• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến phòng làm việc, Vương Nhã Khả mới thấy nhẹ nhõm hơn vài phần, đêm qua uống quá nhiều rượu, lồng ngực cũng rất khó chịu, giống như bị cảm vậy, toàn thân uể oải.

Cô ngồi xuống bàn làm việc, tựa đầu vào ghế, cảm giác thoải mái hơn một chút. Đột nhiên cô thấy có tiếng động ở đâu đó, mở ngăn kéo bàn thì hóa ra là điện thoại rung, trước khi đi họp, cô đã tiện tay cất điện thoại vào đó.

Cầm lên nhìn, là Ân Tấn Minh gọi đến.

Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, cô lại thấy nản lòng.

Vừa nãy ở trong phòng họp, cảm giác lúng túng khó xử khi đến muộn, bộ dạng không hài lòng của Mã Phong rồi cả ánh nhìn nghiêng đầy ẩn ý của Bạch Đào Ninh đã khiến cô quên bén đi chuyện này, lại thêm quá mệt mỏi, đầu đau nhức, cô vốn tự nhủ bản thân mình không được nghĩ tới. Thế mà Ân Tấn Minh lại gọi điện thoại đến, hơn nữa tiếng chuông còn vang lên liên tục không ngừng như thế này, nhận, hay không nhận đây?

Cô không muốn tin Ân Tấn Minh là loại người như thế, nhưng cô cũng không có lý do nào để nghi ngờ những gì chính tai mình nghe thấy. Từ tận đáy lòng, cô thà rằng mình không gọi cuộc điện thoại đó, không biết đến sự tồn tại của người đàn bà kia.

Muốn làm đà điểu cũng đâu có dễ dàng. Chẵng lẽ phải trực tiếp đối mặt hay sao?

Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng Vương Nhã Khả vẫn nhấn nút nghe máy.

Hỏa khí trong giọng nói của Ân Tấn Minh thể hiện rõ ràng: “Em làm cái gì thế? Nhận điện thoại khó đến vậy sao?”.

Ngữ khí này khiến Vương Nhã Khả rất ác cảm, anh dựa vào cái gì mà có thể tức giận đùng đùng với cô như không có chuyện gì xảy ra? Chẳng buồn nghĩ ngợi, cô dường như trả lời theo bản năng: “Em làm gì chẳng lẽ phải báo cáo với anh sao?”.

“Thái độ này của em là sao hả? Em ăn nói kiểu gì thế?” Ân Tấn Minh vốn định giải thích chuyện đêm qua, nhưng gọi mãi mà không có người nghe điện thoại. Cả đêm qua anh lo lắng cho cô, đi khắp các quán bar để tìm, mãi đến hơn hai giờ sáng mới có tin tức, thiếu ngủ nghiêm trọng, tâm trạng cũng không thể nào tốt lên được. Anh rất bận, không có thời gian để xuống tầng bảy tìm cô, chỉ có thể gọi điện thoại, khó khăn lắm mới có người nghe, thế mà thái độ của Vương Nhã Khả lại lạnh nhạt, thờ ơ như thế, những bực dọc tích tụ từ đêm qua nhất thời theo đó mà tuôn ra hết.

Giọng điệu của mình chẳng dễ chịu gì còn dám trỉ trích thái độ của người khác, vì thế Vương Nhã Khả càng thêm ác cảm, nhưng cô cố nhịn bởi lúc này, cô chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau, “Anh có chuyện gì? không có gì thì em cúp máy đây!”

“Em có ý gì? Không muốn nghe điện thoại của anh phải không?”

“Chẳng có ý gì cả, em rất mệt!”, Vương Nhã Khả day day huyệt thái dương, đúng là cô đang rất mệt, tác dụng của XO khiến đầu cô cứ như có thứ gì đó liên tục đâm chọc, đưa tay sờ trán, thấy hơi nóng, chắc là sốt rồi, lát nữa phải đi kiếm thuốc để uống mới được.

“Đêm hôm khuya khoắt còn ở quán bar uống rượu, đương nhiên là mệt rồi”, Ân Tấn Minh không biết tình trạng của cô lúc này nên lửa giận trong lòng cứ thế tuôn ra như núi lửa phun trào.

“Tại sao nửa đêm em lại phải đến quán bar uống rượu, anh còn không biết hay sao?”, Vương Nhã Khả thấy nghẹn nơi cổ họng, anh nói mà còn không biết thẹn.

“Anh biết cái gì? Anh đâu có thừa thời gian mà đi đoán tâm tư của người khác?”

“Anh thích nói thế nào thì nói thế đi! Em cúp máy đây!”, lúc này, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể của Vương Nhã Khả.

“Đợi chút, Vương Nhã Khả, em cố ý đúng không?”, sự bất mãn của Ân Tấn Minh mấy ngày qua như lửa được thêm dầu đang bừng bừng bốc cháy: “Em tưởng anh rất rảnh rỗi để gọi điện cho em sao? Công việc của anh vất vả như thế, từ trước đến nay em chẳng thèm quan tâm hỏi han gì đến? Em lại còn bới móc ra? Chẳng phải anh chỉ về muộn có một chút thôi sao? Em thái độ như vậy? Em làm vợ kiểu gì thế?”.

Vương Nhã Khả cũng bắt đầu bốc hỏa, cô cũng có công việc, công việc của cô cũng chẳng nhàn hạ gì, dựa vào cái gì mà khi tiếng chuông điện thoại vừa đổ cô phải nơm nớp lo sợ nghe điện thoại ngay, rồi sau đó phải mỉm cười, ăn nói nhỏ nhẹ, cảm ơn cuộc điện thoại của anh gọi đến?

Cô không hỏi gì đến chuyện đêm qua, như thế không có nghĩa là cô không để tâm đến. Đó là một vết rạn trong tim, Ân Tấn Minh tuyệt nhiên không thấy nhắc đến, lại còn luôn miệng lẽ thẳng khí hùng, làm như cây ngay không sợ chết đứng mà chỉ trích cô, cô tức giận nói, “Ân Tấn Minh, anh muốn cãi nhau đúng không? Đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, anh bảo em không có tư cách làm vợ? Vậy ngày xưa ai đã nói là em thấu tình đạt lý, là ai bảo sẽ không lấy ai ngoài em? Anh của những ngày ấy đi đâu mất rồi?”.

“Ngày xưa ngày xưa, em cũng biết đó là ngày xưa, khi ấy anh tuổi trẻ bồng bột, mắt mù, đầu óc không tỉnh táo mới bị vẻ ngoài bóng bẩy của em lừa gạt”, Ân Tấn Minh không thèm nghĩ ngợi gì, lớn tiếng nói.

“Anh quá đáng rồi đấy”, Vương Nhã Khả tức giận đến cực điểm, câu nói vừa rồi thốt ra mà quên cả kìm giọng, tuy rằng có vách ngăn nhưng dù sao cũng cùng trong một gian phòng, lại không có cách âm, nên các đồng nghiệp xung quanh lại thi nhau ngoái lại nhìn cô. Vương Nhã Khả lập tức định thần trở lại, nhắm mắt cuối đầu xấu hổ, không dám đối mặt với ánh nhìn của đông nghiệp trong phòng.

“Anh quá đáng?”, Ân Tấn Minh đứng bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra, nộ khí ngùn ngụt, “Anh quá đáng hay là em quá đáng?”.

Đúng lúc đó, An Thư Mỹ bước vào phòng làm việc, cô ta nhướn mày cười rồi chầm chậm tiến lại gần Ân Tấn Minh, khoác một tay lên vai anh, còn một tay vuốt ve ngực anh qua lớp áo vest, giọng điệu nhu mì: “Tấn Minh, sao lại tức giận thế? Việc gì phải bực bội vì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy”.

Ân Tấn Minh vừa nghe thấy giọng của An Thư Mỹ thì vội vàng đưa tay che ống nghe điện thoại, người phụ nữ này chẳng tốt đẹp gì, cho dù có cãi nhau anh cũng không muốn để cho người có dã tâm như cô ta lợi dụng.

Tuy nhiên động tác che ống nghe của anh có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng giọng nói của An Thư Mỹ, những lời cô ta nói đã lọt được vào tai Vương Nhã Khả mất rồi.

Vương Nhã Khả toàn thân cứng đờ, chính là giọng nói này, đêm hôm qua, chính là giọng nhu mì như thế. Ân Tấn Minh có ý gì đây? Ra oai với cô sao? Anh nói cô không quan tâm chăm sóc anh chu đáo, là vì bên cạch anh ta đã có một người phụ nữ khác dịu dàng chu đáo hơn sao?

Người phụ nữ đó là ai? Cô vội vàng đặt điện thoại xuống, lập tức xông thẳng lên phòng làm việc của anh trên tầng chín để xem xem, nhưng cô không dám, ưu điểm lớn nhất của đà điểu chính là có thể lừa mình dối người, lúc này, cô nguyện dối lòng mình như vậy.

Nếu như thật sự đi lên trên đó, cô cũng không biết làm sao để đối mặt với họ?

Đầu càng thêm đau, toàn thân Vương Nhã Khả như bị rút hết sức lực, cô không buồn nói thêm một câu nào nữa, liền cúp máy luôn.

Tiếng “tút tút” truyền qua điện thoại khiếng Ân Tấn Minh có cảm giác mệt mỏi, bất lực, anh không hề khách khí mà gạt phăng cánh tay của An Thư Mỹ, lạnh lùng nhìn cô ta.

Bình thường cô ta vẫn gọi anh là Giám đốc Ân, nhưng trong lúc anh đang nói chuyện điện thoại với Nhã Khả lại cố ý gọi thành Tấn Minh, vả lại giọng điệu lại chứa vẻ thân thiết nhiệt tình ấm áp khiến anh càng cảm thấy người đàn bà này đúng là có ý đồ khác.

Đối diện với ánh mắt sắt nhọn của anh, An Thư Mỹ không chút để tâm, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, còn làm vẻ rất vô tội nói: “Giám đốc Ân, tôi nhìn thấy sự oán hận từ trong ánh mắt anh? Tôi có nói gì sai sao?”.

Ân Tấn Minh hít một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng kìm nén: “Không có!”, nói xong liền vòng qua người cô ta đi xuống tầng bảy tìm Vương Nhã Khả.

An Thư Mỹ nhẹ nhàng đưa tay giữ anh lại, cười tươi như hoa: “Xin dừng bước”.

“Cô có chuyện gì?”

“Đương nhiên, không có việc gì thì tôi đến ‘Điện Tam Bảo’ này làm gì”, An Thư Mỹ mỉm cười, “Hôm qua lúc tôi đến thì anh đang bận việc nên chưa có thời gian bàn bạc về bản kế hoạch, tôi cũng không muốn thất lễ chiếm dụng thời gian tăng ca của anh. Bây giờ là giờ làm việc chính thức, Giám đốc Ân, chúng ta có thể bắt đầu thảo luận được chưa?”.

Yêu cầu của cô ta hợp tình hợp lý, thời gian làm việc bàn chuyện công là chức trách của mỗi một nhân viên, vì thế anh không thể từ chối. Ân Tấn Minh nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt An Thư Mỹ mang đầy vẻ cố ý nhưng vẫn cứ tỏ ra vô tội, tức giận cũng không được mà buồn phiền cũng chẳng xong, anh đành trở lại vị trí của mình, mở bản kế hoạch ra, thờ ơ nói: “Vậy bắt đầu đi”.

An Thư Mỹ thong thả tao nhã ngồi lên ghế dành cho khách trước mặt anh, bộ dạng thoải mái, thư thái nhìn anh đang cúi đầu lật xem từng trang giấy với ánh mắt vô cùng tập trung.

Cô ta thích bộ dạng của người đàn ông này lúc chăm chú làm việc, hơn nữa, cô ta biết rõ năng lực của anh như thế nào. Có đôi khi người ta thích thưởng thức một điều gì đó mà chẳng cần nguyên do, vì thế, cô ta chẳng hề bân tâm ngay cả khi biết anh đã kết hôn.

Anh kết hôn hay chưa không thành vấn đề, mà anh đối với cô ta có tình ý hay không mới là vấn đề.

Có điều, những gì xảy ra từ hôm qua cho đến hôm nay cho thấy cô ta vẫn còn cơ hội, hơn nữa còn là một cơ hội rất lớn. Lợi dụng lý do công việc làm lá chắn, cô ta có thể dễ dàng khống chế một vài việc.

Ân Tấn Minh mở bản kế hoạch, nhướn mày nhìn về phía An Thư Mỹ thì thấy cô ta như cười như không, bộ dạng này rõ ràng là có ý đồ khác. Sắc mặt anh trầm xuống, nhưng An Thư Mỹ là loại người mà anh không thể đắc tội, cô ta muốn bàn việc, vậy thì anh sẽ bàn công việc với cô ta.

Lúc này, anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới Vương Nhã Khả, đằng nào buổi tối cũng sẽ phải gặp mặt nhau ở nhà, có gì về nhà rồi nói, không nhất thiết phải làm trò cười cho người phụ nữ trước mặt này.

Chị Châu đã tổ chức buổi ký tặng ở Trung tâm Sách Thành phố, Chương Tây vừa xuống đến nơi, từ xa đã nhìn thấy tấm băng rôn trước của: “Buổi ký tặng cuốn sách mới nhất của bà hoàng tác giả tiểu thuyết ngôn tình – Chương Tây”, hai chữ Chương Tây còn được tô đậm, rất bắt mắt.

Chương Tây nhìn thấy dòng chữ đó cảm thấy vô cùng kỳ cục, cứ ngước lên nhìn là lại buồn cười. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ mình là bà hoàng gì cả, cô chỉ viết những gì nên viết, đem những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ rung động lòng người cũng như những điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống hiên thực đặt dưới ngòi bút của mình. Bà hoàng ngôn tình, bà hoàng tiểu thuyết cái gì chứ, đây chẳng phải là mánh khóe của mấy nhà xuất bản sao?

Lúc này, chị Châu đang đứng trong đám đông thì nhìn thấy cô, cô đến muộn những một tiếng đồng hồ, chị ấy đã chờ cô đến mòn cả mắt rồi. Vừa nhìn thấy Chương Tây, chị ấy giống như người đang tụt xuống vực thẩm bỗng vớ được cọng cỏ cứu mạng, chẳng còn nghĩ đến việc quở trách cô nữa, vội tóm ngay lấy cô đến bên cạnh mình, đẩy cô lên trước bục.

Mọi người đứng xếp thành hàng dưới tấm băng rôn, đó đều là những độc giả vô cùng nhiệt tình của cô. Phía Bắc có một chiếc bàn, trên bàn đã đặt sẵn bút, hàng dài độc giả đã mua sách đang chờ đợi để được cô đích thân ký tên đề tặng.

Đầu tiên chị Châu lên nói đôi lời giới thiệu sơ lược, Chương Tây biết việc đến muộn như vậy rất dễ khiến độc giả hiểu lầm rằng cô đang làm cao, nên cô rất thành khẩn nói lời xin lỗi vì sự chậm trễ của mình.

Chị Châu đợi cô nói xong lập tức tiếp lời ngay, sau đó mới khẽ nhắc cô không được tùy tiện nói ba chữ “Tôi xin lỗi” ở đây, đã là tác giả lớn thì phải làm cao một chút. Cô càng làm cao thì độc giả càng ngưỡng mộ, họ sẽ càng cảm thấy hãnh diện khi có được chữ ký của cô. Nếu cô quá thân mật dễ gần, họ sẽ cho rằng cô rất tầm thường, việc có được chữ ký của cô chẳng phải là việc gì đáng nói cả.

Chương Tây không thể hiểu nổi cái thứ nguyên tắc ấy, độc giả chính là những người thúc đẩy cho tương lai của những tác phẩm, họ yêu thích tiểu thuyết của cô thì cô phải biểu thị lòng biết ơn đối với họ, đến muộn lại còn làm cao, đây là logic gì?

Chị Châu đã lăn lộn mấy năm trong nghành xuất bản, biết Chương Tây không thể hiểu được điều này nên chị cũng không giải thích cặn kẽ với cô mà kéo cô ngồi xuống, Chương Tây chỉ cần lo ký tặng cho độc giả là được, còn những chuyện khác chị sẽ lo liệu.

Chương Tây gật đầu, cô vốn chẳng thích xử lý mấy chuyện phức tạp, cũng chẳng muốn để ý đến những chuyện xã giao, có chị Châu ở bên cạnh khéo léo che chắn nên cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô cứ cúi đầu cặm cụi ký, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn!”, vài độc giả hỏi mấy câu, Chương Tây cũng mỉm cười trả lời từng câu hỏi của họ, chỉ cần không chiếm dụng quá nhiều thời gian, Chương Tây rất vui vẻ mà gần gũi cùng những độc giả của mình.

Có một độc giả nữ hai mươi tuổi khi đến xin chữ ký của Chương Tây, không nhịn được nói: “Cô Chương, tình yêu trong những cuốn tiểu thuyết của cô được miêu tả chân thực, tươi đẹp như thế, tôi đoán trong cuộc sống hiện thực, nhất định cô có một gia đình ngập tràn hạnh phúc”.

Chương Tây sững người, câu nói này nằm ngoài dự liệu của cô, độc giả đó cũng không hề có ác ý nhưng vô tình lại rạch một đường vào trái tim đang rỉ máu của cô, cảnh tượng đêm qua dường như lại hiện lên trước mắt, khuôn mặt bỉ ổi, đê hèn của Dương Thành Hải, còn cả cảnh tượng khó coi khi ấy...

Trước ngày hôm qua, thực ra cô cũng cho là như vậy, nhưng sau cảnh tượng của ngày hôm qua, liệu cô có còn cho rằng bản thân mình hạnh phúc được nữa không?

Cô cảm giác như từng chiếc kim đang châm vào cơ thể mình, hết chiếc này đến chiếc khác mang đến cho cô một nỗi đau vô bờ.

Thấy cô không trả lời, vị độc giả kia cũng bất ngờ bèn thăm dò: “Cô Chương, tôi đã nói gì sai sao?”.

“À, không”, Chương Tây định thần trở lại, ký tên vào sách rồi đưa lại cho cô gái đó, mỉm cười nói: “Cảm ơn!”.

Nữ độc giả chỉ thấy Chương Tây cười mà không trả lời thì cho rằng cô đã ngầm thừa nhận nên rất vui vẻ bước đi.

Một cuốn sách tiếp theo lại được đặt ở trước mặt, Chương Tây mở ra, đang chuẩn bị hạ bút lý tên thì một giọng nói trầm thấp lại mang vài phần hào hứng, thêm giọng điệu rành mạnh rõ ràng nói, “Cô Chương, điều khiến người ta cảm động nhất trong tiểu thuyết của cô chính là dũng khí là lòng quyết tâm theo đuổi tình yêu của nhân vật nữ chính, còn có sự cố chấp để theo đuổi một tình yêu hoàn mỹ của những nhân vật ấy. Tôi rất thích những tác phẩm của cô. Có câu nói rằng, con người ta thường theo đuổi những gì mà bản thân mình không có được, cô Chương, tôi có thể lý giải rằng: Thứ tình yêu cô theo đuổi trong tác phẩm chính là điều thiếu sót trong cuộc sống của cô hay không?”.

Chương Tây bổng ngẩng đầu lên, trước mặt là một người đàn ông mặc bộ vest màu xám thẫm, cao khoảng một mét tám mươi lăm, xem ra tuổi tác cũng chưa quá ba mươi lăm. Anh ta đứng còn cô ngồi, người thì ngẩng lên, người thì cúi đầu nhìn, trông anh ta có vẻ rất đâm chiêu.

Chương Tây không trả lời, cúi đầu tiếp tục ký tên, cho đến khi giao trả lại sách cho anh ta, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, cô nói: “Thưa anh, đến độ tuổi như tôi và anh thì đều biết tình yêu là như thế nào rồi, có chăng cũng chỉ là để điều hòa cuộc sống. Những thứ trong tiểu thuyết chỉ để đọc cho vui mà thôi, anh hà tất phải coi là thật?”.

Người đàn ông nhận lấy cuốn sách, cười nói: “Cô Chương, lời cô nói rất sâu xa, nếu cô không phiền, chúng ta có thể làm quen với nhau không?”, nói xong, anh ta đưa ra danh thiếp của mình.

Chương Tây thoáng nhìn anh ta, người đàn ông này có một ánh mắt như nhìn thấu tất cả, chỉ cần nói với anh ta đôi câu mà dường như cô đã phơi trần toàn bộ suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm của mình. Cô nhận tấm danh thiếp, dùng giọng điệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện trả lời anh ta: “Được thôi”.

Chương Tây đảo mắt qua những thông tin trên tấm danh thiếp: Tân Xương Kiện, Tổng giám đốc Tập đoàn Đầu tư Thiên Đạt.

Tân Xương Kiện tự tin cười nói: “Cô Chương, xong việc ở đây, tôi có thể mời cô dùng bữa tối được không?”.

Chương Tây điềm nhiên nở nụ cười: “Anh Tân, cảm ơn thịnh tình của anh, tôi nghĩ rằng mình có hứng đối với việc viết truyện hơn là chuyện đầu tư. Vì miếng cơm manh áo, tối nay tôi muốn có không gian riêng tư để suy nghĩ ý tưởng cho câu chuyện mới của mình”.

“Không sao, vậy để lần sao!”, Tân Xương Kiện không để bụng, mỉm cười, giơ giơ cuốn sách trong tay lên rồi nói: “Cho dù thế nào, tôi vẫn sẽ là độc giả trung thành của cô. Tạm biệt”.

“Tạm biệt!”

Nhìn theo bóng dáng của Tân Xương Kiện, Chương Tây không tin anh ta có thể là độc giả của mình. Sách cô viết là tiểu thuyết ngôn tình, không phải là sách lược đầu tư cũng không phải là cẩm nang tài chính. Thời gian đối với một vị Tổng Giám đốc của một tập đoàn đầu tư như anh ta quý báu biết nhường nào? Anh ta sao có thể rảnh rỗi mà đi đọc mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt trong những chuyện do người ta bịa ra cơ chứ.

Anh ta cố ý đến đây mua một cuốn sách, rồi lại xếp hàng dài để đợi cô ký tặng, sau đó lại tranh thủ trò chuyện vài câu ngắn ngủi với cô, mục đích của anh ta là gì?

Chẳng lẽ chỉ để thể hiện bản thân có ánh mắt mẫn cảm có thể nhìn thấu tâm tư cô, nhìn rõ điều mà cô đang muốn kiếm tìm, sau đó chế giễu, soi mói, hay nói cách khác là muốn vạch trần cô sao?

Chương Tây lắc lắc đầu, cây trả lời cho câu hỏi này không phải là điều cần quan tâm lúc này, hiện tại, trước mặt cô còn có rất nhiều độc giả đang đợi cô ký tặng, những độc giả chân chính của cô.

Vương Nhã Khả suy đoán rất chính xác, quả nhiên Mã Phong giao kế hoạch đó cho cô, lý do của anh ta là một việc chẳng cần phiền đến hai người phụ trách, đã là ý tưởng của Vương Nhã Khả thì tất nhiên cô sẽ có phương hướng và tư duy cho dự án này. Chính vì thế, chẳng có lý do gì lại giao bản kế hoạch cho một người hoàn toàn chẳng biết gì phụ trách, cho nên, Vương Nhã Khả chính là ứng cử viên số một.

Đây đúng là đoạt lấy giáo của người ta lại còn bảo cây giáo này sắc lắm, có thể chỉ đâu đánh đấy, không dùng nó thì dùng cái gì bây giờ.

Đây là điển hình của vừa đấm vừa xoa, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ con.

Khi Mã Phong quay người rời đi, Vương Nhã Khả thật muốn vơ đống tài liệu kia ném thẳng vào đầu anh ta, có điều, cô cũng chưa muốn vứt đi mấy nghìn đồng tiền lương một tháng của mình.

Từ trước đến nay đây không phải là lần đầu tiên cô cảm thấy bức xúc với cái tên Mã Phong này, nhưng những bức xúc ấy phải cố kìm nén rồi lại kìm nén, kìm nén không nổi cũng phải tự mình tiêu hóa, phải nuốt cho trôi, tuyệt đối không thể để cấp trên thấy được.

Cát Đằng đi rót nước uống, khi bước qua chỗ cô còn cố ý để lại một câu: “Nhã Khả, kế hoạch này chỉ có mình cậu, liệu có làm được không?”

Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn cô ấy, tươi cười nói: “Đúng là có chút không kham nổi, hay là, cậu giúp mình đi?”.

Cát Đằng nở nụ cười sắc tựa như dao nói: “Thế không được đâu, cậu là do chính sếp chỉ đích danh, mình đâu có được may mắn đó, vớ vẩn sếp lại tưởng mình thích thể hiện thì chết!”.

Vương Nhã Khả cười thư thái như không có chuyện gì: “Nói như cậu có nghĩa là sếp không nhìn thấy được biểu hiện của cậu, tại cậu thanh cao không muốn thể hiện ấy chứ! Còn tụi tớ chỉ là đám phàm phu tục tử chuộng hư vinh mà thôi!”.

Lời nói quá khéo léo, Cát Đằng không sao nghe ra được hàm ý trong đó, cười hì hì nói: “Nếu bảo Nhã Khả cậy là phàm phu tục tử thì chắc chắn người trong công ty này không ai đồng ý. Cậu cứ làm việc của cậu đi, các anh chị em trong phòng còn trông vào bản kế hoạch này của cậu để lĩnh chút tiền thưởng đấy”.

Nhã Khả đứng thẳng lưng bất động ở đó, ánh mắt dõi theo Cát Đằng đi vào phòng pha trà rồi dừng lại trước màn hình vi tính, được rồi, đấu khẩu cô chiếm được thế thượng phong rồi, công việc vẫn là quan trọng hàng đầu, những việc khác, cứ dẹp sang một bên đã.

Kế hoạch này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, phải điều tra thị trường, tìm tòi tư liệu, thu thập thông tin là việc không thể tránh khỏi.

Thấy Cát Đằng như thế mới biết sự thân thiết giữa các đồng nghiệp trên mấy bộ phim truyền hình chỉ là lừa gạt người ta mà thôi, nói cho cùng cũng chỉ là những con cua bị úp trong cái sọt, ai nấy đều chọn cho mình sự yên ổn, bình an, mỗi khi thấy ai leo cao hơn một chút, thì những người ở dưới thi nhau đá đểu, lại còn thi nhau om sòm: Mày muốn leo cao sao? Không có cửa đâu, ngoan ngoãn xuống đây cho tao!

Thời thế bây giờ chẳng tin tưởng được ai ngoài bản thân mình.

Nhã Khả vừa mới hình nên ý tưởng cho công tác điều tra thị trường, việc này phải đích thân cô đi một chuyến mới được.

Cô vừa toan đứng dậy thì điện thoại trên bàn đổ chuông, Nhã Khả nghe máy: “Xin chào, Vương Nhã Khả phòng Kế hoạch xin nghe!”.

Tại phòng làm việc của Giám đốc phòng Marketing, tầng chín.

Ân Tấn Minh đang trình bày chi tiết bản kế hoạch cho An Thư Mỹ nghe, cô ta luôn giữ nét mặt tươi cười rạng rỡ, Ân Tấn Minh không biết cô ta có đang nghe không bèn hỏi: “Cố vấn An, kế hoạch cụ thể là như thế, cô thấy có chỗ nào cần bổ sung không?”.

An Thư Mỹ cười dịu dàng như làn nước giữa hồ thu, ánh mắt khẽ dao động, long lanh ánh nước: “Giám đốc Ân, từ trước đến nay tôi chưa hề nghi ngờ trình độ chuyên môn của anh, những vấn đề cụ thể, chúng ta có thể từ từ bàn bạc, hôm nay đến đây thôi!”.

Ân Tấn Minh thở phài nhẹ nhõm, ngồi thẳng người.

An Thư Mỹ nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Cũng đúng lúc sắp hết giờ làm, cùng đi ăn trưa không?”.

Ân Tấn Minh vội vàng nói: “Thật xin lỗi, trưa nay tôi bận rồi”, đối mặt với người phụ nữ ôm một đống mưu mô tiến vào phòng Marketing như cô ta, anh tình nguyện tránh xa được chừng nào hay chừng ấy.

“Giám đốc Ân, anh từ chối thẳng thừng như vậy tôi sẽ rất mất mặt anh biết không?”, An Thư Mỹ liếc nhìn một cái như có như không, thái độ châm chọc, khẩu khí lại nửa đùa nửa thật.

“Haizzz, lần này... đúng là tôi bân việc, để lần khác nhé” Ân Tấn Minh nói xong liền nhanh chóng thu dọn tài liệu trên mặt bàn, đối với người đàn bà này, anh chỉ có thể tránh xa một chút, tuy rằng từ chối thẳng thừng như vậy cũng không phải phong thái của đấng mày râu, nhưng lúc này, hậu phương đang có cháy lớn, loạn trong nhà đang lên đến đỉnh điểm cần phải dẹp xong đã rồi mới tính đến những cái khác được.

An Thư Mỹ nhún nhún vai cười: “Vậy cũng được, tôi cũng không phải là người không biết điều”, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước liền yêu kiều ngoảnh mặt lại, vui vẻ nói: “Lần sau nhé!”.

Đôi tay thu dọn đống tài liệu trên bàn của Ân Tấn Minh bỗng dừng lại, anh tự giễu chính mình, dưới góc độ của một Giám đốc phòng Marketing, anh cảm thấy người đàn bà trước mặt so với mấy khách hàng khó tính còn khó hầu hạ hơn gấp bội.

An Thư Mỹ là một người rất biết lùi biết tiến, cô ta rõ ràng cố ý trêu chọc Ân Tấn Minh, nhưng khi anh chưa đến mức phản cảm thì sẽ cô ta sẽ dừng lại. Lúc gần lúc xa, chợt nóng chợt lạnh.

Điều đó chứng tỏ rằng, anh nhất định phải giờ giờ phút phút đề cao cảnh giác, không để bản thân mình bị mê hoặc, nhưng nguy hiểm ở chỗ, người phụ nữ đó lại vô cùng xinh đẹp, rất mực phong tình, sức mê hoặc rất lớn.

Điều đó khiến Ân Tấn Minh càng cảm thấy tiếp xúc đơn độc với cô ta là vô cùng nguy hiểm, anh không muốn mình giống với một vài người đàn ông chỉ muốn phát huy tiềm lực của bản thân, thể hiện bản năng thú tính, coi việc những người phụ nữ vây quanh phục tùng mình là một niềm vinh quang.

Anh không muốn mình trầm luân vài những thói hư thô tục ấy.

Anh không muốn phát triển tình cảm ngoài hôn nhân, cũng không muốn chạm vào mấy loại phụ nữ giương cao ngọn cờ tình yêu làm lá chắn để phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Một người là Giám đốc, một người là cố vấn, những lần tiếp xúc đơn độc với nhau là hoàn toàn không thể tránh khỏi, hơn nữa còn gần như là điều tất yếu.

Ân Tấn Minh mang trong mình một cảm giác mệt mỏi, anh đặt lại những tài liệu lên kệ rồi đứng dậy đi ra ngoài, trước khi tiếp tục bị chuyện của An Thư Mỹ làm phiền, anh phải đi tìm Vương Nhã Khả đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK