Ngày chiêu mộ đệ tử của Thượng Vân tông vô cùng náo nhiệt, các nhân vật chủ chốt của tông môn đều xuất hiện.
" Kia...kia có phải Lăng Vân Ninh không?" Có một cô nương đã hét lên khi nhìn thấy thiếu niên bạch y từ xa bước tới.
Lời nói này lập tức gây xôn xao đám đông, ai mà không ngưỡng mộ đại sư huynh của Thượng Vân tông Lăng Vân Ninh cơ chứ.
Các thiếu nữ ở đây đa số là vì tuấn nhan của y mà tìm tới.
" Đại sư huynh, huynh chính là cái đồ nam nhan họa thủy." Nhị đệ tử Lạc Trí Trân trêu ghẹo nhìn đại sư huynh anh tuấn nhà mình.
Lăng Vân Ninh lười đáp lại hắn, y ngồi xuống ghế gần với ghế của Thượng Vân tông tông chủ nhất.
An tĩnh cầm lấy ly trà thơm ngát trên bàn ngửi một chút, trà này quả nhiên là lá trà thượng đẳng, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã thấy thơm rồi.
Y lặng lẽ quan sát Lạc Trí Trân.
Nhị sư đệ của y, số mệnh có khác gì y đâu, cũng là bình tu vi di động của Vân Tiêu lão già.
Hai vật hi sinh đáng thương là họ chỉ có thể sưởi ấm nhau bằng những lời trêu đùa mặc dù người biết mọi chuyện chỉ có y.
" Sư huynh, huynh nói xem năm nay liệu chúng ta có thêm tiểu sư đệ hay không? Tam sư đệ cùng tứ sư đệ xuất môn chưa thấy quay lại, ta đã sắp phát điên vì không có người nói chuyện cùng." Lạc Trí Trân không buông tha cho đại sư huynh, hắn bám riết lấy y không buông.
Lăng Vân Ninh bất lực nhìn cánh tay đầy bắp thịt của sư đệ, y nói: " Không phải còn ngũ sư đệ sao? Tông môn chúng ta còn thiếu người?"
" Đại sư huynh, huynh hiểu rõ lão ngũ mà, hắn giúp hệt một cục đá biết đi thì làm sao có chuyện hắn cùng ta ngồi thưởng hoa nói chuyện."
Lăng Vân Ninh bật cười lắc đầu, Lạc Trí Trân cởi mở hòa đồng như vậy, giống hệt một tiểu hài tử.
Hắn lại có thể miêu tả ngũ sư đệ Xa La Điệp thành cục đá biết đi, theo như y biết thì Xa La Điệp chỉ là hơi trầm lặng ít nói mà thôi.
Thượng Vân tông tông chủ Vân Tiêu đã thu nhận năm đệ tử.
Đại đệ tử Lăng Vân Ninh đoan chính ôn hòa, nhị đệ tử Lạc Trí Trân hoạt bát cởi mở, tam đệ tử Tiết Lẫm Đồng chanh chua đanh đá giống hệt một phụ nhân bày hàng ngoài chợ, tứ đệ tử Mị Nguyệt Tu tà mị gian xảo, ngũ đệ tử Xa La Điệp lạnh lùng khó gần.
Xa La Điệp từ khi còn nhỏ đã được mang về tông môn, hắn có đôi mắt màu xanh của bầu trời.
Lăng Vân Ninh là người hiện đại nên biết rõ Xa La Điệp là người phương tây, da trắng mắt xanh.
Lạc Trí Trân nhìn đại sư huynh đến ngây ngẩn, hắn nhập môn đã hơn mười mấy năm, số lần nhìn thấy đại sư huynh cười quả thật ít đến đáng thương.
Không nghi ngờ gì thêm, đại sư huynh cười lên thật sự có thể làm thiên hạ đảo điên.
" Lão đại, huynh cứ cười tiếp cho đệ, đừng có ngừng."
Huynh cười như vậy rất đẹp mắt.
Hắn tự thêm ở trong lòng một câu.
" Trí Trân, đệ đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn trẻ con như vậy." Lăng Vân Ninh đập nhẹ vào trán Lạc Trí Trân, ý cười trong mắt vẫn chưa rút lại.
" Lão đại, đệ đã hai mươi hai rồi, chỉ kém huynh có một tuổi thôi.
Huynh đừng có mà khinh thường người khác như vậy." Lạc Trí Trân xoa xoa cái trán của mình, hờn giận nhìn đại sư huynh khí chất ngời ngời của mình.
Lăng Vân Ninh lắc đầu cười nhạt, không tiếp tục cùng Lạc Trí Trân nói vớ vẩn nữa.
Y nhìn xuống phía chân núi, ở đấy đã có hơn một nghìn người đứng xếp hàng ngay ngắn, y hơi mỉm cười nhìn họ.
Đứng xếp thành hàng lối ngay ngắn như vậy làm y có chút hoài niệm thời còn là học sinh, mỗi khi có sự kiện gì thường hay xếp hàng đứng dưới quốc kì.
Mà y bỗng có cảm giác mình là giáo viên của trường, đang đứng trước các bạn học sinh.
Khi Nhược Ý nhìn thấy Lăng Vân Ninh thì chính là cảnh này, thiếu niên bạch y đang hơi mỉm cười nhìn những đệ tử tham gia chiêu mộ, ý cười dịu dàng đến cực điểm.
Lòng hắn khẽ động, cổ họng khô khốc giống như vừa được uống một thứ nước mát dịu vậy.
Người kia vẫn như mấy tháng trước, vẫn mang lại cho người khác cảm giác ôn nhuận nhưng không dễ gần.
Hắn nghe thấy mấy nữ tử ở gần đấy đang thì thầm với nhau về Lăng Vân Ninh.
" Lăng công tử thật tuấn tú, còn đẹp hơn so với lời đồn thổi trên phố."
" Còn không phải sao.
Y không chỉ đẹp mắt mà còn có thiên phú tu luyện, vừa mới hai mươi ba tuổi đã là Trúc cơ hậu kì."
" Vân tông chủ thích nhất là y đấy."
" Tông chủ tương lai mà, không thích sao được.
"
" Không biết sau này ai sẽ được gả cho Lăng công tử đây? Nàng ta nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian."
Gả cho Lăng Vân Ninh? Bọn họ còn có ý tưởng này sao? Trên khắp cả thiên hạ này, còn ai có thể xứng với người như Lăng Vân Ninh chứ? Hừ, một đám nữ nhân ngu muội.
Nhược Ý lạnh mặt đứng đấy, khí thế từ hắn tỏa ra quá mức mạnh mẽ làm mấy thiếu nữ kia hoảng sợ mà rời đi chỗ khác.
Hắn hôm nay mặc một bộ bạch y, khuôn mặt non nớt chưa lộ ra góc cạnh nhưng vẫn nhìn ra hắn là một tiểu hài tử tuấn mỹ.
Chỉ là trên người hắn tản ra khí thế mạnh mẽ giống như viết lên tâm tư bây giờ của hắn, người khác chớ lại gần.
Hệ thống: [ Giá trị thù hận +10.
Mong kí chủ cố gắng thêm.]
Lăng Vân Ninh đang chìm trong những tưởng tượng của mình thì bị tiếng nói lạnh lẽo của hệ thống truyền đến.
Y suýt thì nhảy dựng lên, đang yên đang lành mà giá trị thù hận của nam chính tăng lên, y còn chưa kịp làm gì hắn đâu.
[ Hệ thống, có thể nói cho tao biết lí do tại sao giá trị thù hận lại tăng hay không?]
Hệ thống: [ Kí chủ không có quyền lợi này.]
Hệ thống chết tiệt! Chỉ một cái lí do cỏn con không đáng nhắc đến như vậy cũng không thể nói, đồ hệ thống rác rưởi.
Chỉ biết bóc lột tinh thần của kí chủ, chả làm được tích sự gì cả.
Cẩn thận tao báo cáo mày.
Ngẫm lại việc giá trị thù hận tăng đột nhiên, y vẫn không hiểu được gì.
Không biết thì thôi vậy, dẹp qua một bên trước đã, bây giờ đang chiêu mộ đệ tử cho tông môn.
Với thân phận đại đệ tử đáng kiêu ngạo, y cần phải giúp sư tôn của mình chọn ra những đệ tử có tư chất để nhận vào tông môn.
" Trí Trân, đệ xuống dưới kiểm tra tư chất của những đệ tử kia đi." Y cẩn thận dặn dò nhị sư đệ không đáng tin, vẫn không yên tâm mà nhắc hắn." Nhớ phải cẩn thận kiểm tra, đừng để xuất hiện sai sót."
Lạc Trí Trân không hề cảm thấy khó chịu khi bị sư huynh lải nhải bên tai, hắn rất hưởng thụ cảm giác được sư huynh dặn dò.
Không hưởng thụ mà được sao, khắp thiên hạ này còn ai được nghe sư huynh dặn đi dặn lại như hắn chứ, đây chính là một đặc quyền của người làm sư đệ đại sư huynh.
" Trí Trân, đệ nghe ta nói chút đi.
Nghiêm túc trước mặt các tiểu bối một chút, đừng làm mất mặt bản thân.
Nếu ngũ sư đệ biết nhất định sẽ đánh đệ."
" Huynh đừng có nói đến lão ngũ nữa, hai hôm trước hắn muốn luyện tập kiếm pháp cùng đệ, đến bây giờ vết bầm trên người đệ còn chưa tan đây này."
Lăng Vân Ninh không nghe nổi hắn lải nhải bên tai nữa, trực tiếp đá bay văn khỏi ghế ngồi.
" Đi đi, đừng có mà lề mề."
Lạc Trí Trân ăn đau vẫn mỉm cười vẫy tay với sư huynh ôn nhuận của mình." Đệ biết rồi sư huynh."
Kì thật Lăng Vân Ninh không yên tâm giao việc này cho hắn lắm, y chỉ sợ Lạc Trí Trân sẽ gây sự với đám tiểu bối kia thôi.
Tính tình hắn ngay thẳng, dù có hòa đồng thế nào đi nữa thì tính tình vẫn rất nóng nảy, rất dễ bị chọc giận.
Y sợ có người sẽ nhân cơ hội ngày hôm nay nhằm vào nhị sư đệ ngốc nghếch của mình.
Y còn đang lo lắng không yên tâm thì thấy một thiếu niên bạch y ngự kiếm đi tới, thấy khuôn mặt tê liệt không cảm xúc kia liền biết người này là ai.
" Ngũ sư đệ."
Xa La Điệp còn đang ngự kiếm trên không trung thì nghe thấy giọng nói ôn nhuận của đại sư huynh, hắn dần dần hạ kiếm xuống thấp.
Xa La Điệp khuôn mặt tinh xảo đẹp mắt, hắn còn đẹp hơn một đám nữ nhân ngoài kia.
Mắt xanh da trắng, đẹp không tả siết.
" Đại sư huynh." Xa La Điệp tôn kính cúi chào Lăng Vân Ninh, mắt hắn ngó quanh người y.
" Trí Trân xuống dưới kia kiểm tra tư chất của những đệ tử tham gia chiêu mộ ngày hôm nay.
Ngũ sư đệ, đệ xuống dưới đấy giúp huynh để ý Trí Trân."
Xa La Điệp gật đầu, lập tức ngự kiếm bay đi.
Lăng Vân Ninh trầm mặc trong giây lát, Xa La Điệp này chính là bạn tốt của nam chính sau này, bây giờ hắn vẫn còn là ngũ sư đệ cực kì tôn kính đại sư huynh.
Vậy thì vì sao sau này hắn lại nhập ma, lại còn kết giao với nam chính.
Đợi có cơ hội y nhất phải làm rõ chuyện này.
Xa La Điệp này, nếu có thể lôi kéo thì cần nên lôi kéo, trong nguyên tác ai mà không biết hắn là nhân vật dưới một người trên vạn người chứ.
Lôi kéo được hắn có khi còn giữ được mạng của y và Lạc Trí Trân ngốc manh kia.
Nhược Ý luôn dõi theo Lăng Vân Ninh nên thấy rõ ánh mắt của y vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của thiếu niên mặt lạnh kia, trong lòng chỉ có một cảm giác duy nhất, khó chịu.
Hắn ta là ai mà có thể đoạt lấy ánh mắt của người kia như vậy? Có phải vì hắn ta nên y mới vội vã chạy về bất chấp đánh ngất hắn không?
Hệ thống: [ Giá trị thù hận +10!!! Chúc mừng kí chủ, mong kí chủ cố gắng thêm.]
Lăng Vân Ninh ngồi không thu được 20 điểm thù hận.
Y còn chưa được làm gì nam chính cả, vậy thì tại sao giá trị thù hận lại đột ngột tăng lên như vậy.
Hệ thống: [ Giá trị hắc hóa +10.]
Giá trị hắc hóa lại là cái quỷ gì nữa đây? Làm ơn đi, y ngồi không cũng làm chướng mắt nam chính hay sao.
Có phải ngay cả việc y thở nam chính cũng thấy phản cảm hay không? Hắn còn muốn để người khác sống không? Tốt xấu gì thì y cũng từng cứu hắn một lần, hắn có hận thì cũng tăng từ từ thôi chứ.
" A Ninh."
Lăng Vân Ninh còn đang ngẩn người thì bị gọi tỉnh, y phát hiện người đang gọi mình là tông chủ Thượng Vân tông Vân Tiêu.
Tuy trong lòng vô cùng chán ghét người này nhưng y vẫn phải nở một nụ cười ôn nhuận vô hại với ông ta.
Y bước tới trước mặt lão ta, cúi đầu nhìn xuống giày đỡ phải để lộ nụ cười giả tạo trên mặt mình.
" Sư tôn có việc gì phân phó đệ tử?"
" Bổn tọa nhìn trúng một tiểu tử, ngươi xuống phía dưới nhìn hắn chút đi." Vân Tiêu không nhìn ra Lăng Vân Ninh có gì khác thường, ông ta cười hòa ái chỉ vào một góc.
Lăng Vân Ninh nhìn theo hướng tay của ông ta, y hơi nheo mắt lại nhìn kĩ.
Đậu xanh rau má lá cà chua!!!
Kia chẳng phải nam chính đáng thương mà y vừa mới nghĩ đến sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây sớm hơn mấy năm so với nguyên tác vậy? Vân Tiêu cũng thu nhận y sớm mấy năm là thế quái nào?
Trách không được vừa nãy giá trị thù hận lại tăng vùn vụt, chắc hẳn là nam chính nghĩ y là người vô tình lạnh lùng mới vứt bỏ hắn để quay về môn phái đây.
Y cảm giác mình hình như cách cái chết không còn xa nữa, không cần đợi Vân Tiêu hút hết tu vi rồi đánh chết nữa, nam chính chắc chắn hận y chết rồi.
Hệ thống, cái đồ khốn nạn.
Tình tiết đi nhanh như vậy mà không thông báo cho y, đánh giá một sao.
Danh Sách Chương: