Nàng và hắn, từ nhỏ lớn lên.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Hắn còn nhớ rõ, ngày mưa hôm ấy, hắn nắm lấy tay của thân ảnh nho nhỏ kia, dắt nàng về nhà.
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác[0], giữa mày một nốt chu sa, kiều kiều mềm mại dựa vào gần hắn, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy quyến luyến không muốn xa rời.
Khi đó, thân nương của hắn ti tiện, chỉ là một nha đầu rửa chân nhưng vì vinh hoa phú quý mà bò lên long sàng, kết quả vừa sinh ra hắn liền chết vì khó sinh..
Hắn tựa như một quả bóng cao su, bị các phi tần đá tới đá lui, ai cũng không muốn nhận nuôi một tiểu hoàng tử không hề có tiền đồ như vậy.
Cuối cùng hắn bị treo đến danh nghĩa của Trương phi.
Một lão yêu bà mặt ngoài ôn nhu, nhưng nội tâm cực kỳ ác độc.
Nữ nhân này thích nhất là dùng móng tay nhiễm đỏ của mình, từng khối từng khối bóp lấy da thịt hắn.
Bọn thái giám cũng gió chiều nào theo chiều ấy, đối hắn không đánh thì mắng. Tuy nói hắn là một hoàng tử, nhưng có ăn no hay không cũng là một vấn đề, giống như một con chó hoang, dơ bẩn, không hề tồn tại một chút tôn nghiêm nào.
Hắn nhẫn nại, một ngày nào đó hắn sẽ thoát khỏi vũng bùn này.
Sau đó, cơ hội đến.
Nữ nhi của Chu thái phó đi lạc trong Ngự Hoa Viên, trong cung điều ra rất nhiều thị vệ để tìm kiếm, nhưng không tìm thấy gì cả.
Bọn họ đương nhiên tìm không thấy.
Bởi vì tiểu cô nương này rơi vào hố săn của hắn, bắp chân còn bị dính vào kẹp săn, máu tươi đầm đìa, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Hắn hoàn mỹ đạo diễn một vở kịch này, thành công thắng được sự tín nhiệm và không muốn xa rời của tiểu cô nương.
Rất nhanh, hắn vào mắt của Chu thái phó, có được cơ hội đọc sách. Tuy chỉ là thư đồng của Thái Tử, chỉ là người dự thính[1], nhưng vì nữ nhi thích, Chu thái phó đối hắn cũng chiếu cố vài phần. Trong tất cả các hoàng tử, hắn là người tiến bộ nhanh nhất, có thiên phú nhất.
Hết thảy đều dần dần tốt lên.
Sự ái mộ trong mắt nàng cũng càng thêm rõ rệt.
Thuận lý thành chương, bọn họ đính hôn.
Nhưng mà Ngụy Ngọc lại ghét.
Chán ghét nàng vẫn luôn ngây thơ lương thiện.
Chán ghét...... bàn tay dính đầy máu tươi của bản thân mình.
"Bang --"
Bút lông sói bị nam nhân gắng gượng bẻ gãy.
Ngụy Ngọc duỗi tay mò mẫm, thứ trên khuôn mặt đều là nước mắt.
"Đáng lắm, Ngụy Ngọc, đây đều là ngươi gieo gió gặt bão."
Hắn tự giễu mà nhìn máu đỏ trong lòng bàn tay, từng giọt từng giọt theo khe hở rơi xuống trên giấy, vậy mà cứ như chết lặng, một tia đau đớn cũng chưa từng xuất hiện.
Đêm hôm nay, hắn không ngủ được.
Từ nay về sau, Ngụy Ngọc không còn gặp lại Lâm Lang.
Nàng không hề đi đến nơi hai người ước hẹn.
Ao nước kia kết băng càng ngày càng dày, lá chuối tây xanh biếc cũng dần dần khô héo.
Hắn một người, đợi rất lâu, rất lâu.
Hoa tuyết càng lúc càng lớn, như ngọc vỡ sôi nổi mà rơi, bao trùm cả khuôn mặt của hắn.
Ngụy Ngọc nghe thấy có tiếng vỗ tay truyền từ nơi xa.
Màn lụa xanh biếc buông xoã, sợi dây đỏ thắm hơi hơi lay động, người nọ ngồi ở bên trong, mơ hồ nhìn thấy dáng người mạn điệu.
"Quý Phi nương nương kim an."
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn theo hình bóng kia, kìm nén không được tâm tình vui sướng của mình.
"Vương gia miễn lễ."
Giọng nói của nàng thanh thanh lãnh lãnh, như tảng đá trên đỉnh núi tuyết, không chút độ ấm nào.
Ngụy Ngọc chỉ cảm thấy, có một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim hắn, ý lạnh ùa vào trong, thật lâu cũng không có cách nào làm ấm lại.
Nàng là quân, hắn là thần.
Thờ ơ, tựa như người lạ.
Ngụy Ngọc ngơ ngẩn nhìn cỗ kiệu đi xa, yết hầu đột nhiên ngòn ngọt, hắn gắt gao che lại miệng, tùy ý để màu đỏ tươi lan tràn qua khe hở.
Hắn đúng là đáng đời mà.
Cố tình đến lúc này, mới ý thức được, ai mới là người quan trọng nhất.
*
Vài ngày liên tiếp, Ngụy Vương không vào triều.
Nghe nói là vài ngày trước cảm nhiễm phong hàn, bệnh đau trên giường, đến nay vẫn còn đang tịnh dưỡng.
Nam nhân lâm bệnh mặc một thân tố y đơn bạc, khuôn mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, ngay cả cánh môi đỏ thắm lúc trước, hiện giờ cũng nhợt nhạt vô cùng.
Bộ dáng ốm yếu của hắn vô cớ khiến người khác đau lòng, bất mãn của Phùng Tư Tư đối với hắn vào giờ khắc này cũng biến mất vô tung.
"Đây là thuốc vừa mới nấu xong, chàng nhân lúc còn nóng mà uống đi." Nàng ân cần đem thìa đưa tới bên miệng hắn.
"Để ở đó đi, bổn vương tạm thời không muốn uống." Ngụy Vương lộ ra tia lãnh đạm, quay đầu nhìn, liền chán ghét chuyển đi tầm mắt.
Nhưng nữ hài trước mặt lại vì động tác của hắn mà tim đập thình thịch không thôi.
So với quý công tử chi lan ngọc thụ[2] thì Vương gia lạnh nhạt tuấn mỹ càng làm người ta chống đỡ không được!
Tròng mắt nàng ta xoay vòng một chút, bỗng nhiên nở một nụ cười cổ quái.
Bởi vì... nàng ta vừa mới nghĩ ra một tuyệt kỹ liêu hán có một không hai[3].
"A, thiếp biết rồi, chàng là sợ đắng phải không?" Nàng ta tự nhủ nói, "Thiếp có biện pháp khiến nó ngọt hơn này!"
Ngụy Ngọc cau mày nhìn nàng ta, "Nàng đang nói gì?"
Liếm liếm khoé miệng khô ráo, Phùng Tư Tư tươi cười vũ mị với nam nhân trước mặt, sau đó cúi đầu uống một ngụm nước thuốc, giữ lại trong miệng, rồi nghiêng người tới hôn hắn.
Ha hả, một chiêu này là nàng ta học được ở trên TV, đảm bảo nam nhân này sẽ đối nàng ta thần hồn điên đảo!
Ngụy Ngọc bị hành động của nàng ta doạ sợ.
Hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn nữ nhân lớn lên thực bình thường này, giống như con cóc mà phồng lên quai hàm, trừng mắt, một bộ dáng hung ác lại gần đây, như là muốn ăn hắn vào bụng.
Thật khó coi.
Trong lúc hoảng hốt, Ngụy Ngọc lại nhớ tới buổi tối ở tết Thượng Nguyên kia...
Hồng y nữ tử nhu nhược mỹ lệ ấy, rúc vào ngực hắn không ngừng run rẩy.
Dung túng sự hành hung của một tội nhân làm đầy việc ác.
Nước mắt của nàng, là ngọt.
Ngọt chát...
*
"Ầm -- "
"Ui daaa!"
Phùng Tư Tư che lại cái đầu bị đụng vào góc bàn của mình, đau đớn quá mức khiến nàng ta bất chấp cái gì gọi là hình tượng thục nữ, lập tức chửi ầm lên, "Nguỵ Ngọc ngươi bị bệnh à, thiếu chút nữa là cái đầu của ta bị phế luôn rồi! Đến lúc đó ngươi bồi thường nổi không! Khốn nạn!"
Nam nhân khoác lên áo choàng màu tím sẫm, lập tức đi ra bên ngoài.
"Êhh, ngươi cứ như vậy mà đi à? Ngụy Ngọc, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không, lão nương đều bị ngươi hại thành như vậy -- khốn nạn! Ngươi trở về cho ta!"
"Moá nó, thằng Vương gia khốn nạn, tức chết bà!!"
Người đã không thấy bóng dáng, Phùng Tư Tư phẫn nộ ném vỡ bình hoa bên cạnh, cơn giận vẫn còn, dứt khoát phá nát hết đồ cổ ngọc khí trong phòng của hắn.
Nha hoàn nghe thấy tiếng vang vội vàng chạy tới, nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt, nháy mắt sợ ngây người.
Những thứ này đều là bảo bối giá trị liên thành đó!!
"Phu nhân, người đừng đập nữa, Vương gia sẽ tức giận!" Tiểu nha đầu sắp khóc tới nơi rồi.
"Hừ, không phải chỉ là mấy cái đồ cổ rách nát thôi sao, đồ người chết từng dùng cất giữ có cái gì tốt! Ai bảo hắn làm ta tức giận, ta càng muốn đập, càng muốn đập -- đập cho nó nát bét luôn!"
Ngực Phùng Tư Tư phập phồng lên xuống, chưa nguôi cơn giận, quay đầu, một phen kéo xuống tác phẩm của danh gia truyền lại đời sau được treo trên tường, thô lỗ xé nó thành mảnh nhỏ, sau đó ném lên đỉnh đầu, từng mảnh nhỏ đua nhau rơi xuống như hoa tuyết đang rơi.
"Ha ha! Thật đẹp!" Nàng ta xoay tròn giữa những mảnh nhỏ ấy.
Mặt nha hoàn xám như tro tàn.
Xong rồi, xong hết rồi!
"Này, làm gì mà vẻ mặt như đưa đám vậy, làm như phụ mẫu ngươi đã chết không bằng, quá đen đủi!" Phùng Tư Tư xoa eo, trung khí mười phần mà nói, "Sợ cái gì, nếu ngươi bị tên khốn Ngụy Ngọc kia tra hỏi, thì nói ta làm là được! Cái tên đó chính là thiếu đánh!"
Nàng ta hoàn toàn không hiểu được tính nghiêm trọng của việc này.
Nha hoàn giật giật khóe miệng.
Thật là đứng nói chuyện eo không đau[4], người là Ngụy Vương phi, ai dám gây sự với người?
Bị xui xẻo còn không phải là những hạ nhân như các nàng à!
*
Ngụy Ngọc hồn nhiên không biết Phùng Tư Tư đã huỷ hoại đồ hắn cất giữ, hắn tìm một hành lang gấp khúc yên tĩnh, ngồi dựa vào lan can.
Tuyết trong đình rất dày, dưới ánh mặt trời phản chiếu tạo lên ánh sáng chói mắt, khiến hai mắt hắn có chút đau đớn, nên dứt khoát nhắm mắt lại.
Thật yên lặng, hắn nghe được tiếng vang của tuyết từ trên đình rào rạt rơi xuống.
Có người cất bước chậm chạp đi đến cạnh hắn.
Ngọc bội bên hông lay động.
"Không phải đã nói đừng tới quấy rầy bổn vương rồi sao?" Câu nói của hắn mang theo vài phần lệ khí.
"Vậy được rồi, ta đi về trước. Còn thuốc, chàng nhớ phải uống."
Người tới đem chén thìa để ở bên cạnh hắn.
Ngụy Ngọc bỗng nhiên mở mắt ra, dựa vào cảm giác bắt lấy cái tay đang định thu về.
Cổ tay mảnh khảnh của đối phương có một bộ vòng tay bằng bạc.
"Lâm Lang...... Không, nương nương vì sao lại tới đây? Khụ khụ khụ!" Hắn lập tức đứng lên, bởi vì quá mức kích động mà bỗng nhiên ho khan, thoạt nhìn rất khó chịu.
Lâm Lang một tay đỡ hắn, một tay vỗ nhẹ sau lưng.
Một lúc lâu, hắn hồi phục lại tinh thần, đôi mắt vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm không bỏ, sợ đây chỉ là một giấc mộng.
"Nghe nói ngươi bệnh rất nặng, ta...... Muốn đến thăm ngươi." Nàng cắn khoé môi.
"Bệnh của thần không đáng ngại, nương nương người yên tâm." Hắn nhẹ giọng mà nói, "Nhưng còn nương nương, trời lạnh như thế mà vẫn đi ra ngoài, coi chừng cảm lạnh."
Khi cách nhiều ngày mới được gặp mặt, đối với Ngụy Ngọc mà nói, càng giống trùng phùng sau khi thất lạc, hắn càng quý trọng mỗi một khắc có thể nhìn thấy nàng.
Lâm Lang bị ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn chằm chằm cảm thấy có chút không được tự nhiên, vội vàng mở ra hộp đồ ăn mình mang đến, lấy ra một chén nước thuốc, "Thuốc này là ta sai người đi nấu, nấu tận sáu canh giờ đấy, trừ bệnh phong hàn rất có hiệu quả, lần trước ta cũng uống thuốc này mới khoẻ lên được."
Ngụy Ngọc vừa nghe, lập tức khẩn trương, "Người bị bệnh? Khi nào? Tại sao lại bất cẩn như thế!"
Lâm Lang trốn tránh ánh mắt của hắn, "Không có gì, bệnh nhẹ mà thôi, không đáng nhắc đến."
Vì thế hắn trầm mặc.
Nguyên nhân gì, trong lòng hai người đều rõ ràng tường tận.
"Tới, nhân lúc còn nóng uống hết đi, để lạnh sẽ không hiệu quả." Nàng đưa qua chén ngọc.
Ngụy Ngọc cười cười, nhận lấy chén uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà cơn đắng này vẫn vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn không nhịn được nhíu mày, chép miệng đến mấy lần.
"Đắng như thế à?"
Lâm Lang có chút tò mò, lập tức vươn ngón tay, ôn nhu lau đi một vệt nước thuốc dưới khoé môi của hắn.
Cho vào miệng nếm thử.
Trong nháy mắt, nhịp tim Ngụy Ngọc đập nhanh hơn vài phần.
Hắn nhìn nàng mở ra môi đỏ, vươn đầu lưỡi mỏng manh nhẹ nhàng liếm lấy đầu ngón tay kia, ủy khuất mà nói, "Ô, đắng thật đấy."
So sánh với tuyệt chiêu liêu hán mà nữ chủ Phùng Tư Tư đã vận dụng, Lâm Lang vừa ra tay, không thể nghi ngờ là mười phần thành công rực rỡ.
Bởi vì ngay sau đó, nam nhân ý loạn tình mê trực tiếp bổ nhào vào người nàng.
"...... Ngọc ca ca?"
Người dưới thân có chút kinh hoảng, muốn tránh khỏi áp chế của hắn, lại không có hiệu quả.
Ngụy Ngọc bắt lấy tay nàng, mạnh mẽ đặt qua đỉnh đầu.
Hắn cúi đầu muốn hôn xuống.
Lâm Lang lập tức quay mặt sang chỗ khác, âm thầm trợn trắng mắt, trêu chọc thì trêu chọc, nhưng nàng không muốn lây bệnh cảm mạo chút nào.
Kết quả do đầu nàng quay sang một bên, nên dư quang nhìn thấy đối diện hiện lên một thân ảnh màu đỏ.
Trong Vương phủ này, người dám vận xiêm y tươi đẹp sặc sỡ như thế, cũng không được mấy ai.
Nàng âm thầm cười nhạo.
Xem ra thời cơ bắt gian thật vừa khéo.
Cánh môi Ngụy Ngọc đã áp xuống, hết sức nóng bỏng, hàm răng bén nhọn vuốt ve cổ nàng, chậm rãi dời lên khuôn mặt.
Hô hấp của hắn càng lúc càng nặng nề, động tác cũng bắt đầu vội vàng theo.
Sau đó, hắn quay mặt đối phương trở lại, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hôn xuống thật mạnh, mùi thuốc đắng chát tràn ngập trong khoang miệng.
Lâm Lang thử giãy giụa rất nhiều lần, đều bị vô tình trấn áp.
Hắn hôn thật sự chuyên tâm, căn bản không biết còn có kẻ thứ ba ở đây.
Ở nơi mà hắn nhìn không thấy, Lâm Lang có ý xấu nheo lại đôi mắt xinh đẹp như ngọc thạch của bản thân.
Ai nha, không biết vở diễn này, nữ chủ đại nhân thưởng thức có vừa lòng hay không?
_______________
[0] Phấn điêu ngọc trác: ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.
[1] Chi lan ngọc thụ:
Ngọc Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú.
[2] Người dự thính: ý nói Thái tử được Sư phụ dạy học, còn Ngụy Ngọc chỉ được nghe lây.
[3] Liêu hán: hiểu đơn giản là hấp dẫn đàn ông, đơn giản hơn là theo đuổi đàn ông, đơn giản nữa là cua trai .-....
[4] Đứng nói chuyện eo không đau: đại loại là 'không liên quan tới mình, mình muốn nói gì thì mình cứ nói, dù sao không gánh chịu hậu quả gì'