• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mưa

———

Bạc Trường Minh cũng không hiểu rõ đây là chuyện gì. Hiện tại ý nghĩ duy nhất của hắn chính là quần áo trên người Diệp Lưu Ca tựa như một làn da khác, dán sát trên người cậu. Hơn nữa ngón tay hắn vừa lúc đặt trên hõm eo của cậu, nơi đó giống như được sinh ra vì hắn...

Lý trí nói với hắn đây chỉ là ý nghĩ của hắn, bảo hắn mau buông tay, không nên dâm loạn cậu như vậy. Nhưng cơ thể hắn như có suy nghĩ riêng, chẳng những không thể buông ra mà còn không khống chế được xoa nhẹ hai cái.

Không được như vậy! Không nên!

Bạc Trường Minh cắn đầu lưỡi mình một cái, muốn để đau đớn khiến bản thân tỉnh táo một chút: "Yên tâm, tôi chắc chắn có thể nhịn được, sẽ không làm gì em* đâu."

Nếu hắn không vừa nói, vừa tiếp tục vân vê xoa nắn eo Diệp Lưu Ca thì mức độ đáng tin của những lời này sẽ cao thêm một chút 🙂

Tuy rằng Diệp Lưu Ca FA từ trong bụng mẹ đến nay, đến tay nhỏ cũng chưa từng nắm một lần nhưng việc cậu thích nam thì cậu vẫn nhận biết được.

Mà hiển nhiên Bạc Trường Minh chính là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc. Bởi vậy khi bị đối phương ôm vào lòng như vậy, còn bị vỗ về chơi đùa hõm eo nhạy cảm như thế thì cậu không có phản ứng mới là kỳ lạ.

Đặc biệt cậu còn có thể cảm giác được dương v*t của Bạc Trường Minh càng lúc càng cương cứng đè lên bụng cậu, dường như cấn đến có chút đau.

Quần áo trên người hai người đều hơi mỏng, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được gân xanh trên dương v*t của hắn, cùng với những cái giật nhẹ...

Làn da của cậu rất kỳ lạ, chỉ va chạm một chút cũng sẽ có vết xanh xanh tím tím. Diệp Lưu Ca nghĩ đến khả năng ngày mai trên eo cậu sẽ có dấu vết lưu lại, cậu vừa cảm thấy thẹn thùng vừa thấy bên trong cơ thể mình hình như đang nóng lên, suýt chút nữa cũng cương cứng lên đáp lại.

Không có cách nào, cơ thể đàn ông chính là không chịu được quyến rũ như thế.

Nhưng Diệp Lưu Ca lại cố gắng muốn đè ép dục vọng xuống. Quần áo ngủ của cậu thật sự quá mỏng không che được, nếu như bị nhận ra thì nhục chết mất.

Nhưng Diệp Lưu Ca cũng chỉ mới 20 tuổi, đang là lúc tình dục mạnh mẽ nhất. Cho dù là thời điểm không có việc gì thì thường cũng sẽ hơi cương lên một chút, huống chi hiện tại cậu đang bị một cơ thể săn chắc như vậy vây quanh chứ?

Mẹ nó!

Diệp Lưu Ca nghĩ, cậu cũng cực khổ quá đi. Đây là ngay lúc cậu đang cực kỳ đói, ông trời ban cho một mâm đồ ăn cao cấp, nhưng mà cậu lại không dám ăn. Bởi vì Diệp Lưu Ca không biết, nếu cậu ăn rồi liệu có thể bị thu phí hay không? Mà nếu muốn thu phí thì bản thân cậu căn bản không mua nổi.

Nhưng dù vậy thì cậu vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy, hô hấp cũng có chút dồn dập. Cơ mà Bạc Trường Minh lại hiểu lầm cậu, hắn cho rằng cậu đang sợ hãi. Vì thế bàn tay hắn chợt siết chặt một cái, sau đó từ từ thả ra, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Đừng sợ, đừng sợ nhé. Tôi sẽ không cưỡng ép em."

Hắn vừa nói vừa buông tay ra.

Vì không muốn để hắn nhận ra điều gì khác thường nên Diệp Lưu Ca cũng vội vàng tách ra. Nháy mắt tiếp theo, hai người lại quay về vị trí của mình.

Tiếng bước chân hoảng loạn lại vang lên lần nữa, Bạc Trường Minh lại lần nữa ngã vào cửa phòng. Tiếp đó lời tự thuật cũng vang lên.

Nhưng lần này hai người đều hơi cứng lại, bởi vì Bạc Trường Minh cảm nhận được Diệp Lưu Ca cũng đang có phản ứng với hắn. Tuy rằng không có cương cứng rõ ràng như hắn, nhưng chắc chắn cậu ấy đang cương.

Bạc Trường Minh còn trộm liếc mắt nhìn một cái. Độ cong kia rất mỹ diệu, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Bởi vậy cho dù thân thể bị dục vọng hành hạ đến đau đớn nhưng trong mắt Bạc Trường Minh vẫn có ý cười.

Vậy cũng tốt! Ít nhất điều này nói lên rằng bản thân hắn chỉ cần theo đuổi cậu là được, không cần bẻ cong.

Hiện tại Diệp Lưu Ca xấu hổ đến độ 囧. Cậu há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Cuối cùng giống như bất chấp tất cả nói: "Rất xin lỗi tiền bối. Tôi đảm bảo sẽ không làm gì với anh. Nhưng anh cũng biết, anh rất hấp dẫn, tôi tôi tôi..."

Nói đến đây đầu óc cậu gần như trống rỗng. Trời ạ! Nói vậy có khác gì cậu thừa nhận bản thân có ý nghĩ không an phận với ảnh đế đâu?

Bạc Trường Minh biết cậu đang hồi hộp, vừa sung sướng tiếp tục vuốt ve hõm eo, vừa lên tiếng an ủi: "Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng."

Chỉ nói đến đây thôi là tốt rồi, nhưng thói hư tật xấu của đàn ông khiến hắn không nhịn được nói thêm một câu như đùa giỡn, thử Diệp Lưu Ca: "Dù sao cũng là tôi cương trước. Là tôi ôm em không buông tay."Diệp Lưu Ca:...

Không biết nên phản ứng như thế nào!

Bạc Trường Minh cũng biết bản thân quá đáng. Tuy hắn có cố ý, nhưng vì để Diệp Lưu Ca giảm bớt cảnh giác, hắn vẫn dùng hết sự tự chủ cố gắng buông tay ra: "Đừng lo lắng nữa nhé, tôi sẽ buông em ra."

Nhưng Diệp Lưu Ca lại vòng tay ôm cổ Bạc Trường Minh: "Ôm tôi đi, đừng buông tay...ừm..."

Cậu nhận ra chỉ cần một trong hai người họ tách ra thì bọn họ sẽ quay về trạng thái cũ. Nhưng không đợi cậu nói tiếp, một ngón tay của đối phương đã đặt nhẹ lên môi cậu.

Bởi vì đang cố nén dục vọng nên trên trán Bạc Trường Minh hơi mướt mồ hôi, đến cả sợi tóc cũng hơi ẩm ướt, nhưng vì thế mà hắn càng thêm gợi cảm. Hắn tựa như mãnh thú nhìn chằm chằm Diệp Lưu Ca, giọng nói hơi khàn: "Em nói vậy, lại ôm tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà mạnh mẽ hôn em giống như lời tự thuật ban nãy đấy."

Hắn vừa nói vừa vuốt ve đôi môi cậu. Lòng bàn tay hắn có một vết chai mỏng, chỉ vuốt ve vài cái đã khiến đôi môi hồng nhạt của Diệp Lưu Ca đỏ bừng.

Diệp Lưu Ca biết bầu không khí lúc này không đúng lắm, cậu biết không thể để việc này tiếp tục phát triển tuỳ ý như vậy. Nhưng cậu cảm giác ánh mắt của Bạc Trường Minh như hố sâu chứa ngọn lửa nóng đang thiêu đốt, mà cậu lại không thể tự kiềm chế rơi vào trong đó. Suy nghĩ duy nhất của cậu bây giờ vậy mà là hình như lời tự thuật khi nãy không có dùng từ "mạnh mẽ" này mà..

Đang lúc cậu suy nghĩ miên man, lại nghe đối phương lên tiếng: "Đây là nụ hôn đầu của em đúng không?"

Bạc Trường Minh có thể nhìn ra sự vô thố của người trong lồng ngực.. Em ấy trinh trắng! Nhận ra điều này khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Sự hưng phấn này không phải bởi vì thuốc mà là từ đáy lòng hắn nổi lên, kích thích dòng máu trong người hắn. Mạch máu cả người hắn nóng lên giống như dầu chiên đang nóng, phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Giọng nói của hắn càng khàn hơn: "Có lẽ em sẽ phải chịu thiệt một chút rồi. Tuy tôi cũng là nụ hôn đầu, nhưng mà..."

Câu nói kế tiếp chưa nói xong, bởi vì hắn đã cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.

Diệp Lưu Ca cảm thấy như có dòng diện xẹt qua người, cả người đều run rẩy. Đồng thời cơ thể cậu cũng mềm nhũn ra, nếu không phải cánh tay Bạc Trường Minh đang ôm eo cậu đỡ cậu, thì Diệp Lưu Ca cảm thấy cậu sẽ trực tiếp ngã xuống đất mất.

Diệp Lưu Ca cảm giác Bạc Trường Minh dán môi lên môi mình, lại hôn mút vào. Không biết qua bao lâu, đầu lưỡi thô ráp bắt đầu liếm láp đôi môi cậu, muốn cạy mở chúng ra thâm nhập sâu vào trong.

Diệp Lưu Ca nghĩ cậu hẳn là phải cắn răng thật chặt, cậu biết bản thân không thể để việc này tiếp tục phát triển nữa.

Nhưng... đây là nụ hôn đầu của Bạc Trường Minh đó a a a!!!

Cậu là người chứ có phải thánh đâu, ai mà không muốn chứ!

Vì thế Diệp Lưu Ca lập tức thuận theo khẽ mở miệng.

———

*Bởi vì BTM thích DLC sẵn rồi nên tui để xưng hô tôi-em luôn cho nó hỏny nhó 😉

Truyện lặp từ nhiều quá trời ơi 🥹

Edit cứ thấy không vừa lòng sao ấy mn ơi! Cứ thấy cụt cụt, lậm qt kiểu gì í 🤧

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK