Mỗi lần nhắc tới Giang gia, một đôi chị em xuất sắc kia luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi.
Con gái lớn dịu dàng thông minh, con trai nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cha Giang vì chuyện này mà lấy làm kiêu ngạo, cũng mười phần yên tâm đem hai người đặt ở trong nhà, còn mình mang theo vợ ra nước ngoài mở rộng việc làm ăn. Ông ngẫu nhiên sẽ nghe được quản gia báo cáo, nói là thiếu gia quá ỷ lại đại tiểu thư, mười sáu tuổi còn ngủ cùng một phòng.
Cha Giang căn bản không để việc này trong lòng. Có lẽ là chuyện lần đó đã để lại bóng ma cho Giang Khởi Vân, mà lúc đấy chị gái lại là người duy nhất ở bên cạnh mình, không muốn xa rời một chút cũng không có gì làm lạ.
Người đàn ông này tựa hồ đã quên, bọn họ là một gia đình tái hôn, giữa hai chị em không có bất kì quan hệ huyết thống.
“Chị ơi, em gái nhỏ lại lớn.”
Trong bóng tối, cặp mắt thiếu niên như con mèo nhỏ sáng đến kinh người.
“Bang –” sau đó cái đầu vững chắc ăn một cái tát.
“Người thân sĩ không thể tùy tiện nghị luận thân thể của nữ sinh.” Lâm Lang nói, “Nhắm hai mắt em lại, bằng không lập tức lăn về phòng mà ngủ.”
“Thôi mà, em không nói nữa là được –” cậu lập tức làm nũng, chôn đầu vào cổ của cô cọ loạn, nhịn không được lại oán giận một hồi, “Từ lúc chị vào đại học thời gian về nhà càng ngày càng ít, chị có phải đã quên trong nhà còn có một con sâu nhỏ tội nghiệp đang chờ chị rũ lòng thương rồi hay không?”
Lâm Lang chỉ là cười.
Mỹ thiếu niên mười sáu tuổi công khóa toàn ưu, gia thế tốt đẹp, còn có một trương gương mặt trẻ con phúc hậu và vô hại, đám tiểu nữ sinh kia không mê chết cậu mới là lạ, còn “sâu nhỏ tội nghiệp”?
“Chị ơi, chị làm sao lại cười rồi? Chẳng lẽ em không đáng để chị đồng tình sao?”
Giang Khởi Vân nhích cơ thể lại gần, tầm mắt liền rơi xuống trên người người trước mắt, thiếu nữ tuyệt mỹ như trong tranh sơn dầu phương Tây.
Cậu cúi đầu xuống, đè lại cái ót đối phương, thuần thục mà hôn.
“Ưm –”
Lâm Lang bị hôn đến không thở nổi, trong lúc mơ hồ, cái tay đang vỗ về kia dần dần dời xuống, ngón tay vuốt ve da thịt sau cổ, thậm chí còn muốn chui vào áo ngủ mỏng manh.
“Giang Khởi Vân! Em lại hồ nháo, chị có thể sẽ tức giận đó!”
Cô gái có chút thẹn quá hoá giận, “Ai bảo em duỗi đầu lưỡi vào?”
“Em thấy trên TV đều diễn như vậy mà.” Cậu vô tội mà nói.
“Này, loại này chỉ có người mình thân mật nhất mới có thể làm!” Mặt cô gái đỏ lên.
“Thì ra…… em không phải là người mà chị thân mật nhất……”
Thiếu niên thất hồn lạc phách lẩm bẩm mà nói, trong mắt có ánh nước lưu chuyển, giống như hiếu thắng nhưng lại chịu đựng thống khổ.
“Không, chị không phải có ý này!”
“Vậy…… Vậy lúc em hôn chị có thể duỗi đầu lưỡi vào không?” Đôi mắt nhỏ của cậu tràn đầy khát vọng.
“……”
Cuối cùng, cậu được như ước nguyện ôm người ta lại tới một lần hôn lưỡi thật sâu.
Thật là dễ lừa nha, chị gái kính yêu của em.
Giang Khởi Vân cúi đầu chăm chú nhìn dung nhan thuần tịnh đang ngủ, tầm mắt dọc theo cái cổ tuyết trắng kia, vẫn luôn uốn lượn đến cổ áo tùng đến suy sụp, bóng ma nhàn nhạt che đi cái nơi thần bí mà điềm mỹ.
Yết hầu của cậu lên xuống vài cái.
“Vân Vân……”
Người đang ngủ say không tự giác gọi nhũ danh của cậu, thân mật lại dịu dàng, khóe miệng mang theo một chút ý cười. Ma trảo vốn muốn đánh úp về phía ngực do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đặt lên eo cô.
“Lần này…… tạm thời buông tha cho chị.”
Tiếng nói thanh triệt của thiếu niên lại mang theo một cỗ khàn khàn, lộ ra gợi cảm trí mạng.
Cậu giống như bạch tuột, tay dài chân dài, đem cô gái nhỏ xinh hoàn toàn bao trọn trong ngực, lúc này mới kéo kéo chăn, thỏa mãn ngủ.
Khi tiếng ngáy rất nhỏ bên cạnh vang lên, Lâm Lang lại mở mắt, mặt vô biểu tình thắt lại đai eo bị xả tới khuỷu tay.
Con sói nhỏ này càng ngày càng không an phận.
Mùa xuân tới rồi, gia hỏa này cũng ngo ngoe rục rịch, thiếu niên tinh lực dư thừa, đối với thân thể khác phái thường thường có một loại khát vọng mông lung cùng tinh thần thăm dò.
Trong cốt truyện, Giang Khởi Vân coi Giang Lâm Lang trở thành quà sinh nhật 15 tuổi của mình, biến chị gái trở thành tình nhân.
Mà hiện giờ, hai người vẫn đang bảo trì quan hệ chị em ‘ thuần khiết ’, cậu cũng sắp nghênh đón sinh nhật 17 tuổi.
Từ sau khi cô lên đại học, Giang Khởi Vân càng thêm không thể nhẫn nhịn, chú ý thử thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Lang, bày ra vẻ mặt ngây thơ kể chút chuyện cười thô tục trêu chọc cô, hoặc là trực tiếp ra tay, giống hai nụ hôn tràn ngập tính xâm lược như vừa rồi, lòng muông dạ thú rõ như ban ngày.
Chỉ sợ chỉ có “chị gái” từ nhỏ chỉ học ở trường nữ sinh, không hiểu nam nữ hoan ái mới có thể thiên chân cho rằng, đây là phương thức biểu hiện sự yêu thích của em trai mình.
Lâm Lang tính toán, nữ chủ ước chừng cũng nên xuất hiện rồi, đến lúc đó thì càng chơi vui. Một bên là chị gái mình “kính yêu nhất”, một bên là chân ái làm tim mình đập thình thịch..
Lâm Lang thực không phúc hậu thừa nhận, bản thân mình muốn xem kịch vui.
Phải biết rằng, cô chính là nữ phụ gian tà đen tối nha.
Không làm chút chuyện gì, không phải thực không bình thường sao?
Cơ hội này rất nhanh đã đến.
Cuối tuần, dưới ánh mắt tràn ngập oán niệm của người nào đó Lâm Lang đành phải từ chối đồng học tụ hội, đáp ứng đi mua quần áo mới với cậu. Cô từ kệ để hàng lấy xuống một bộ đồ nam, hoa tay múa chân với thiếu niên một chút, rồi nhanh chóng trả tiền.
Nhân viên bán hàng trẻ tuổi kiếm lời từ tiền phần trăm trích ra, cố ý khen tặng nói, “Xem ra cảm tình của hai vị thực tốt nha, ngay cả đối phương mặc cỡ số nào cũng ghi tạc trong lòng, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Giang Khởi Vân cười, gác đầu lên vai Lâm Lang, nghiễm nhiên bày ra hình tượng bạn trai nhỏ.
Ôm một loại tâm thái xem náo nhiệt, Lâm Lang làm bộ vô tình đi vào một cửa hàng bán nội y.
Đây là địa điểm quan trọng làm thay đổi quan hệ giữa nam nữ chủ — nữ chủ chuyển đến dạy học ở trường cao trung của nam chủ, trước ngày hôm đó bạn thân vì chúc mừng cô ta lần đầu tìm được việc làm nên hai người cùng nhau đi dạo phố.
Ngay lúc đó nam chủ vì thoát khỏi ‘bọn chị gái lớn’ đến gần, tùy tiện tìm một phòng thử đồ để trốn tránh, nào biết được nữ chủ vì thử nội y đã sớm cởi hết sạch. Dáng của người phụ nữ thành thục lại mê người hấp dẫn ngay Giang Khởi Vân đang trong thời kỳ tình dục phấn chấn.
Càng đừng nói khi đi dạy nữ chủ còn cố ý đeo kính giả xấu, mặc quần áo vừa dài vừa rộng, vốn dĩ chỉ là nhan sắc bình bình đạm đạm, nhưng khi bị cô ta giấu đi như thế, một khi người khác phát hiện ra, cũng lập tức cảm thấy ‘kinh vi thiên nhân’, dù những đại mỹ nữ khác có ngũ quan tinh xảo đến đâu cũng không thể sánh bằng.
(*)Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế (từ Nhi ChuCheo, Wattpad).
Sau đó bi kịch của nữ phụ liền bắt đầu.
Dù cô có đẹp đến đâu, cũng sẽ nhận định là ‘có ngực không não’!
Còn nữ chủ có khó coi ra sao, thì cũng gọi đó là ‘thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’!
(*).清水出芙蓉,天然去雕飾。(唐李白論詩)
“Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (Đường Lý Bạch – Luận thi).
Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
Đây là đẹp tự nhiên đó, cô có hiểu không!
Lâm Lang cũng không hiểu cho lắm, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng cô đi làm chuyện xấu.
Chân ái không phải đều trải qua trăm cay ngàn đắng mới tu thành chính quả hay sao?
— vậy, cô tạm thời tới “giúp” bọn họ một lần mới được!