“Đã biết, phụ. . . . Ta là cần xưng hô ngài là phụ thân đại nhân sao?”
“Kêu phụ thân hoặc cha, không cần thêm hai chữ kia!”
“Ta đã biết thưa cha!”
Lam tịch nâng tách trà lên uống một ngụm, một mùi thơm ngát bay lên! Loại trà này thực ngon hơn nhiều so với trà ở cô nhi viện lắm!
“Trà Long tỉnh Tây Hồ?” người hầu bên cạnh đều ngạc nhiên, tiểu thiếu gia chỉ cần uống một ngụm mà có thể đoán ra là loại trà gì?
“Con đoán được?”
“Vâng!” Hàn Vân Long mỉm cười, đứa nhỏ này thật đúng là làm cho người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bất phàm như vậy, không hổ là con ta!
Hai người đang nói chuyện, một lão nhân tóc bạc hoa râm mặt mày hồng hào từ trên lầu đi xuống, Hàn Vân Long quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đặt ly cà phê xuống rồi đứng lên!
“Phụ thân, ngài lại muốn xuất môn?”
“Ừ, trong lúc còn có thể đi đứng thuận tiện ra ngoài dạo chơi nhiều một chút!”
Lam Tịch vừa nghe hóa ra là gia gia thì vội vàng đứng lên, thấy lão nhân gia kia ngồi ở trên ghế salon đang đánh giá hắn!
“Lam Tịch, kêu gia gia!”
“Gia gia! Lần đầu gặp mặt thỉnh chiếu cố nhiều, ta là Lam Tịch!”
“Lại đây cho ta xem nào!”
Vị gia gia này thực có khí phách, vừa nhìn cũng biết ngay không phải là nhân vật đơn giản, ánh mắt kia giống như có thể trông thấu lòng người! Lam Tịch đi đến bên cạnh gia gia, để gia gia hắn đánh giá một lúc lâu!
“Ừm, ấn đường có chí đại phú đại quý, nhưng mà là nam lại mang dung mạo nữ nhi dễ dàng nợ đào hoa! Sau này nhất định phải nghiêm túc quản giáo, nếu là người Hàn gia thì không thể làm Hàn gia mất mặt, hiểu chưa?”
“Ta hiểu được, gia gia!” Lão nhân gia nói hết sức nghiêm túc, khiến Lam Tịch hơi khẩn trương một chút!
“Phụ thân yên tâm, con sẽ hảo hảo dạy dỗ Lam Tịch!”
“Tốt lắm, ta phải đi, việc ở đây toàn bộ giao cho con, thuận tiện cùng hai đứa cháu ngoan nói một tiếng, có thời gian ta sẽ trở về xem bọn hắn!”
“Vâng, phụ thân nhớ bảo trọng thân thể, thuận buồm xuôi gió “
Hàn Vân Long đưa phụ thân vào trong xe, nhìn xe đi xa mới trở về! Thầm nói, lão gia tử này, mới vừa ở lại mấy ngày lại đi rồi, lần này không biết đi mấy năm! Lần nào cũng đem toàn bộ thế giới đều thăm thú một lần mới an tâm! Thôi thì trở lại trong phòng tiếp tục cùng Lam Tịch hàn huyên vài câu!
“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia!” Lam Tịch theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy quản gia mở cửa, hai thiếu niên bảy tám tuổi chạy vào, vậy mà giống nhau như đúc,đúng là một đôi anh em sinh đôi. Hai thiếu niên kia chạy vào, vừa nhìn Hàn Vân Long ngồi ở trên ghế salon, lập tức chậm cước bộ đi đến cạnh phụ thân!
“Cha, con đã trở về!”
“Cha, con đã trở về!”
“Ừ, đây là Lam Tịch, từ hôm nay trở đi Lam Tịch chính là em trai của hai đứa!” Lam Tịch vội vàng đứng dậy cung kính hướng hai người hành lễ!
“Gặp qua đại ca nhị ca, ta là Lam Tịch, sau này vẫn còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn!” Hai vị thiếu niên cao thấp đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, thấy hắn mặc áo quần cũ nát, có chút khinh bỉ, dù sao ở trước mặt phụ thân cũng không thể quá mức vô lễ!
“Xin chào, anh là đại ca Hàn Vân!”
“Chào em, anh là nhị ca Hàn Dương!”
“Quản gia, dọn cơm đi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Trên bàn cơm, Hàn Vân Long không yên lòng nên chỉ ăn một chút, ánh mắt lại một mực đánh giá Lam Tịch, thấy đứa nhỏ này không giống những hài tử khác nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy liền ăn như hổ đói! Mối hành động cử chỉ đều giống như một thiếu gia thông thường, thật là có giáo dưỡng, ăn cơm cũng không còn phát ra một chút thanh âm, ở cô nhi viện mà có thể dạy dỗ tốt như vậy sao?
Lam Tịch lần đầu tiên ăn cơm Tây, không biết dùng dao nĩa, nhưng mà hắn học được, thấy hai huynh đệ bên cạnh dùng cơm như thế nào thì học theo! Mỹ thực như thế này dù là kiếp trước cũng chưa từng nếm qua, nhịn không được ăn hơi nhiều, tuy nhiên đã thành thói quen từ kiếp trước vẫn không quên duy trì thái độ lịch sự!
Hàn Vân Long với đứa con vừa nhận thức này càng ngày càng có hứng thú, phân phó quản gia đem phòng của đứa nhỏ an bài ở cạnh phòng mình, thực muốn nhìn một chút đứa bé này còn có thể mang cho mình bao nhiêu ngạc nhiên khác nữa!
Chủ nhân cùng lão gia phòng ở lầu ba, hai thiếu gia phòng ở lầu hai, bình thường Hàn Vân Long đều không để bất kì ai lên lầu ba quấy rầy! Chủ nhân phân phó đem phòng của tam thiếu gia ở lầu ba quản gia hơi có chút ngoài ý muốn! Buổi tối hai nữ giúp việc hầu hạ Lam Tịch tắm rửa, Lam Tịch tuy rằng rất không được tự nhiên, thế nhưng phòng tắm xa hoa nhiều bình bình lọ lọ thật sự không biết cần dùng như thế nào, ngày đầu tiên học một ít cũng tốt!
Tắm rửa xong, đổi lại trang phục sạch sẽ tao nhã, nhất thời Khiến Hàn Vân Long hai mắt tỏa sáng, Lam Tịch mới vừa tắm rửa xong giống như tiểu anh đào từ trong nước bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, tóc còn nhỏ giọt nước, làn da non mịn, đặc biệt điểm hồng chí kia còn đem đứa nhỏ có vẻ đáng yêu thêm vài phần!
“Hôm nay trước sớm ngủ đi, ngày mai bảo quản gia mang con đi ra ngoài mua thêm quần áo!”
“Cám ơn, phụ thân cũng sớm nghỉ ngơi! Chúc ngủ ngon!”
“Ừ! Cha sẽ ở cách vách, có việc có thể đi tìm cha!”
“Vâng!”
Lam Tịch đóng cửa rồi nằm nhoài trên giường, giường này thật mềm nha, nằm một lần mà thật thoải mái! Kiếp trước dù giường giáo chủ cũng không mềm như vậy nha! Xem ra đi vào thế giới này thật không sai! Nhưng mà vì sao không thấy nữ chủ nhân nhà này? Ngue một đêm ngon lành, ngày thứ hai Lam Tịch tỉnh dậy, Hàn Vân long đã sớm rời nhà, trước khi đi dặn dò để cho đứa nhỏ ngủ lâu một chút! Hai vị thiếu gia cũng đi học!
Nếm qua điểm tâm, quản gia phái một chiếc xe dẫn theo hai vệ sĩ cùng Lam Tịch đi mua quần áo! Hàng hóa rực rỡ muôn màu đem Lam Tịch xem hoa cả mắt! Chỉ cần là Lam Tịch thử quần áo thích hợp thì mỗi loại màu sắc khác nhau quản gia đều mua một bộ, Lam Tịch thử tính toán một lần, ít ra cũng hơn chục đôi giày và trăm bộ y phục!
“Lưu quản gia, nhiều lắm, không cần mua!”
“Chủ nhân đã phân phó cần mua nhiều một ít, tam thiếu gia còn muốn gì không?”
“Có thể mang ta ra hiệu thuốc được không?”
“A?”
“Chính là hiệu thuốc bán thuốc Đông y, còn có ta muốn đi cửa hàng sách mua sách!” Lưu quản gia một trận mơ hồ, nhưng mà thiếu gia phân phó thôi thì cứ làm theo!
Tìm được một nhà thuốc Đông y lớn, Lam Tịch hướng người bán hàng báo một đống tên thuốc, rất nhiều tên thuốc không riêng quản gia cùng vệ sĩ nghe không hiểu, ngay cả người bán hàng đều bị hắn hỏi đến hồ đồ! Lam Tịch cũng đành bỏ cuộc! Tới hàng sách Lưu quản gia phát hiện Lam Tịch đặc biệt tìm kiếm sách văn thơ cổ và y thuật linh tinh!
“Lưu quản gia, có thể phiền ông lấy hộ ta quyển sách được không? Ta với không được!”
“Vâng, thiếu gia!” Lưu quản gia vươn tay rút ra một quyển “Bản thảo cương mục”, nhìn thoáng qua một chút!
“Thiếu gia, sách này cậu hiểu được?”
“Hiểu, sách này rất quý, ta có thể mua sao?”
“Đương nhiên có thể! Tiểu Lâm, cầm lấy lát nữa thanh toán!”
“Dạ!” Lam Tịch nhất thời cao hứng cực kì cùng Lưu quản gia đi tìm một đống sách! Khiến hai vệ sĩ ôm không xuể! Lúc ra khỏi cửa hàng sách, hai vệ sĩ mang sách ra xe, hai người đứng ở cửa đợi!
“Ai nha, đây không phải thần đồng trên TV sao?”
“Thật sự da, lớn lên thật đáng yêu!”
Hai cô bé liếc mắt một cái liền nhận ra Lam Tịch, nhất thời đem ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn lại đây, Lưu quản gia vội vàng dùng di động kêu lái xe nhanh chóng trở lại! Hiệu sách này vốn ở trung tâm khu mua sắm, ngựa xe như nước thập phần náo nhiệt, dần dần người xem càng ngày càng nhiều! Mà không biết phóng viên cũng chạy lại, cầm máy ảnh chụp liên tiếp, Lưu quản gia sợ hù đến thiếu gia, vội vàng đem Lam Tịch ôm vào trong lòng! Tình hình càng hỗn loạn hơn!
Vệ sĩ chen vào trong đám đông đem hai người đưa vào trong xe, nhanh chóng rời đi! Về đến nhà Lam Tịch cùng Lưu quản gia mới thở dài một hơi!
Hàn Vân Long sớm về đến nhà, nghe quản gia báo cáo một lần! Mở ti vi, quả nhiên phần tin tức đang truyền bá một màn ban ngày! Hàn Vân Long khóe mắt co rúm hai cái, tâm lý không chút nào vui vẻ, những ký giả này viết là cái gì linh ta linh tinh! Cái gì thanh tú, cái gì xe bí ẩn đưa đón nha!
“Lưu quản gia, đêm mai tổ chức một hồi dạ tiệc! Ngoài ra đem phóng viên gọi tới!”
“Vâng, tôi lập tức đi an bài!”
Hàn Vân Long phân phó xong liền xoay người lên lầu vào phòng Lam Tịch, thấy đứa nhỏ đang ngồi trên ghế xem sách, ngay cả mình đến gần cũng không phát hiện, mà nhìn qua các bộ sách trải đầy trên đất, 《 sử ký 》《 Chu Dịch 》《 hoàng đế nội kinh 》《 Tôn Tử binh pháp 》sách khó như vậy mà đứa nhỏ này cũng xem hiểu được?
“Lam Tịch!” Nghe thấy thanh âm Lam Tịch vội vàng đứng dậy!
“Cha, ngài đã trở lại!”
“Những sách này con xem hiểu không?”
“Vâng, hiểu hết!”
“Văn tự trong sách con đều biết?”
“Vâng, đại khái đều biết!”
“Ý tứ cũng đều hiểu chứ?”
“Không sai biệt lắm!”
“Tốt lắm, sau này nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi cha, trong phòng phụ thân còn có thiệt nhiều sách, có muốn xem không?” Lam Tịch ánh mắt sáng rộ lên, cực kì hưng phấn gật gật đầu! Hàn Vân Long lòng cao hứng ôm Lam Tịch vào phòng của mình!
Trên giá sách kéo trải rộng cả mặt tường bày đầy sách dày thật dày, Lam Tịch kinh ngạc há to miệng!
“Lam tịch thực thích đọc sách à?”
“Vâng!”
“Vậy sau này nếu muốn đọc sách thì qua phòng phụ thân xem!”
“Cám ơn phụ thân!”