Sát!
Sát!
Sát!
Hắn không thể không giết nàng, không thể!
Long Môn bảo, thiên hạ đệ nhất bảo, trên giang hồ không người không biết, không người không hiểu! Long Khiếu Thiên thân là Long Môn bảo đại bảo chủ, ngay thẳng hào sảng, nghĩa bạc vân thiên, các nhân vật võ lâm trên chốn giang hồ ai ai cũng kính trọng.
Không thể tưởng được nay bị trọng thương, rơi vào trong tay một kẻ tiểu nhân , tìm đủ mọi cách nhục nhã hắn.
Đại trượng phu có cái chết nặng tựa thái sơn, có lúc nhẹ tựa lông hồng, hắn không sợ chết, cũng tuyệt đối không thể để người khác làm nhục.
“ Ngươi tốt nhất nên giết ta, nếu không chỉ cần ta sống một ngày, tuyệt không sẽ bỏ qua ngươi! ”
Hắn giống như một mãnh thú điên cuồng, toàn thân đều toát ra sát khí , gân xanh nổi hẳn cả lên , trong đầu không biết đã tưởng tượng hình ảnh của nàng bị hắn chặt thành mấy khúc, mấy đoạn.
“ Ta nhất định sẽ đem từng miếng, từng miếng da của ngươi lột xuống , Sẽ đem từng khúc, từng khúc xương của ngươi rút ra ! ” Lời hăm dọa nói chưa xong , Long Khiếu Thiên đột nhiên cảm thấy nữa thân dưới đau đớn khó chịu .” Ngươi, ngươi…… Ngươi cho ta ăn cái quái quỷ gì ?’’ Vừa mới bị nữ ma đầu này làm cho há miệng ra, nuốt vào một muỗng thuốc , thân hình bây giờ bỗng dưng có biến chuyển làm hắn vừa hận, vừa sợ.
“ Thân mình của ngươi thuần âm, ta cho ngươi thêm chút thuốc tăng thêm dương khí .” Nàng nói nhỏ, mở to một đôi mắt đẹp quan sát .”Ngươi có cảm giác như thế nào ? ”
“ Vương bát đản ! Nóng…… Nóng chết đi được ……”
Thi Dược Nhi gật gật đầu, sau đó dùng bút ghi vào sổ, thì thào :” Sau khi ăn vào , không đến một khắc, sẽ có cảm giác khô nóng …… Ừ, ngoại trừ khô nóng còn gì khác không ? ”
Long Khiếu Thiên trả lời, là ân cần thăm hỏi liên tiếp tổ tông mười tám đời của dòng họ nhà nàng bằng những từ ngữ thô tục , nàng vẫn nhàn nhã ung dung, dùng bút ghi lại những kinh nghiệm thu được.
“ Thuốc này làm cho thần trí không tỉnh táo , hồ ngôn loạn ngữ , giống như chó dại cắn càn …. ”
Hắn quả thực tức đến mức muốn hộc máu! Nếu thật có thể hộc máu mà chết thì thật tốt, ít nhất không cần chịu loại nhục nhã như thế này.
Không bao lâu, khối thịt sưng to kia quả nhiên dần dần tan đi , Thi Dược Nhi mừng thầm vì cảm thấy mình đã dùng đúng thuốc , trong mắt bất chợt nhận ra điều gì , đôi mày cong lại nhướng lên, nhìn chăm chú vào cái đang vươn cao, nhúc nhích . ( maytrang : Đố ai biết “cái vươn cao” ấy là gì đấy *cười nham nhở * )
Đôi mắt trong veo như mặt nước hồ, nhìn chăm chú vào thứ vừa phát hiện không khỏi sửng sốt , đôi bàn tay trắng muốt lại cầm bút lên chậm rãi viết miệng lại thì thào : “ Thuốc này cũng có tác dụng tráng dương nữa a…. ” ( tráng dương : giống như xuân dược hiểu cái ta ám chỉ chưa, *chỉ chỉ lên trên * )
“ Ngươi tốt nhất nên thành tâm cầu khẩn với ông trời là đừng bao giờ rơi vào tay ta. ”
Nam nhân này từ nãy đến giờ vẫn luôn gào thét rít gào, gầm rú giống như dã thú, lại đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường , lời nói hiện tại cũng trở nên âm trầm , làm Thi Dược Nhi bỗng muốn rùng mình .
Lúc hắn la hét dữ tợn nhưng nàng không sợ, nhưng khi hắn trở nên im lặng như thế , nàng bỗng dưng muốn lạnh cả người.
Người này cho dù bị thương, tay chân bị trói , vẫn tràn ngập khí thế khiếp người . Có thể nói , nếu nam nhân này không bị thương , chỉ cần hơi thở nguy hiểm của hắn , e là mãnh thú cũng phải hoảng vía mà tránh xa.
Bây giờ giọng nói âm trầm như thế, làm nàng thấy lạnh toát sống lưng ……
Nàng lắc đầu, theo bản năng muốn phớt lờ đi cảm giác này ! Khi mình giải phẩu xác chết của động vật mà còn không sợ, tại sao lại sợ tên nam nhân hoàn toàn không có năng lực phản kháng này ?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu để nam nhân nằm tênh hênh như thế này, quả thực không được lịch sự cho lắm , hơn nữa nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt, tốt nhất nên lấy cái gì che hắn lại …… Vấn đề là, nơi này không phải dễ tìm được cái gì to lớn để mà che hắn a.
Nàng nhìn đông ngó tây , nhìn toàn bộ xung quanh gian phòng cũ nát này , không cái gì có thể xài tạm cho vật to lớn ấy.
“ Đừng nói là ta đối với ngươi không tốt a, trong phòng duy nhất chỉ có một ấm trà, cũng đem cho ngươi dùng luôn nè, che nó lại .”
( maytrang : Aaaaaa…. Phụt máu mũi… * xỉu * )
Nói xong đem ấm trà úp ngược lại vào cái vật hùng dũng hiên ngang chống trời kia, ừ , quả nhiên thuận mắt hơn thật. ( * vẫy vẫy*, chịu hết nổi )
Răng rắc ── Răng rắc ──
Long Khiếu Thiên tay nắm chặt lại thành quyền, mấy khớp ngón tay bấu chặt lại , phát ra âm thanh rợn người , toàn thân nổi gân xanh, mặt đỏ phừng lên như máu , như sắp chảy hết ra ngoài .
Hắn, thật sự nổi giận rồi !
Nàng một lần nữa đắn đo phân lượng, một ít thuần âm, một ít thuần dương, hỗn hợp trộn lại khuyên hắn uống thuốc .
“ Thuốc lần này hoàn toàn không có vấn đề, ngươi uống xong sẽ không còn chỗ sưng to sưng nhỏ nữa . ”
Vốn tưởng rằng nam nhân sẽ phản kháng, phải tốn công sức lắm mới ép hắn ăn vào được , nhưng thật ngoài ý muốn , hắn lại thuận theo nuốt vào .
Chắc là biết muốn phản đối cũng không được, nên mới ngoan ngoãn đây mà . Nàng nghĩ.
Nhưng mà, nàng vừa định rút tay về, bỗng bị một bàn tay cứng như sắt nắm chặt không buông.
Nàng muốn tránh thoát, nhưng hắn nắm chặt cứng không buông, tình huống kế tiếp làm nàng phải trợn to mắt, há hốc mồm ──
Những xích sắt được cột trên người Long Khiếu Thiên , bỗn dưng đồng loạt rơi xuống đất nghe loảng xoảng , và cái thân mình khổng lồ kia cũng chậm rãi ngồi ngồi dậy. Hắn giống như hiện thân của ma quỷ đến từ âm tào địa phủ nhe răng trợn mắt, những vết thương trên mình hắn chưa lành da, rỉ ra những giọt máu tươi từng giọt, từng giọt chảy xuống làm ướt đỏ cánh tay trắng muốt của nàng.
Cho dù nàng bình tĩnh như thế nào, cũng bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt làm cho bản thân rùng mình sởn ốc.
Nàng muốn vùng dậy muốn chạy trốn, ngược lại càng chọc giận hắn thêm, bàn tay to bè của hắn vươn ra, ôm chặt nàng vào lòng.