Tôi khá chắc chắn rằng Law là một người rất kén ăn , khi Sanji quyết định bữa sáng hôm đó là món sandwich , Law đã gắt gỏng và cuối cùng anh ta đã được làm riêng cho ba nắm cơm nhân mơ muối . Tuy nhiên nhìn cái cách anh ấy bỏ mơ ra một bên đĩa giống như kiểu mấy đứa trẻ con hay bỏ món súp lơ xanh cuối cùng khi dùng xong bữa và Sanji vô cùng bực bội vì hành vi bỏ mứa này của anh ta .
" Ta không thích mơ muối , đừng có ra lệnh cho ta " Law nói , theo sau đó là một tràng tiếng la ó của đầu bếp tóc vàng băng chúng tôi .
" Ta không cần biết , ngươi đã thưởng thức những món ta nấu thì phải ăn cho bằng hết , không có khái niệm bỏ thừa ở đây đâu "
Law có vẻ không vui , anh ấy vẫn để nguyên phần mơ muối trên đĩa . Tôi biết tính Sanji , nhưng chính tôi cũng ghét cay món cà rốt .
" Law , tôi có thể ăn phần dưa muối đó cho anh , đổi lại ...... Anh phải ăn hộ tôi chỗ cà rốt này ." Tôi đề nghị .
Law nhíu mày định từ chối .
" Anh không muốn bị nghe đầu bếp của chúng tối rầy la như một đứa trẻ nữa đấy chứ ? ."
Law nhìn đĩa dưa muối của mình rồi nhìn lên Sanji đang mang thêm đĩa bánh mì đến chỗ Luffy .
Anh ta đưa đĩa của mình cho tôi đồng thời mang luôn đĩa của tôi ra chỗ anh ấy và ăn hết phần cà rốt - " Nhưng chính cô cũng không muốn ăn món này mà phải không , pháp sư - ya" .
Tôi cười - " Khá là khó khăn khi bắt bản thân phải ăn những món mà mình không thích nhỉ ." - Tuy rằng không thích cà rốt chút nào nhưng trước nay tôi luôn hoàn thành khẩu phần ăn của mình , tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt không hài lòng của Sanji .
Vậy là mỗi bữa ăn này tôi đã không còn phải cố gắng nuốt trôi món đó nữa rồi .
o0o