Trần Mặc há hốc mồm líu lưỡi, vấn đề này hắn không biết phải trả lời cô như thế nào, bởi vì nhớ nhung cùng tức giận cái nào nặng hơn, hắn một chút cũng không biết, nhưng là, cái này có quan trọng sao? Nhất định phải được phân chia rõ ràng như vậy sao? Trần Mặc thấy hắn đã bắt đầu loạn, lĩnh vực xa lạ, hắn không có kinh nghiệm, cũng không biết quy tắc, nên không trả lời được, vì vậy Miêu Uyển nói gì hắn cũng cảm thấy thật có đạo lý, nhưng là không biết tại sao hắn lại cảm thấy không đúng, không nên như vậy.
Miêu Uyển vừa lau nước mắt, vừa chầm chậm nói từng chữ, từng chữ, mà chính bởi vì sự chậm chạp này mới thấy cô đang rất nghiêm túc: “Cho nên em cảm thấy chúng ta không cần làm mất thời gian của nhau, anh xem, em thậm chí đã theo anh thoát ra khỏi cái hố (tình yêu) này, anh cũng đừng mong kéo em trở lại”.
“Anh, không biết nên nói như thế nào”. Trần Mặc nghĩ thật lâu, thanh âm cũng trở nên trầm thấp mà ôn hòa: “Anh có lẽ cần phải suy nghĩ thêm một chút mới có thể trả lời em được, bởi vì có một số việc thật… là lỗi của anh, anh đã không suy nghĩ cho tốt.”
Miêu Uyển mềm mại gật đầu.
“Cho anh số điện thoại mới của em, anh muốn suy nghĩ lại cho thật tốt, sau đó sẽ gọi lại cho em. ” Trần Mặc rất chuyên chú nhìn ánh mắt của Miêu Uyển.
Miêu Uyển yếu ớt thở dài dưới đáy lòng, cô đang suy nghĩ, tại sao anh vĩnh viễn là người ra lệnh? Vì sao anh vĩnh viễn đều cảm thấy anh là người có quyền quyết định cô đi hay ở? Vì sao cô giống như vĩnh viễn không cự tuyệt được anh?
Người đàn ông này, thật đáng sợ?
Cô nhỏ giọng đọc một chuỗi các con số, Trần Mặc tập trung tinh thần, đọc nhẩm lại mấy lần, ghi tạc ở trong tim.
Sau đó…. Miêu Uyển yên lặng nhìn Trần Mặc. Trần Mặc theo thói quen đè lại trán của Miêu Uyển, giúp cô tắt đèn bàn, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, không còn sớm nữa, mắt cũng không mở nổi nữa rồi, anh ngồi đây với em một lát, khi trời sáng anh sẽ đi.”
Miêu Uyển nghe lời nằm vào trong chăn, cô bỗng thấy hoảng hốt, thật là thần kỳ nha, vận mệnh giống như kỳ tích vẽ thành một vòng tròn.Thời điểm bắt đầu, Trần Mặc ngồi bên giường nhìn cô, sau đó, thời điểm cuối cùng cũng như vậy, Trần Mặc cũng đang ngồi bên giường của cô.
Miêu Uyển nghĩ thầm, cô ngay cả áo khoác cũng chưa có cởi ra, hắn cứ như vậy để cho cô ngủ, thật ra hắn chưa từng quan tâm cô cứ như vậy ngủ thì có thoải mái hay không. Miêu Uyển trừng mắt nhìn hắn, rồi từ từ khép lại, say rượu, khóc lóc, tinh thần mệt mỏi, cho dù là trong lòng không muốn, Miêu Uyển cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Trần Mặc nghe thấy hô hấp của cô trong nháy mắt thay đổi, hắn thu hồi tầm mắt nhìn xuống mặt Miêu Uyển, cô yên lặng ngủ, nhưng mi tâm có chút nhăn lại, giống như trong mơ cô đang phải đọ sức với ai đó. Trần Mặc nghĩ thầm, thì ra hắn chưa từng phát hiện ra cô lại mệt mỏi như vậy, dĩ nhiên, hắn cũng xác định được, hắn chưa từng thật tốt nhìn xem khi Miêu Uyển ngủ có bộ dạng giống con gì.
Nếu như nói trong thời gian qua hắn đã từng suy nghĩ cho thật kỹ, trong lòng có nghĩ tới làm như thế nào, thì hiện tại cũng không phải ý kiến gì cũng không có, Miêu Uyển nói không sai, hắn rất thông minh, nhưng lại vô tâm.
Trần Mặc vươn tay chỉ cẩn thận vẽ lại đường nét khuôn mặt cô, cô xinh đẹp như vậy, còn trẻ như vậy, tràn đầy sức sống, cô cười rất đáng yêu, làm người khác yêu thích.
Thế nhưng hắn lại khiến cho cô khóc thành như vậy?
Trần Mặc trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều việc, hắn nhớ rõ Miêu Uyển mất rất nhiều sức lực ôm con thỏ tai dài, to xấp xỉ cô dương dương tự đắc đi lại trước mặt hắn; nhớ lại ngày mùa đông lạnh giá ấy, cô ôm hộp bánh ngọt vào trong ngực đứng xoay tròn trước cổng đội của hắn, thời điểm hắn nhận lấy hộp bánh, bên trong vẫn còn ấm; hắn cũng nhớ Miêu Uyển xông lên ôm lấy hắn, hắn dùng hai bàn tay vừa mới giết người xoa xoa tóc cô, thế nhưng cô lại hỏi hắn: “Trần Mặc, anh có sợ không?”
Cô đối với hắn tốt như vậy, quan tâm hắn như vậy, nhưng hắn lại chưa bao giờ biết quý trọng cùng cảm kích cô, để cho cô nửa đêm một mình lo lắng không yên, để cho cô đau lòng, từ từ nản chí, cũng chỉ có thể khóc một mình không có ai làm bạn. Trần Mặc cảm thấy lồng ngực quặn lên đau đớn, dữ dội, giống như bên trong có chỗ nào bị phá hủy đang chảy máu, hoặc có thể đang bị xé rách, hắn thật sự không nên phản bác cái gì nữa, nhưng lại muốn cầu xin cái gì đó, hắn thật sự không xứng đáng.
Miêu Uyển hơi quay đầu đi, nhíu mày, đầu lưỡi liếm môi một cách vô thức, cánh môi hồng mềm mại trong bóng tối lóe ánh nước.
Trần Mặc không tự chủ được cúi xuống, lại không được tự nhiên dừng lại cách môi Miêu Uyển một thước.
Không được, đã không còn tư cách, cô đã muốn thu hồi tất cả, hết thảy mọi thứ, buông tay hắn. Trần Mặc biết không thể tiếp tục hôn cô, nhưng lại không muốn dừng lại. Hơi thở của Miêu Uyển mềm mại, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua mặt hắn, Trần Mặc tay nắm thành quyền cố gắng chống đỡ, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại, đứng lên.
Quên đi! Đi thôi!
Trần Mặc nhẹ nhàng đẩy cửa, khi rời đi hắn cũng không đánh thức bất kỳ ai.
Miêu Uyển bị một giấc mộng làm cho tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ trời vẫn tối, mà Trần Mặc đã đi rồi, giống như anh chưa từng ở đây, chưa từng ngồi bên giường của cô vậy. Miêu Uyển sửng sốt một hồi lâu mới từ từ đem áo khoác cởi ra nằm lại vào trong chăn.
Cô đang suy nghĩ, tình yêu của cô cũng giống như việc mặc cả áo khoác đi ngủ vậy, được bao bọc quá nhiều, mặc dù vẫn có thể ngủ, nhưng dù sao cũng là ngủ không yên giấc.
Miêu uyển xoay người chỉnh lại chăn, nhắm mắt lại.
Ngủ đi! Ngủ đi! Ngày mai sẽ là một ngày mới!
Thành Huy cảm thấy nếu như nói khi Trần Mặc rời đi rất trầm mặc,sự trầm mặc này giống như là:
“Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trờ về”
Trần Mặc hiện tại hoàn toàn im lặng, khuôn mặt mù mịt, giống như không thấy ánh sáng. Thành Huy vừa nhìn sắc mặt của Trần Mặc thì biết ngay là mọi chuyện xong rồi, xong rồi, lần này thì chia tay thật rồi.
Thành Huy bày ra vẻ mặt của anh cả nói: “Người anh em à, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm !”
Trần Mặc chỉ gật gật đầu nói phải.
Thành Huy bất đắc dĩ thở dài.
Tuy rằng nói bản tính Trần Mặc là người công tư phân minh, nhưng khách quan mà nói, Trần Mặc thất tình,cuộc sống của anh em trong đội cũng không thoải mái gì. Ban đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Trần Mặc có bạn gái thật kỳ diệu, sắc mặt hắn trở nên ôn hòa , nói chuyện tán dóc cũng thân thiết hơn, vô duyên vô cớ cũng cười với mọi người. Đó là một sự thay đổi thần kỳ nha, đội trưởng “Thần Chết” của bọn họ đã quay trở về nhân gian rồi. Còn bây giờ thì sao? Tình huống đột ngột thay đổi 180 độ, thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Mặc dù lúc làm việc Trần Mặc không giận cá chém thớt, thế nhưng một khi ánh mắt sắc lạnh như băng lướt qua thì khiến cho người nhìn thấy phải rơi lệ, người nghe thấy phải đau lòng. Nguyên Kiệt nhiều lần lôi kéo Thành Huy ra oán trách, gần đây mỗi lần hắn nói chuyện với đội trưởng thì giống như là chết đi một lần vậy. Thành Huy vừa xoa bóp bả vai Nguyên Kiệt, vừa an ủi cậu ta: “Người anh em à, nhịn một chút thôi”
Vốn là mỗi ngày 9h30 Trần Mặc phải đợi điện thoại của Miêu Uyển, vì vậy tắt đèn sau khi bài giảng kết thúc vào lúc 9strong0. Vốn dĩ mỗi tuần Trần Mặc nghỉ phép một ngày hẹn hò cùng Miêu Uyển, hiện tại thì toàn bộ thời gian hắn đều ở lại trong đội, giống như không hề tồn tại, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tuy rằng hắn cũng không có nói gì, nhưng là thần kinh của anh em trên dưới trong đội không một giây nào được thư giãn. Lẽ ra Trần Mặc đã không cần phải tập luyện cùng cả đội rồi, nhưng mà không ngăn được hắn nhàm chán nha, thể dục buổi sáng vốn dĩ chỉ chạy 5 km, Trần Mặc xông lên đầu tiên chạy 10km, hắn không dừng lại tự nhiên cả đội cũng không ai dám dừng, từ đó về sau thể dục buổi sáng của đội liền thay đổi thành chạy 10km…
Cuộc sống này không có cách nào vượt qua nữa nha! Âm thanh của quần chúng đang sục sôi!
Gần đây đội năm làm việc rất tốt nha! Các lãnh đạo trong lòng rất là vui mừng a!
Trước kia Trần Mặc luôn cảm thấy mình bận rộn, một chuyện cộng thêm một chuyện, mỗi ngày đều bận đến hơn 9h mới kết thúc công việc, cuối cùng thì cho thêm nước vào trong ly trà rồi lặng lẽ chờ điện thoại của Miêu Uyển, thói quen này như thế nào hình thành hắn cũng không nhớ rõ, giống như là thuận nước đẩy thuyền, cứ như vậy tự nhiên mà hình thành, hắn lại không nghĩ tới ở bên kia, Miêu Uyển vẫn luôn mong hắn có thể chủ động gọi điện cho cô trước. Nhưng mà, khi có cô hắn không cảm thấy, hiện tại cuộc sống thiếu đi một người, cô đi rồi, hắn mới phát hoảng nhận thấy khoảng trống trong lòng, bao trùm toàn bộ không gian và thời gian.
Trần Mặc cảm thấy gần đây hắn không tự chủ được mà suy nghĩ, hết lần này đến lần khác trong tâm trí luôn là những câu sau cùng Miêu Uyển đã hỏi hắn.
Thời điểm khẩn trương anh muốn tìm người nào?
Khi vui vẻ, buồn bực anh muốn cùng ai chia sẻ?
Thời điểm nguy hiểm nhất anh sẽ nghĩ đến ai?
Thời điểm nguy hiểm nhất, hắn đầu tiên chỉ có thể nghĩ tới Hạ Minh Lãng mà thôi, nếu như ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm thì chỉ có đội trưởng của hắn mới có thể cứu hắn.
Lúc khẩn trương nhất bao giờ cũng hi vọng một người, bởi vì khẩn trương là không nên, phải nhanh một chút vượt qua, một tay súng bắn tỉa cần nhất chính là phải bình tĩnh và tỉnh táo.
Khi vui vẻ cùng khổ sở thì có anh em ở đây, dĩ nhiên, còn có cả Miêu Uyển, đã từng làm bạn với hắn trong khoảng thời gian cũng không tính là quá ngắn ngủi. Trần Mặc nghĩ, không phải là trong lòng hắn không có cô, chỉ là, có thể hắn không đạt tiêu chuẩn của cô, cho nên cô rời hắn mà đi? Mà hắn suy cho cùng không phải là vì một mình cô mà tồn tại à?
Tình yêu là gì? Người ta phải làm thế nào yêu nhau đây?
Những vấn đề này hắn chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ tới. Tình yêu? Nghe từ này khiến cho mọi người cảm thấy quái dị, rõ ràng nói ra thật ngớ ngẩn, nó đến với một đám mây màu hồng, vừa hư không vừa mềm yếu, giống như tiểu cô nương vui đùa, mang chút gì đó ngây ngốc.
Xuân thương Thu buồn, yếu ớt nhạy cảm, Trần Mặc luôn luôn cảm thấy chỉ có người đàn ông không có năng lực mới có thể đi quan tâm những vấn đề này, vì hai chữ này mà vừa khóc vừa cười, cam chịu thấp hèn, muốn sống muốn chết cùng nó.
Quá khó nhìn!
Chẳng lẽ hắn cũng nên biến thành như vậy sao?
Trần Mặc lắc đầu một cái, ngón tay thon dài đang lật tới lật lui điện thoại, cuối cùng dừng lại, mở danh bạ tìm tên người hắn muốn gọi.
Lục Trăn rời mắt khỏi màn hình máy tính, thấy tên người gọi tới hiện trên điện thoại di động thì mỉm cười.
Hắn nhấn phím nghe, cười, nói: “Hắc, chuyện công hay chuyện riêng?”
Trần Mặc nói: “Chuyện riêng”
“Ừ, giữ bí mật tuyệt đối, toàn bộ hành trình ghi âm, sau đó nói đi!” Lục Trăn cười tít mắt, giống như một trò đùa giai của tiểu quỷ.
Trần Mặc trầm mặc một hồi: “Mình muốn hỏi một vấn đề!”
“Ừ, hỏi đi!”
“Cậu cảm thấy tình yêu là cái gì vậy?”
Lục Trăn sửng sốt cả nửa ngày, sau đó mới cười ha ha, nói: “Cái này cậu phải để cho mình suy nghĩ một chút!”
“Từ từ suy nghĩ, mình không vội” Trần Mặc ngả ra phía sau dựa vào lưng ghế tựa, ngẩng đầu nhìn sang đường lưỡi liềm rất hẹp treo bên bệ cửa.
“Sao cậu lại gọi tới hỏi tớ vấn đề này?”
“Mình không hỏi cậu, cũng không thể đi hỏi Phương Tiến sao?” Trần Mặc nghĩ, kể ra trong số những người hắn quen biết, cũng chỉ có suy nghĩ của Lục Trăn gần nhất với phụ nữ.
Không hỏi hắn thì hỏi ai đây!
“Cái này, thật ra thì cũng không phải là không thể nha, đối với vấn đề triết học này, Phương Tiến cũng sẽ có một quan điểm riêng, mặc dù quan điểm của hắn rất có thể chỉ là một căn nhà, một vài mẫu đất, một người vợ và ba con, nhưng nó cũng là suy nghĩ của đa số những người nhân dân lao động thiện lương, chất phác….”
“Cậu đừng khẩn trương!” Trần Mặc nói.
“Hắc, hắc. Cậu có phải đã đi hỏi đội trưởng trước rồi không? Đội trưởng nói thế nào?” Lục Trăn cười nói.
“Không có hỏi, mình cảm thấy hỏi cậu là người thích hợp nhất!”
“Cũng đúng, khái niệm tình yêu này nói thế nào cũng không hoàn thiện, cậu tốt nhất đừng đi hỏi hắn, không lại bị hắn gạt…”
“Cậu rốt cuộc có nói hay không?” Trần Mặc rốt cuộc không nhịn được!
“Nói a, nói, mình không phải muốn suy nghĩ về điều đó nha, như vậy cuộc sống là vấn đề bắt nguồn từ……….”
Trần Mặc nghe được đối diện “xoẹt” một tiếng vang nhỏ, đó là âm thanh của tiếng quẹt diêm, Hạ Minh Lãng cứ như yêu nghiệt, cả quẹt diêm cũng làm người khác hoa mắt hơn, hắn ta chỉ thích dùng một tay, ánh lửa đỏ sậm vừa lóe lên đã tắt, nhưng thuốc cũng đã được châm rồi. Trần Mặc nhìn bầu trời đêm sáng trong, có vài điểm nhỏ ướt át, trên cửa kính không hiểu sao là bộ dáng của Lục Trăn, cũng dùng động tác như thế đốt một điếu thuốc.
“Là như vậy, Trần Mặc à” Giọng nói của Lục Trăn vang lên trong đêm đen yên tĩnh, giống như thở dài: “Mình nghĩ là, bỏ đi tất cả những chiếc áo khoác ngoài tuyệt đẹp, tình yêu cũng chỉ là một người đối với người kia nhớ mãi không thôi.”
Trần Mặc yên lặng một lúc lâu sau mới nói: “À!”
Một dãy số hắn đã thuộc lòng hiện lên trong tâm trí, Trần Mặc nhẹ nhàng bấm những con số, bên tai nghe một giọng nói ngọt ngào của phụ nữ, chân thành nói cho hắn biết: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi chưa kích hoạt!” Ngay từ đầu cứ như vậy, từ khi hắn trở lại nơi đóng quân, cho đến khi hắn gọi điện thoại đi lần đầu tiên, Trần Mặc không thể xác định được là lúc đó Miêu Uyển lừa hắn hay là sau này cô đổi ý, nhưng mà bất luận như thế nào, nó cũng chỉ cho thấy một điều.
Tục ngữ nói, thất tình là chuyện nhỏ, thất nghiệp mới là chuyện lớn. Mặc dù thất nghiệp không đau khổ giống như thất tình, nhưng suy cho cùng thất nghiệp không giống thất tình là có thể lấy được sự công nhận của đông đảo mọi người, có thể lấy được sự đồng tình cùng ủng hộ trong lúc làm việc. Hơn nữa, Miêu Uyển cảm thấy bản thân cần kiếm cái gì đó để làm, đây cũng là một việc quan trọng sau khi thất tình, nếu không cuộc sống mỗi ngày của cô đều là thưởng thức cảm giác thất tình, nếu vậy thì cô hoàn toàn không thể thực hiện được phương châm ở giai đoạn này: “Yêu quý sinh mạng, rời xa Trần Mặc”
Mặt khác, sức ảnh hưởng của Trần Mặc vào buổi sáng hôm đó, sau khi cô thức dậy đã nói lên tất cả, Miêu Uyển phát hiện cô suốt cả ngày không thể làm được bất cứ việc gì, trong vòng 3 phút luôn có 1 giây liếc nhìn điện thoại di động, suốt cả ngày cô đều quan sát tỉ mỉ mỗi một tấc trong nhà về vấn đề tín hiệu mạnh hay yếu, cuối cùng Miêu Uyển mệt mỏi đi vào giấc ngủ, quyết định: “ngày mai đi đổi số điện thoại.”
Người nam nhân này thật đáng sợ, chính là như vậy, quá đáng sợ, chỉ cần trong tay hắn còn nắm được một tia hi vọng, mình liền chạy không thoát.
Quê hương Miêu Uyển là một thành phố loại trung, Miêu Uyển mất hai ngày chạy tới tất cả các cửa hàng bánh kem trong thành phố, đáng tiếc các cửa hàng lớn gần đây đều không có kế hoạch tuyển thêm người, những cửa hàng có kế hoạch tuyển người thì cả quy mô và chất lượng đều không thỏa mãn yêu cầu của Miêu Uyển.
Tâm ý của cha mẹ là không muốn cô lại chạy ra bên ngoài đi làm, quê hương có cái gì không tốt? Cũng là muốn cái gì có cái đó? Tìm một công việc ổn định để làm, sau đó tìm hiểu một anh chàng rồi lập gia đình, rồi sinh con; cuộc sống a, không gì tốt hơn nữa.
Dù sao cũng là người trong vùng, tốt xấu gì đều biết, cha mẹ cùng người thân đều vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, tin tức rất nhanh nhạy, không tới vài ngày thì có tin tức mới, tiệm bánh kem không tuyển người làm bánh, nhưng trong thành phố có một gia đình mới mở một nhà hàng Quảng Châu đang cần người tới giúp, các đầu bếp có nhiều kinh nghiệm đều mời từ các nhà hàng lâu đời; tuy rằng không đúng chuyên môn của cô nhưng khi nghe thấy Miêu Uyển cũng có chút động tâm, những món ăn ngon đều giống nhau, không phải đều là lấy lòng đầu lưỡi sao, quả thực không cần phân biệt rõ ràng.
Miêu Uyển bị người nhà kéo đến thử, cô sinh ra là để làm bánh nên có ngón tay tinh tế cùng đầu lưỡi nhạy cảm, miệng lại ngọt, bộ dáng lại rất đáng yêu. Bếp trưởng cứng nhắc nói xong một hồi tiếng Quảng Châu liền cười rộ lên, nét mặt hiền hòa, thật hài lòng với Miêu Uyển. Miêu Uyển liền như vậy thuận lợi được nhận vào làm, bắt đầu kỳ thực tập của mình, cô đã từng làm rất nhiều các loại bánh ngọt, bánh bông lan cùng nướng bánh, hiện tại lại bắt đầu học cách túm sủi cảo tôm, bánh bao xá xíu, …như thế nào.
Miêu Uyển rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý học màu sắc và hoa văn mới, giống như một loại yêu mến khác.
Bột phấn trong tay mềm mại rơi xuống, rau cải xanh mát cùng diễm sắc của tôm bóc vỏ được thái hạt lựu, trộn lẫn với canh gà cùng chân giò hun khói, tỉ mỉ cho thêm 1 chút gia vị. Đồ ăn là tràn ngập tình cảm cùng sinh mạng, chúng cũng có cảm giác, có hô hấp, nếu như bạn thích nó mới thấy hợp khẩu vị. Trong phòng bếp so với cửa hàng bánh kem ồn ào hơn nhiều, xung quanh đều là những nguyên liệu đã được cắt nhỏ để lộn xộn, hồng hồng xanh xanh vô cùng náo nhiệt, khói trắng bốc lên tản đi khắp nơi, Miêu Uyển đứng phía trước bếp chưng cách thủy bấm đốt ngón tay tính toán thời gian lấy món ăn ra ngoài.
Trần Mặc, nếu như em cho hạt tiêu trong sủi cảo tôm thì anh có cảm thấy ăn ngon hay không chứ?
Mạt Mạt vẫn thường xuyên gọi điện thoại tới đây nói ông chủ thông cảm với hành vi trốn tránh tình cảm của cô, đối với bánh ngọt của Miêu Miêu vẫn nhớ mãi không quên. Mạt Mạt nói ông chủ lại vừa mở thêm hai cửa hàng, đối với các nhà quản lý chiếu cố còn không kịp, cô hiện tại cũng đã thăng chức quản lý cửa hàng, còn có hai cô gái trợ giúp, Mễ Lục đã nghỉ việc, bắt đầu con đường gian nan với công việc đầu bếp trong một nhà hàng cơm Tây. Miêu Uyển thầm nghĩ như vậy thật tốt, tất cả mọi người đều cố gắng trong cuộc sống, làm cho chính mình càng ngày càng tốt, như thế nào chỉ có mình cô mơ hồ, giống như còn một chân vẫn đạp ở trong hồi ức không rút ra được.
Mạt Mạt nói ông chủ dự định mở một nhà hàng bánh ngọt kiểu Tây Âu ở trung tâm thành phố, và đang tìm kiếm khắp nơi một quản lý nhà hàng , phải có kinh nghiệm và kỹ thuật tốt, trình độ văn hóa đủ để có thể trong coi sổ sách, quản lý tài chính. Miêu Uyển lắng tai nghe, biết rõ Mạt Mạt đang ra hiệu ngầm cho cô, chẳng qua là bây giờ cô vẫn chưa nghĩ kỹ có nên quay về hay không, mặc dù là công việc mới không bằng công việc đã làm quen, nhưng là thành phố ấy… Giống như thời gian một cái chớp mắt, cũng đã là cuối mùa hè, thành phố cũng đã trải qua một mùa hè đáng sợ, nhiên độ luôn duy trì ở 40 độ C, ánh mặt trời khốc liệt bắn thẳng đến cả vùng đất Quan Trung, khí nóng bốc hơi trên mặt đất.
Trần Mặc, có ai sẽ nấu chè đậu xanh cho anh sao? Có ai sẽ mua trà ô mai cho anh sao? Anh chắc là phải phơi nắng nên đen đi rồi hả?
Miêu Uyển phát hiện thì ra thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian cô cùng Trần Mặc tách ra cũng đã muốn cùng thời gian cô cùng với hắn ở chung một chỗ giống nhau, thật dài quá. Hắn ở trong ký ức của cô giống như mờ dần đi một chút màu sắc, trở nên đơn thuần mà tốt đẹp hơn, Miêu Uyển nghĩ trí nhớ của cô thật kém nha, cô đã sắp quên hết khuyết điểm của hắn rồi, tại sao trí nhớ lại đảo ngược như thế này đây? Trong ký ức vẫn là những điều tốt đẹp của hai người, mà dường như còn càng thêm khắc sâu.
Có lúc Miêu Uyển sẽ cảm thấy Trần Mặc vẫn còn ở bên người cô, vẫn bình thản mà trầm tĩnh như vậy, hơi thở của hắn phảng phất bên người cô, giống như chỉ cần quay người lại là có thể chạm vào khuôn mặt ấy. Bếp trưởng tốt bụng dạy Miêu Uyển cách sử dụng nguyên liệu tốt, đi khắp trời Nam biển Bắc để mua những nguyên liệu đủ tiêu chuẩn nhất, trong cửa hàng có mấy học viên chung nhau mua nho khô Tân Cương, còn có một loại trái cây thật dài, hột đỏ, mùi vị ngọt vô cùng, Miêu Uyển không cẩn thận ăn quá nhiều, đến buổi tối hai hàm răng đau nhức. Miêu Uyển ở trên giường lật tới lật lui không ngủ được, vô luận là đọc sách hay là lên mạng cũng không thể giảm bớt, đến nửa đêm Miêu Uyển cầm điện thoại lật xem, từng tấm hình trong bộ sưu tập được mở ra, cuối cùng dừng lại ở một tấm hình mơ hồ…
Trong tấm hình là người đàn ông cao lớn anh tuấn, vẻ mặt ngạc nhiên, Miêu Uyển nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của hắn …
Trần Mặc, anh còn nhớ rõ không?
Sau mùa đông đó, anh đã làm cho một cô gái mơ mộng về một tình yêu đẹp nhất, cho dù anh cảm thấy đây chẳng qua là không quan trọng, chỉ như là một cái nhấc tay, nhưng với em đây lại là kho báu quý giá nhất cả đời này. Tấm hình này đã từng bị mất cùng điện thoại di dộng của cô, cô phải nhờ bạn học cũ tìm lại cho cô, nhưng tấm hình đã bị đè nén, không còn rõ ràng, giống như trong ký ức của cô.
Miêu Uyển đặt điện thoại lại bên gối.
Trần Mặc, anh chính là sâu răng của em, luôn ngọt ngào đi qua, sau đó để lại cho em đau buốt nhất.
Thời điểm khi mới bắt đầu, chúng ta đều không hiểu tình yêu là gì, chưa bao giờ biết yêu một người thì có cảm giác như thế nào, luôn luôn nghĩ rằng tình yêu là một điều rất bí ẩn, là tự chúng ta trong hư không tưởng tượng ra phương thức tình yêu đến như thế nào, cho rằng nó sẽ bắt đầu giống như sấm sét vang dội,sau đó oanh oanh liệt liệt mà tiếp tục, chúng ta làm được rất nhiều điều, yêu cầu cũng rất nhiều, chúng ta lo được lo mất, trong lòng mù mịt đau xót, vui buồn lẫn lộn, sau đó cũng hiểu được tình yêu không phải giống như chúng ta đã tưởng tượng.
Hơn nửa năm đối với Đại hội tỷ võ của đại đội đặc công, đại đội năm toàn thắng khiến cho các lãnh đạo của Trung đoàn mừng rỡ không thôi. Trung đoàn trưởng ôm bả vai của Trần Mặc ân cần hỏi thăm, cậu muốn cái gì cứ việc nói ra. Trần Mặc vẻ mặt kiềm chế mà tỉnh táo, nói hiện tại cái gì hắn cũng không cần. Trung đoàn trưởng mất hứng, nói người trẻ tuổi đừng có rụt rè, dám bỏ ra thì phải có dũng khí đòi lấy, phải dứt khoát mà làm, phải tin tưởng người lãnh đạo. Trần Mặc cười gượng, vẻ mặt chân thành, hắn hiện tại thật sự là cái gì cũng không cần.
Trần Mặc trong lòng nghĩ, tôi muốn thời gian có thể quay ngược lại, anh có thể giúp tôi hay không?
Thật xin lỗi, Miêu Uyển!
Hơn nửa năm này, Trần Mặc một mình ăn cơm, một mình xem phim, một mình đi dạo phố, đi qua tường thành cổ, một mình đi uống chocolate, không còn là hương vị ban đầu, cũng không phải mùi vị ban đầu. Nghe nói để làm ra một chiếc bánh ngọt cần phải trải qua 18 quy trình, mà đây chẳng qua là Miêu Uyển lấy cho hắn một phần nhỏ, hít một ngụm khí cắn xuống, hắn cảm thấy thứ đang nuốt xuống không phải là bánh mà là thật nhiều tâm huyết và thời gian, vậy mà hắn chưa bao giờ hiểu.
Thật xin lỗi … thật xin lỗi … hắn chưa bao giờ hiểu, cuộc sống của hắn nhìn như vui vẻ, lại cần một người ở sau lưng im lặng cố gắng cùng nỗ lực nhiều như vậy.
Thật xin lỗi, Miêu Uyển… Xin tha thứ cho sự kiêu ngạo của anh.