Miêu Uyển nheo mắt lại nhìn sản phẩm của mình, chậm rãi thở dài một hơi, dùng cán dao chuyển bánh ngọt qua khay sứ trắng, bỏ vào tầng cao nhất của tủ lạnh thủy tinh, tác phẩm hoàn hảo nhất, luôn luôn hi vọng có nhiều người sẽ đến nhìn.
Lúc Trần Mặc đi có để ý nhìn vào tủ lạnh, anh không tìm được loại anh ăn, loại bánh ngọt thông thường đều đặt trong tủ, anh không rành cho lắm, cho nên anh chú ý đến Thiên đường và Nhân gian. Miêu Uyển hiểu lầm là anh muốn cái đó, liền lắp bắp giải thích là bánh ngọt chúc mừng tiệm khai trương tròn 1 năm, là hàng không bán.
Cô không nhìn thần sắc thất vọng của Trần Mặc, cho nên có chút ảo não.
Trần Mặc gật đầu, đẩy cửa đi ra, chuông giá trên cửa phát ra âm thanh êm tai.
Miêu Uyển cảm thấy buổi chiều này rất tuyệt vời.
Trên thế giới này, có người nhìn trẻ mới sinh khóc to, bởi vì biết sau cùng bọn họ sẽ già đi, trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn thể hiện mình là người từng trải; cũng có người nhìn những con đường bằng phẳng thẳng tắp mà đau buồn, bởi vì biết phía trước sẽ xuất hiện chổ rẽ...
Nhưng chúng ta vẫn sẽ yêu ai đó hết lần này đến lần khác, có đôi khi cầu không được, có khi cầu đến lúc tự mình phai nhạt, có đôi khi bạn còn muốn duy trì nhưng người khác lại ra đi, chúng ta bị tổn thương, đồng thời cũng làm tổn thương người khác, nhưng ánh mắt vẫn không thể khống chế.
Hoặc là, yêu một người là bản năng, nếu như trong lòng không vướng bận, nó sẽ đi tìm mình.
Cho nên chúng ta vẫn yêu, chẳng qua là hiểu rõ, tất cả tình yêu cũng sẽ có ngày biến mất, tất cả những người yêu nhau cuối cùng cũng phải chia ly, người thường không thể chống được sự thay đổi của thời gian.
Như thế thì đã sao chứ?
Miêu Uyển huýt sao vui vẻ trong ánh hoàng hôn chiếu vào cả phòng đầy mùi cà phê và cacao, cho dù không lâu dài, cho nên trước khi nó biến mất hãy vui vẻ hưởng thụ đi.
Buổi tối kỷ niệm một năm cực kỳ náo nhiệt, tất cả nhân viên của cửa hàng chi nhánh đều đến, sản phẩm mới của Miêu Uyển nhận được rất nhiều lời khen ngợi, ông chủ vui hơn hở cầm bánh ngọt nói, Tiểu Miêu, có đặt giá hay chưa?
Miêu Uyển đảo mắt, cho ra một cái giá rất cao.
Ông chủ mang trái tim vỡ nát rời khỏi.
Đó chút tư tâm của Miêu Uyển, vào lúc cái bánh ngọt này ra đời đã in lại ký hiệu của người kia, vì thế cô hy vọng vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ làm cho một mình anh ăn, ít nhất là trong khoảng thời gian đặc biệt này. Một người đặc biệt làm cho cuộc sống tràn đầy niềm vui, giống như yêu một đóa hoa sinh trưởng tại một ngôi sao, như thế lúc bạn nhìn lên bầu trời sẽ cảm thấy hạnh phúc, giống như tất cả ngôi sao trên bầu trời đều nở hoa.
Miêu Uyển chào tạm biệt với các đồng nghiệp, vui vẻ đi về căn phòng mình thuê, cô cố gắng đem một hòn đá nhỏ ven đường về nhà, không khí ban đêm trong lành lạnh lẽo khiến cho mũi cô khó chịu, đây là một thành phố lớn xa lạ, cô giang cánh tay ra xoay người vòng vòng, nhìn đèn đóm của hàng ngàn ngôi nhà trong bóng tối.
Mới đầu, vì thành phố này quá lớn, quá cổ xưa, Miêu Uyển lại chỉ ở trong một góc phòng nho nhỏ nên không thể hòa hợp với miền đất này.
Cô suy nghĩ, tại sao mình phải ở lại nơi đây chứ? Nơi này có gì đặc biệt đâu? Tại sao tôi không thể rời đi?
NHưng hôm nay, toàn bộ đều trở thành có ý nghĩa, nếu bạn có một người đặc biệt ở trong thành phố này, khi nhìn thấy đèn đóm của hàng ngàn ngôi nhà bạn sẽ mỉm cười, tưởng tượng anh đang ở đằng sau một cái cửa sổ nào đó, ngồi trước một ngọn đèn nào đó.
Hôm nay, hình như anh với bạn gái cãi nhau, chỉ hi vọng chocolate có thể mang lại cho anh một chút vui vẻ.
Bởi vì điều đó làm cho ánh mắt cô tỏa sáng, tiếp cận tư vị tình yêu là mỹ vị trời ban.
Sau ngày thứ bảy đó vài ngày, Trần Mặc cũng không có xuất hiện, nhưng mà tâm tình Miêu Uyển vẫn vui vẻ, cảm giác yêu đương làm cho cuộc đời trở thành màu hồng, trong phút chốc đó, axit amin khuấy động trong thân thể, sau đó thì từ từ nhạt dần.
Bỏ thêm đường cát vào lòng đỏ trứng gà đánh đều, phô mai Mascarpone đã tới nhiệt độ thích hợp, Miêu Uyển đổ hỗn hợp lòng đỏ trứng có đường với phô mai và bơ sữa, khuấy đều vào nhau. Nghe khách quen nói, gần đây Tiramisu trong tiệm hết rất nhanh, Miêu Uyển mỉm cười, đó là bởi vì...
Tiramisu, xin dẫn ta đi!*
Không biết anh và bạn gái có hòa hảo chưa, nếu không thì... Miêu Uyển đem hỗn hợp cà phê và rượu bôi lên bánh bích quy, sau đó thành kính cầu nguyện: Cô gái thân mến, nếu cô đã không thích anh, xin dứt khoát bỏ anh đi, tôi sẽ giúp cô an ủi linh hồn bị thương, xin ngàn lần đừng có cảm giác tội lỗi, đừng miễn cưỡng ở bên cạnh anh nha.
Sau khi bánh hấp thụ rượu và cà phê thì trở nên mềm nhũn, Miêu Uyển cắt nó thành từng cục nhỏ để vào chén plastic trong suốt, sau đó đổ sốt phô mai vào.
Gần đây cô làm cái gì cũng rất thành công, nguyên nhân là biết yêu.
Miêu Uyển biết đó là lần gặp gỡ quý giá, trong cuộc đời chúng ta, bỗng nhiên có người xuất hiện, sau đó lại đột ngột rời đi, bọn họ để lại một cảnh tượng tuyệt mĩ khiến chúng ta luôn luôn tưởng nhớ.
Còn ai nhớ rõ cảm giác yêu thầm không?
Luôn luôn vụng trộm nhìn người kia, chú ý mỗi câu nói, mỗi biểu tình của anh, thấy anh liền vui vẻ, nghe được tiếng nói của anh thì tim đập rộn lên. Vì anh mà ngây ngốc si mê, không dám nhìn thẳng vài hai mắt anh, nghe anh gọi tên mình, sẽ cảm thấy máu trong người chảy mạnh.
Mỗi chiều sau khi tan học, đặc biệt vui vẽ chạy nhanh xuống lầu, chỉ vì đứng ở trước cổng trường nhìn thấy một bóng dáng không biết tên. Nghe nói vừa gặp đã yêu là một loại duyên phận, có thể gặp nhưng không thể cầu, Miêu Uyển thường tiếc nuối thời thanh xuân của cô gần như là một cô gái chỉ lo học hành chăm chỉ, bây giờ xem như thượng đế bù cho cô một người trong thời gian tuổi trẻ cuối cùng của cô sao?
Miêu Uyển nghe chuông cửa vang lên, ngẩng đầu, cô thấy Thượng đế đang cười gian xảo.
Thần nói: Cô gái thân mến, cô phải tin tưởng ta, ta còn muốn cho cô nhiều hơn nữa.
Thiên thần Trần Mặc trực tiếp đi đến quầy nói với cô "Chocolate nóng."
Miêu Uyển ngơ ngác gật đầu, sau đó xoay người chui vào phòng trong làm việc.
"Giúp tớ một chút." Cô một bên luống cuống tay chân đem chocolate bỏ vào bát thủy tinh, một bên cao giọng kêu Mạt Mạt.
Mạt Mạt lắc đầu thở dài "Cậu nói xem, nuôi con gái có gì tốt đâu, chỉ tổ phá sản."
Nhưng mà, không có rượu.
Miêu Uyển gấp gáp quay qua quay lại, rượu gia truyền của cha đã bị cô mang về nhà trọ, nhưng rượu rum hay rượu cà phê lại không thể thay thế mùi vị này được.
Miêu Uyển đem chocolate nóng ra cho Trần Mặc.
"Bánh ngọt, tạm thời hết rồi." Cô nhìn mắt anh, cố tìm xem trong đó có thất vọng hay không.
"Được rồi." Trần Mặc bình tĩnh gật đầu.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn ấm áp như vậy, dưới ánh mắt trời, con ngươi trong mắt mỗi người cũng không còn đen thẳm, Miêu Uyển nghĩ thầm, người đó thật giống Chocolate nguyên chất, nồng nàn, sung mãn, nhan sắc lộng lẫy.
Anh có thất vọng không? Hay là không thất vọng?
Hoặc là nói, cô hi vọng anh thất vọng sao? Miêu Uyển, cô hi vọng là anh thất vọng.
"Giúp tớ một chút." Miêu Uyển đem bơ ủ vào nước đá, mặc áo khoác lao ra cửa.
Mạt Mạt bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc nghe chuông cửa nhẹ vang lên, anh không quay đầu lại, nhưng mà thấy cái bóng của cô bé kia vội vã đi ra ngoài.
Vẫn còn là một cô bé. Hành động tùy hứng, Trần Mặc nghĩ thầm.
Lúc Miêu Uyển cầm bình rượu quay trở lại, nhìn thấy đối diện Trần Mặc có một bóng lưng yểu điệu duyên dáng. Cô chưa kịp nhìn kỹ, bơ đã được đánh xong đưa đến, Mạt Mạt nhìn nàng không vui, Miêu Uyển cẩn thận hối lộ. "Chút nữa tớ cho cậu ăn món gì ngon được không? Tớ sẽ cho cậu ăn một món rất ngon rất ngon."
Mạt Mạt nói: "Tớ không cần cái gì hết, tớ chỉ muốn cái này."
Vẻ mặt Miêu Uyển cầu xin, Mạt Mạt rất đắc ý nói cho cô biết, thì ra cô gái này không phải cô gái tuần trước, Miêu Uyển kinh ngạc ngừng tay, vừa lúc nhìn thấy cô gái kia không quay đầu sập cửa bỏ đi.
Cái này, cái này... Vì thế...
"Chắc là anh ta đi xem mắt." Mạt Mạt khẳng định.
Miêu Uyển giật mình há to miệng.