• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ochibi

"Cảm, cảm ơn." Tiên Tảo Tảo há miệng thở dốc, cuối cùng ngây người.

Đối tượng công lược của cô có phải có điểm ……hơi khó nói?

"Chỉ cảm ơn có vậy thôi sao?" Lệ Đình cầm ngón tay tinh tế của Tiên Tảo Tảo, mới chạm đến nơi da thịt mềm nhẵn lạnh lẽo kia, phát giác vật nhỏ cả người run lên, khuôn mặt nhỏ cũng chôn trong bóng râm.

Cái này, cặp mắt cô cũng không cho nhìn thấy.

Lệ Đình nghĩ thầm vật nhỏ trước mắt lá gan cũng quá nhỏ, bất quá, giọng nói tinh tế yếu ớt, rất dễ nghe.

"Uy, tôi muốn được tạ lễ," hắn ác thú lần nữa nhéo dưới lòng bàn tay nhỏ, nói sao cũng là hắn cứu đối phương, mà hắn là loại người không thích mua bán lỗ vốn.

Hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vật nhỏ đầu tiên là nhìn vào mắt Trần Cường, lúc này mới 囧 sợ nói: "Anh sẽ không đánh em sao?"

Lệ Đình thấy rõ tâm tư vật nhỏ, đại khái là lo lắng tìm không ra lễ vật xứng đáng, sợ hắn dùng phương thức giống Trần Cường xài trên người cô.

Hắn câu môi ác liệt cười, "Nghe lời sẽ an toàn, nhưng, cô cũng thấy rồi đó, tôi tính tình không được tốt cho lắm.”

Tiên Tảo Tảo mở to hai mắt nhìn.

Cô không nghe lời sao?

Cô không nghe lời, Trần Cường bọn họ đã sớm nằm sấp xuống!

Thêm nữa, nếu cùng trợ lý ca ca kia đánh nhau, cô cũng thắng được không chứ!

Nhưng lời này đó đều chỉ có thể im lặng không nói, bằng không một ngàn tích phân nào có đủ cho cô gây hoạ đánh nhau.

Tiên Tảo Tảo trong bụng một đống bực tức, nhưng trên mặt vẫn kiều hoa, cô có chút không tình nguyện nói: "Vậy anh muốn lễ vật thế nào? Đồ của em đều kém, không có tiền."

Tiên Tảo Tảo nói rút đôi tay ra, nhưng không tránh được.

Hừ, người xấu!

Lệ Đình cảm giác thiếu nữ giãy giụa, cảm thấy càng thêm thú vị, hắn đè thấp thanh âm để sát vào thiếu nữ, "Tôi đây không giựt tiền, trước hết nói tên của cô."

Nói thật, Lệ Đình cũng thấy bản thân là người xấu, hắn thế nhưng lại trêu đùa người nhát gan trước mắt lâu như vậy.

"Tiên Tảo Tảo." Vật nhỏ không vui trả lời.

Lệ Đình nghe vậy sửng sốt, vật nhỏ là Tiên Tảo Tảo?

Là Tiên Tảo Tảo đó sao?

"Bỏ mũ xuống." Hắn nói.

"Thỉnh ký chủ hoàn thành hành động không cởi mũ, khen thưởng 100 tích phân." Đột nhiên, âm thanh lạnh băng hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.

Ngón tay Tiên Tảo Tảo nâng lên tức khắc cứng đờ, 100 tích phân!

Đánh chết cô cũng không bỏ mũ!

Bên kia Lệ Đình nói xong, lại thấy người đối diện nửa ngày không động đậy, hắn nhịn không được tiếp tục nhắc nhở, "Mũ."

"Xin lỗi Lệ ca ca," vật nhỏ quấy ngón tay thon gọn, do dự một lát, cuối cùng giọng rất nhỏ nói một tiếng, "Em sợ, sợ cởi mũ sẽ cho anh thêm phiền toái."

Cho hắn thêm phiền toái?

Lệ Đình nhịn không được nhíu mày, hắn suy tư có cái gì mà phiền toái, ánh mắt không tự biết liếc về hướng phía đoàn người Trần Cường.

Trần Cường bị ăn đánh, lúc này đối với ánh mắt Lệ Đình phía trên, trong lòng đầu tiên là đột ngột thoáng một phát, tiếp theo reo lên: "Trần ca, cô ta nhất định rất xấu xí!"

Trần Cường nhìn đến Tiên Tảo Tảo một thân áo khoác, hơn nữa cũng không xem xét giá trị dung nhan của tiểu minh tinh, lập tức cười nhạo nói: "Lệ Đình cậu xem, khó trách che đến kín mít thế kia!"

"Xấu xí thì chạy nhanh lăn trở về nhà, đừng ở bên ngoài mất mặt xấu hổ……"

Tiên Tảo Tảo siết chặt nắm tay, đáng ghét, bị người ta bôi nhọ xấu, muốn đánh người.

Nhưng mấu chốt là, cô sợ Lệ Đình còn sẽ ép cô cởi mũ, sẽ phải vứt bỏ 100 tích phân, nói không cởi, cô lại sợ Lệ Đình làm ra chuyện xấu khác.

Lệ Đình nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, thấy người sau nắm chặt ngón tay, giống như bị áp lực, vật nhỏ như thế khiến hắn trong lòng khó chịu, hắn nói với Mộc Phong: "Mộc Phong, cho Trần tổng bọn họ câm miệng."

"Vâng, Boss."

Lệ Đình phân phó cho trợ lý xong mới nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, thấy đối phương thở một hơi thật dài, như thả lỏng vì sợ hãi cực độ qua đi.

Chẳng lẽ thật sự rất xấu xí?

Lệ Đình tò mò nhướng mày.

11/11/2019

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK