vẫn rất vui vẻ.
Khi Huyên Hạc tươi cười tiễn Dụ Lâm đến cửa lớp còn bỉ ổi tặng cậu một nụ hôn gió khiến mặt Dụ Lâm đỏ bừng lên như đánh phấn. Huyên Hạc nhìn bóng dáng Tiểu Lâm Tử biến mất ở phía xa mới trở lại lớp, bắt đầu tìm nhật ký của cậu trong gầm bàn. Anh tin rằng Tiểu Lâm Tử sẽ không mang sách vở về nhà, cậu ít khi nói về gia đình mình, là một người có tư ẩn nặng nề như vậy không có khả năng mạo hiểm mang sách về đâu.
Thực ra, còn có một nguyên nhân nhỏ khác khiến Huyên Hạc không quá hi vọng vào khả năng kia. Anh cho rằng trong quyển nhật ký này còn có chuyện liên quan đến mình, trong đầu luôn cho rằng Tiểu Lâm Tử sẽ không mang những chuyện không vui giữa họ tâm sự cho ai, nhất là người nhà.
Huyên Hạc không thể nói thành lời những nguyên nhân này, nhưng anh cảm thấy vậy đấy.
Anh tìm đến cuối gầm bàn, mang hết sách vở ra mới thấy được quyển nhật ký được dựng thẳng sát trong vách gầm. Anh cẩn thận lấy ra ngoài, bật khóa lên. Cái khóa phát ra âm thanh két két khiến Huyên Hạc cảm thấy mình đang làm chuyện có lỗi với Dụ Lâm. Anh gánh lấy tội nghiệt này nhập “0814” rồi mở ra.
Trang đầu tiên Dụ Lâm kể lại thời gian và nguyên nhân có quyển nhật ký này. Huyên Hạc say sưa đọc xong mới biết Tiểu Lâm Tử này đúng là nội tâm phong phú, có một trang thôi mà đã nhiều chuyện như vậy rồi.
Trang thứ hai, Tiểu Lâm Tử viết về chuyện chị gái lấy chồng.
Huyên Hạc bừng tỉnh. Bảo sao lúc anh đòi nhận thay năm roi của thầy dạy Sinh ổng lại vui vẻ thế, hóa ra là quan hệ thân thích.
Trang thứ ba, thứ tư, thứ năm.. Hoàn cảnh của Tiểu Lâm Tử dần hiện ra trong tiềm thức Huyên Hạc. Cậu có ba người chị, gia cảnh không tính là giàu có nhưng cũng khá, có ba mẹ yêu thương, các chị đối xử cũng không tệ, cậu cố gắng như vậy quá nửa là tự mình đặt ra thôi.
Đáng ngạc nhiên hơn nữa là qua nửa quyển, anh mở đến trang bắt đầu trung học.
Tiểu Lâm Tử viết lại lần đầu gặp gỡ của họ, lần chép bài, lần viết bản kiểm điểm; viết anh thích ngủ thích chơi bóng rổ thích ăn đồ ngọt, viết anh không thích dọn dẹp, viết anh có tính chiếm hữu kỳ quái, viết anh thích bắt nạt cậu.
Huyên Hạc thật sự không ngờ đến hơn cả mười trang trung học này trang nào cũng viết về mình. Mặc dù Tiểu Lâm Tử không hay qua lại với người khác lắm, nhưng cuộc sống của cậu không thể chỉ đơn điệu như vậy được, ngay cả về người nhà cũng không viết. Trong lòng anh chợt có một loại cảm giác kỳ quái. Sự quan tâm này khiến anh nhớ về một bộ phim truyền hình tình cảm có một nữ sinh rất thích viết lại hành động mỗi ngày của bạn trai. Huyên Hạc rùng mình một cái, lật lại mấy trang cấp hai xem lại, lần đầu tiên trong đời cẩn thận ngẫm lại những lời hò hét của đám nữ sinh trong lớp về mình và Dụ Lâm,
—- Có khả năng Dụ Lâm đúng là có gì đó kỳ kỳ đối với mình.
Huyên Hạc sững sờ tại chỗ, đến khi sực tỉnh lập tức vội vàng cất quyển nhật ký về chỗ cũ. Huyên Hạc trăm triệu lần không ngờ đến chuyện này. Bảo sao mỗi khi bị anh trêu Tiểu Lâm Tử đều đỏ mặt, há miệng cũng không cãi lại mà chỉ cười nhạt. Anh không dám nghĩ thêm nữa, cầm cặp sách rời khỏi lớp như cái xác không hồn.
“Lúc đi cũng không thèm tắt đèn.” Bạn tôi bĩu môi. “Tiểu Lâm Tử thích cái tên quỷ lôi thôi này đúng là nghiệp chướng.”
“Lúc đó người ta cũng bị đả kích lớn mà, người thường cũng sẽ thấy trống rỗng vậy thôi.” Tôi nhỏ giọng thay ngài 779 cãi lại, quả nhiên bị bạn trừng mắt.