• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn đỏ trước mặt bật sáng, Bạch Đào Ninh giẫm chân phanh, chiếc xe từ từ tiến đến gần đuôi xe phía trước rồi dừng lại. Anh quay sang thì thấy Vương Nhã Khả ngồi đó tựa như đang suy nghĩ điều gì, thần sắc vô cùng hoang mang.

Từ phía Bạch Đào Ninh nhìn lại, từng nét trên khuôn mặt của Nhã Khả đều vô cùng mềm mại xinh đẹp. Thấy cô đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình cùng với một mớ tâm trạng bối rối, anh bỗng trở thành người đứng ngoài quan sát, không hiểu sao trái tim lại khẽ rung động, một thứ cảm giác mơ hồ xa lạ chợt dâng lên trong lòng anh.

Anh thừa nhận, từ trước đến nay, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhã Khả, anh đã có tình ý với cô.

Đó là trong bữa tiệc rượu tổng kết cuối năm ngoái do công ty tổ chức, Bạch Đào Ninh mới vào công ty chưa đầy một tháng nên có rất ít người biết anh, sau khi mời rượu sếp tổng và mấy vị chủ chốt xong, anh không cầm ly đến khắp nơi để làm quen với mọi người mà tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Anh từ từ uống nốt chút rượu Champagne[1] còn lại trong ly, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía bên phải trông thấy phía sau hàng cây nhiệt đới có một cô gái mặc lễ phục màu trắng đang ngồi ở đó. Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng tươi mới, thanh thoát.

[1] Champagne là vua trong các loại rượu sủi bọt, có nồng độ từ 10-12, dịu nhưng cũng đủ say, được mọi người dùng nhiều nhất trong các dịp lễ tết, tiệc tùng, kỷ niệm. Chữ Champagne còn mang ý nghĩ vui vẻ, hạnh phúc, phấn khởi.

Khi ấy cô cũng giống như bây giờ, ngập chìm trong thế giới của riêng mình, ánh mắt mông lung, ánh đèn trên nền nhà hắt lên người cô một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dưới những tán lá của hàng cây rừng nhiệt đới thì vẻ xinh đẹp, lung linh của cô càng được tô điểm thêm vạn phần.

Rõ ràng, cô đang cố gắng giấu mình nên mới núp dưới hàng cây nhiệt đới ấy.

Trong khi mọi người đang nhân cơ hội mượn rượu để đến làm quen với cấp trên thì cô lại đơn độc lặng lẽ ngồi suy tư về bản thân. Ban đầu Bạch Đào Ninh cho rằng cô cũng giống anh, là người mới đến nên chưa thể hòa nhập được với bầu không khí náo nhiệt của tiệc rượu hôm nay.

Nhưng ngay sau đó anh biết mình đã đoán nhầm bởi khi có bất cứ ai nhìn thấy cô bước đến chào hỏi, cô cũng đều mỉm cười đáp lời từng người một, tuy không máy móc nhưng cũng chẳng quá nhiệt tình, chỉ dừng ở mức xã giao, không muốn mà vẫn phải miễn cưỡng tiếp chuyện trông bộ dạng cô thật khó coi.

Bạch Đào Ninh những muốn bật cười, ở trong một không gian tĩnh lặng thế này mà quan sát một người thì có thể phát hiện ra cả những chi tiết rất nhỏ. Ví dụ như anh có thể thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, ẩn sau vẻ mệt mỏi ấy lại là đôi chút buồn chán, đằng sau sự buồn chán ấy lại có một chút bướng bỉnh, bên cạnh nét bướng bỉnh vẫn có chút đoan trang và một chút hoạt bát trong sự đoan trang ấy.

Kỳ lạ, thực ra cô ấy đâu có làm gì, thậm chí cũng chẳng biết có người đang đứng ở một góc đang lén lút quan sát mình, thế mà anh ngồi một mình trong tĩnh lặng lại có thể phát hiện ra nhiều chi tiết tỉ mỉ quanh cô đến vậy.

Bạch Đào Ninh uống cạn ly Champagne, định đứng dậy đi đến chỗ Vương Nhã Khả để chào hỏi, tuy họ hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng đây là tiệc rượu của công ty, muốn làm quen cũng đâu khó khăn gì, có ly Champagne này trong tay, coi như đồng nghiệp làm quen với nhau thôi.

Đúng lúc đó, có một người đàn ông đi giày Tây, mặt mày tươi tỉnh bước đến, vừa nhìn thấy anh ta, nụ cười xán lạn lập tức hiện lên trên khuôn mặt của cô.

Bạch Đào Ninh nhận ra người đàn ông đó, anh ta chính là Giám đốc Ân Tấn Minh của Phòng Marketing, anh thấy ánh mắt của Nhã Khả khi nhìn tháy Ân Tấn Minh vô cùng chăm chú, nồng nhiệt, ấm áp. Ân Tấn Minh cũng tươi cười rạng rỡ.

Nhìn hai người vô cùng thân thiết, ngay sau đó, cô đứng lên và sánh vai cùng Ân Tấn Minh bước về phía sàn nhảy.

Sau này Bạch Đào Ninh mới biết, họ là vợ chồng với nhau.

Anh cũng biết, Vương Nhã Khả không thích mấy nơi xã giao ồn ào nhàm chán này. Lúc đó có lẽ Ân Tấn Minh vẫn còn rất chu đáo, anh ta bảo cô ra đó ngồi nghỉ còn bản thân mình thì đi chúc rượu mọi người.

Nhưng sau này tiếp xúc nhiều trong công việc, anh phát hiện Ân Tấn Minh là một người rất cao ngạo, tự tin chính là thế mạnh của anh ta, nhưng đôi khi, là người quá tự tin có khi lại bỏ lỡ nhiều điều.

Anh không sao quên được ánh mắt mông lung mơ hồ của cô khi ấy, thế giới đó dù rất nhỏ nhưng cũng thật mênh mang, chẳng biết liệu rằng Ân Tấn Minh có hoàn toàn hiểu thấu nó hay không?

Những bí mật nho nhỏ như thế cứ mãi giấu trong lòng Bạch Đào Ninh, cho nên mỗi lần nhìn Vương Nhã Khả, ánh mắt anh ít nhiều cũng lộ ra tâm tình của mình. May mà anh là người giỏi kiềm chế, đến nay vẫn chưa có ai phát hiện ra bí mật của lòng anh.

Lúc này, khi cô lại biểu hiện ra thần thái của khi ấy, Bạch Đào Ninh thấy trái tim mình như mềm nhũn, anh kiềm lòng không đặng liền nói: “Cô muốn gì vậy?”. Trong lòng anh muốn nói rất nhiều điều như: Em nói đi, em muốn điều gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ dốc sức làm vì em.

Vương Nhã Khả sững người nói: “Muốn gì là sao?”.

Dòng suy tư của cô bị giọng nói của Bạch Đào Ninh chặt đứt. Nhã Khả có chút ngại ngùng vì đã để cho tâm hồn mình trôi dạt lên chín tầng mây.

Bạch Đào Ninh định thần trở lại, vừa rồi là anh thất lễ, may mà Vương Nhã Khả đang đắm chìm trong thế giới của cô nên không chú ý đến anh. Bầu không khí đã trở lại bình thường, anh hỏi: “Hạng mục tại Hâm Bằng, cô có muốn tôi giúp gì không?”.

Vương Nhã Khả cười dịu dàng, nói: “Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, chẳng phải lúc trước anh nói là ý kiến của khách hàng có thể sẽ mang lại ý tưởng cho tôi sao?”.

Lúc ấy, đèn xanh chuyển sáng, xe lại từ từ chuyển bánh, chạy thẳng theo con đường trước mặt.

Đèn đỏ cũng chỉ là một tình tiết xen giữa của hành trình lái xe, còn những tâm tư của anh thì sao? Với cô, phải chăng đó cũng chỉ là tình tiết đan xen, hay là khúc dạo đầu của một bản nhạc?

Cả buổi chiều không thấy Vương Nhã Khả trở về, Ân Tấn Minh gọi mấy cuộc điện thoại đến số máy bàn của cô liền nhưng đều là người khác nghe máy.

Việc mở rộng thị trường đến vùng Hoa Bắc đã khiến anh phải chịu không ít áp lực, tốn không biết bao nhiêu sức, lại thêm chuyện đêm qua, anh vốn muốn tìm cơ hội để vãn hồi, bây giờ ngay đến Vương Nhã Khả cũng khó mà gặp mặt. Cùng làm việc trong một công ty, bình thường thì không sao, tại sao bây giờ muốn gặp nhau lại khó đến như vậy?

Ân Tấn Minh bực bội gác điện thoại, anh hy vọng không phải là Vương Nhã Khả đang trốn tránh mình, chắc là vậy, đồng nghiệp của cô ấy nói là đi điều tra thị trường mà. Nhưng đi điều tra thị trường hết cả buổi chiều sao?

Đúng lúc đó chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Ân Tấn Minh vội vàng nhấc máy, chưa kịp nhìn số gọi tới đã hỏi: “Ai vậy?”.

“Tiểu Ân à, đến phòng làm việc của tôi một lát”, giọng nói trong điện thoại chợt trầm xuống.

Ân Tấn Minh nhận ra đó là giọng của sếp tổng Trần Tử Nam, vội nói: “Vâng thưa Trần Tổng, tôi sẽ đến ngay”. Vì chuyện mở rộng thị trường tiêu thụ đến vùng Hoa Bắc mà một ngày sếp tổng phải gọi cho anh đến ba cuộc điện thoại, áp lực lại càng tăng thêm, rồi lại thêm chuyện hết bản kế hoạch này tới bản kế hoạch khác đều bị bác bỏ, chẳng biết ông ta rốt cuộc là không hài lòng với bản kế hoạch hay là bất mãn với anh nữa.

Ân Tấn Minh trong lòng cũng thầm ấm ức, ý của cấp trên chẳng tài nào đoán được, tình hình tiến triển của công việc lại càng khó khăn hơn. Nếu cứ theo cách làm của anh, đừng nói thị trường Hoa Bắc, cho dù có mở rộng được cả thị trường Tây Nam, với tình cảnh trong thì giật gấu vá vai, ngoài thì vô cùng khó xử, anh chẳng khác gì một cổ hai tròng.

Những việc này, anh đều chưa nói với Vương Nhã Khả.

Vương Nhã Khả tuy rất ưu tú, nhưng cô không phải là người sống vì công việc, vì thế đối với công việc cô không hề có tham vọng, mưu đồ gì, cho nên, chẳng bao giờ để tâm trí vào mấy chuyện mờ ám, tranh đoạt đang tồn tại trong công ty. Hoặc cũng có thế là cô vốn không thấy được đám kỳ đà cản mũi đó.

Vị dụ như chức Phó tổng giám đốc mà mọi người đang kháo nhau, dù vẫn treo lơ lửng trên cao, chưa biết rơi vào tay ai nhưng đã có bao nhiêu con mắt dòm ngó? Vương Nhã Khả không thể không biết đến thông tin này, nhưng nhất định cô không biết ông chồng mình cũng là một trong số những người đang cố gắng tranh giành vị trí đó.

Ân Tấn Minh cũng không muốn đem công việc của anh tại công ty về nhà để làm đề tài nói chuyện giữa hai vợ chồng trong cuộc sống hằng ngày, anh cho rằng mình như thế đã là nghĩ cho Vương Nhã Khả nhiều lắm rồi, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày lại càng xa.

Anh thở dài, cầm theo bản kế hoạch vừa tốn không ít công sức làm đi làm lại, đi đến phòng làm việc của sếp tổng.

------

Bốn giờ chiều, buổi ký tặng sách kết thúc thành công rực rỡ, Chương Tây ngồi ký đến mỏi nhừ cả tay, cô không ngờ mình lại có nhiều độc giả tâm huyết nhiệt tình đến thế. Ánh mắt họ dành cho cô chứa đựng biết bao sự kỳ vọng, niềm yêu thích, cả những nỗi thấp thỏm, ngưỡng mộ cùng hưng phấn. Tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Được nhiều độc giả yêu quý như thế, dù có phải ký đến tê liệt ngón tay thì trong lòng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất hứng khởi mà cũng rất hài lòng. Cô sẵn sàng nắm tay họ, ôm họ, sẵn lòng chia sẻ mọi niềm hạnh phúc của mình cùng với họ.

Có được niềm hạnh phúc này, phải cảm ơn chị Châu đã tạo cơ hội cho cô có điều kiện gặp gỡ và tiếp xúc cùng với độc giả.

Chị Châu cũng rất vui, buổi ký tặng sách lần này đã thành công ngoài mong đợi, cả hội trường nhiệt huyết sục sôi, trong một ngày mà sách đã bán sạch sanh, lúc đó chị Châu thật muốn ôm chặt Chương Tây mà cười phá lên.

Nhưng vẫn còn vài chuyện hậu trường cần giải quyết, chuyện ăn mừng đành phải tạm gác đến tối.

Chương Tây cũng muốn giúp đỡ nhưng chị Châu không cho, bây giờ chị ấy đã coi Chương Tây như một vị hoàng đế rồi, chỉ thiếu nước thấp nhang mà khấn vái thôi. Chị châu thông báo cho cô biết tối nay phải tham gia buổi tiệc liên hoan chúc mừng rồi vội quay đầu bận rộn với công việc của mình.

Chương Tây cười cười dạo bước trong sân vắng, nhìn mọi người bận rộn thu dọn mọi thứ, đột nhiên cô nghĩ hôm nay náo nhiệt như vậy mà cũng không thấy Dương Thành Hải tới.

Vương Nhã Khả và Lư Hiểu Dương đều tới, Vương Nhã Khả tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến buổi ký tặng sách cổ vũ cho Chương Tây. Cô ấy thậm chí còn công tư lẫn lộn, cùng người đồng nghiệp kia lôi kéo cả mấy vị độc giả của Chương Tây để tiến hành nghiên cứu thị trường gì gì đó.

Nhưng Dương Thành Hải lại không đến. Trước đây, trong mỗi hoạt động mà cô tham gia, Dương Thành Hải đều đi cùng cô, trước mặt người ngoài, vợ chồng họ từng khiến rất nhiều người phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng hôm nay, một hoạt động lớn vậy, Dương Thành Hải không thể không biết, anh là người đáng lẽ phải đến chung vui đầu tiên với cô thì lại không đến.

Lẽ nào bản chất của hôn nhân là như thế, chỉ cần nảy sinh vấn đề là đường ai nấy đi? cô cắn chặt môi, việc cô bất ngờ trở về ngày hôm qua đã xé tan bức màn yên bình được gìn giữ bấy lâu nay.

Họ ly hôn đến nơi rồi, Dương Thành Hải cần gì phải làm những việc mất thời gian như vậy nữa.

Chương Tây gọi điện cho văn phòng luật sư để nghe tư vấn về những thủ tục cần thiết của quá trình ly hôn, cô đã ủy thác cho luật sư soạn thảo đơn yêu cầu ly hôn cho mình.

Tất cả tài sản đều được chia đôi, nhưng, ngôi nhà phải thuộc về cô.

Hai năm nay, cùng với những cuốn tiểu thuyết càng ngày càng được độc giả yêu thích, thu nhập của cô cũng theo đó mà ngày một cao hơn. Thậm chí vượt xa cả thu nhập của Dương Thành Hải, tiền mua ngôi nhà này cũng là do cô thanh toán một cục. Tuy lương của Dương Thành Hải không phải diện thấp nhưng lại chi tiêu quá nhiều, hằng tháng chẳng mang được bao nhiêu tiền về cho gia đình.

Chương Tây không phải là người tính toán chi li chuyện tiền nong, từ trước đến nay cô chưa hề so đo mấy thứ đó.

Trong tiềm thức của cô, tiền đủ dùng, con số còn dư trong tài khoản là sáu chữ số, vậy là được rồi. Đâu cần phải sống như lão Grandet[2], cả hai người đều có thu nhập, cũng chẳng cần lo ngày nào đó phải khốn đốn vì tiền.

[2] Grandet là nhân vật chính trong tiểu thuyết eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt là vô cùng keo kiệt.

Cho dù Dương Thành Hải không phải là người mắc lỗi lằm thì phân chia tài sản như vậy cũng vẫn là công bằng, cô không muốn vì những vật ngoài thân mà phải cố gắng tiếp tục sống chung với Dương Thành Hải, cô nghĩ, thỏa thuận như vậy, anh ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả.

Cả hai bên đều phải ký vào tờ thỏa thuận đó, sau khi ký xong thì không còn liên quan gì tới nhau nữa, đường ai nấy đi, bụi đi đường bụi, đất về với đất.

Ngắt kết nối nhưng Chương Tây vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay. Nỗi đau đớn trong tim như giằng xé, một cuộc hôn nhân năm năm, một cuộc hôn nhân đã khởi đầu với bao điều ngọt ngào, tại sao một Dương Thành Hải yêu thương cô là thế, mà giờ đây lại biến thành người đàn ông như thế này?

Chỉ cần nhắm mắt lại là những ngày tháng đẹp đẽ khi xưa lại hiện lên trước mắt, giờ đây khung cảnh lại thê lương đến nhường này. Là do hôn nhân không chịu đựng được nỗi cô đơn, hay là hôn nhân không chịu được cảm giác nhàm chán?

Chương Tây đang ngập ngụa trong mớ suy tư về quá khứ bỗng nhiên trông thấy bóng dáng ai đó thấp thoáng trước mặt mình, rất lâu chẳng rời đi.

Cô định thần lại, ngước mắt lên nhìn, chẳng biết từ khi nào đã có một người đàn ông đứng đó, dáng người anh ta dong dỏng cao còn mang theo chút phong thái ngang tàn bá đạo.

Cô bất ngờ, hỏi: “Anh tìm tôi sao?”.

Người đàn ông tươi cười rạng rỡ: “Cô Chương, cô đã đánh rơi danh thiếp của tôi rồi sao? Tôi đoán quả không sai, độc giả của cô trong buổi ký tặng nhiều như thế, cô làm sao mà nhớ được tôi”.

“Thật xin lỗi, anh là?”, đúng là Chương Tây đã quên mất anh ta, chắc là độc giả rồi. Nhưng hôm nay, có đông độc giả như vậy, cô cũng không thể nhớ được từng người.

“Tân Xương Kiện”, người đàn ông đưa tay ra, “Tôi sẽ không ngại lại đưa cô danh thiếp thêm một lần nữa, nhưng, cô Chương, tôi hy vọng lần này, cô sẽ nhớ tôi là ai!”.

Chương Tây như nhớ ra, buổi ký tặng vừa bắt đầu không lâu thì có một người đàn ông đưa cô một tấm danh thiếp, vả lại, lúc đó còn trò chuyện đôi ba câu. cô nhớ, người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén, phảng phất như biết rõ tất cả. Khi ấy cô trốn tránh ánh mắt đó, cho nên, có chút ấn tượng.

Cô mỉm cười duyên dáng, nói: “Không cần phải danh thiếp đâu, tôi nhớ ra anh rồi. Anh Tân, có chuyện gì sao?”.

“Đúng vậy, tôi đợi lâu như vậy chính là để đợi buổi ký tặng của cô kết thúc và mời cô dùng bữa.”

“Thật xin lỗi, tôi nhớ là trước đó cũng có nói với anh, buổi tối tôi đã có kế hoạch khác rồi”, Chương Tây vẫn giữ nụ cười tao nhã trên khuôn mặt, khéo léo che giấu tâm trạng đau lòng vừa thoáng qua.

Nỗi đau đớn trong trái tim là chuyện riêng của mỗi người, Chương Tây hiểu rất rõ, cô không muốn để lộ sự mềm yếu của mình trước mặt người đàn ông này.

“Nếu cô muốn viết một câu chuyện, tôi có thể mang đến cho cô một chút ý tưởng”, nụ cười trên mặt Tân Xương Kiện vẫn không hề thay đổi, “Tôi nghĩ, câu chuyện của tôi nhất định sẽ khiến cho cô cảm thấy hứng thú.”

Chương Tây cười nói: “Cảm ơn, để hôm khác đi, hôm nay không được rồi.”

Tân Xương Kiện nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Đây là lần thứ hai cô từ chối tôi rồi đấy”.

Chương Tây so vai, làm ra vẻ vô cùng đáng tiếc: “Đây cũng là lần thứ hai anh Tân cố tình làm khó tôi rồi”.

“Thôi được, cô Chương đã nói đến như vậy rồi thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa”, Tân Xương Kiện cười thoải mái, hỏi, “Có thể tặng cho tôi một tấm danh thiếp của cô, sau này còn có cơ hội liên lạc hay không?”.

Lần này thì Chương Tây thật sự thấy khó xử, nói: “Thật xin lỗi, từ trước đến nay tôi không dùng đến danh thiếp nên cũng không đi in”.

Tân Xương Kiện ngạc nhiên, tiếp đó lại nở nụ cười vui vẻ đã hiểu, nói: “Không sao. Chỉ cần cô Chương còn ở trong thành phố này, nhất định chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại. Chúc cô buổi tối vui vẻ”.

“Cảm ơn, anh cũng vậy”, Chương Tây khẽ thở phào, Tân Xương Kiện không tiến thêm một bước xin số điên thoại của cô, điều đó chứng minh anh ta tương đối thông minh. Nếu không, anh ta cứ thành khẩn như vậy, Chương Tây thật không biết phải dùng cách gì để từ chối nữa.

Đúng lúc ấy, chị Châu đã xong việc liền chạy đến, thất bóng lưng của Tân Xương Kiện rời đi, chị hỏi: “Bạn em à?”.

“Không phải, là một độc giả thôi”, Chương Tây cười cười.

Chị Châu nét mặt vui tươi, giọng điệu pha chút chế giễu: “Chương Tây, độc giả của em đúng là đủ mọi đẳng cấp, đủ mọi lứa tuổi, nam nữ đều thích, trẻ già đều mê nhỉ. Chị không ngờ, Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Thiên Đạt cũng là độc giả của em cơ đấy.”

Chương Tây cũng chẳng vì được khen ngợi mà tỏ ra kinh ngạc, cười nói: “Em cũng không ngờ đấy”.

Thấy Chương Tây không định nói nữa, chị Châu cũng biết ý không truy vấn thêm, khéo léo thay đổi chủ đề: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, vì thế buổi liên hoan tối nay, nhất định phải vui hết mình đấy nhé. Chương Tây, em là nhân vật chính, không được bỏ chạy giữa đường đâu đấy”.

Chương Tây cười cười gật đầu, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, cô bối rối nói: “Chị Châu, việc này em cũng không dám chắc đâu, nhưng em sẽ cố gắng”.

Lư Hiểu Dương nói hôm nay cô ấy không có hẹn với bất kỳ anh bạn trai nào nên sẽ dành toàn bộ tời gian cho Chương Tây. Ba người bọn họ cũng gần một tháng rồi chưa tụ tập với nhau, đêm qua không thể xem là tụ tập được, mà chỉ là đến đưa về nhà thôi

Chương Tây cũng cảm thấy như thế, mấy năm nay, đã có không biết bao nhiêu thứ thay đổi, ngay cả tình cảm của cô và Dương Thành Hải, cô từng cho rằng đó là thứ tình cảm kiên cố không gì có thể phá vỡ, vậy mà nó cũng trở nên thế này. Chỉ có tình bạn giữa cô, Nhã Khả và Hiểu Dương là không thay đổi, nhất định mỗi tháng phải tụ tập một lân, khi có thời gian rảnh lại gọi điện cho nhau, khi bận rộn không có thời gian thì cho dù cách mười ngày nửa tháng không có thông tin gì nhau, khi gặp lại vẫn thấy thân thiết gần gũi như chị em một nhà.

Ý của Lư Hiểu Dương là xem buổi tụ tập hôm nay như bữa tiệc chúc mừng cô. Chuyện của cô và Nhã Khả, Lư Hiểu Dương vẫn chưa biết. Chương Tây cũng rất muốn mượn cuộc vui này để quên đi nỗi buồn đau và bi thương trong lòng.

Nếu trở về nhà đối mặt với Dương Thành Hải, hoặc ngồi một mình trong quán rượu tẻ nhạt chắc cô sẽ phát điên lên mất, cô thà đi cùng với Hiểu Dương và Nhã Khả còn hơn. Có hai người để chia sẻ, cho dù có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nỗi niềm cần trút ra thì cũng đủ lắm rồi.

Nhưng hôm nay Nhã Khả chưa chắc đã có thời gian. Là một người bạn thân, cô hy vọng cuộc hôn nhân của Nhã Khả không đến mức nằm ngoài phạm vi khống chế như mình. Huống hồ, chuyện của Nhã Khả vốn không phải là vấn đề gì lớn lắm, chủ yếu là cách nhìn nhận sự việc của hai người họ quá khác nhau khiến họ không thể có được tiếng nói chung.

Hai chữ ly hôn thật quá ư nặng nề, nặng đến mức không thể gánh vác được. Trước mặt người khác cô có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại không hề thoải mái như thế.

Bởi vì quá cầu toàn, bởi vì kỳ vọng quá cao, cho nên thất vọng càng nhiều, đau khổ càng thêm sâu nặng.

Cô không hy vọng Vương Nhã Khả sẽ có một ngày giống cô, phải dùng cách bất đắc dĩ này để chấm dứt một mối quan hệ, đoạn tuyệt một mối tình. Nếu hôm nay Vương Nhã Khả tụ tập được cùng với họ, cô nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô ấy.

Thế nên cô lại càng mong ngóng cuộc tụ tập ngày hôm nay cùng Hiểu Dương và Nhã Khả.

Còn buổi liên hoan bên phía chị Châu, tất nhiên có thể giúp cô thả lỏng một chút, nhưng cô phát hiện, những bữa tiệc ồn ào náo nhiệt như vậy không thể khiến cho cảm giác cô độc và bất lực từ tận đáy lòng mình trở nên nhẹ nhõm hơn.

Càng ồn ào càng cô đơn, càng huyên náo càng trống trải, ấy vậy mà cứ phải cố gắng che giấu đi nỗi cô đơn và trống trải ấy, đó mới là sự bất lực đến khôn cùng. Cho nên, Chương Tây không muốn tham sự buổi tiệc mà chị Châu mở cho mình, cô thà ngồi nghe mấy lời châm chọc của Lư Hiểu Dương.

Bạch Đào Ninh và Vương Nhã Khả dùng bữa với Tổng Thanh tra Tô Tân Thần của Hâm Bằng xong cũng đã ba giờ chiều. Tô Tân Thần rất dễ nói chuyện, lại có chút quên biết với Bạch Đào Ninh, hai người nói chuyện rất hợp ý, Vương Nhã Khả chỉ ngồi bên cạnh làm nền.

Nhưng, Bạch Đào Ninh lại rất quan tâm đến Vương Nhã Khả, không để cô có cảm giác tẻ nhạt.

Vương Nhã Khả chuyên tâm lắng nghe, chủ đề chính của bản kế hoạch đã được quyết định, mấu chốt là ở đâu, đúng là vẫn phải xem ý của khách hàng như thế nào, như thế, việc điều tra thị trường mới có thể đạt được kết quả rõ ràng.

Mãi đến khi Tô Tân Thần và Bạch Đào Ninh bắt tay tạm biệt nhau, Vương Nhã Khả mới thở phào nhẹ nhõm. Bữa cơm này chẳng khác gì với những bữa tiệc xã giao, cô chẳng ưa chút nào, nhưng vì công việc nên đành phải tham gia.

Tiễn Tô Tân Thần ra về xong, Bạch Đào Ninh nhìn Vương Nhã Khả tươi cười vui vẻ: “Hết kiên nhẫn rồi phải không?”.

“Đâu... đâu có!”, Vương Nhã Khả dùng nụ cười lịch sự để che giấu tâm trạng thực sự trong lòng mình.

Bạch Đào Ninh hứng thú nói: “Chúng ta mau đi thăm dò thị trường thôi. Cuộc nói chuyện vừa rồi với Tổng Thanh tra Tô, em có thu hoạch được gì hữu ích không?”.

“Ừ, có chứ! Cảm ơn anh!”, Vương Nhã Khả đã có một vài điều chỉnh đối với ý tưởng ban đầu của bản kế hoạch lần này, nhưng những điều này cô không nhất thiết phải nói với Bạch Đào Ninh, nói thế nào thì hai người cũng làm ở hai bộ phận khác nhau. không phải là cô theo chủ nghĩa cá nhân, muốn chia bè kéo cánh trong công ty mà bởi vì cách thức làm việc của hai phòng không giống nhau, ngay cả trọng tâm công việc cũng khác nhau. Tốt nhất là phòng nào giữ ý kiến quan điểm của phòng ấy.

“Lại khách khí rồi”, Bạch Đào Ninh mỉm cười thoải mái, “Mọi người đều vì công việc chung, vả lại, chẳng phải tôi cũng đang thu thập những thứ mình cần hay sao, thu hoạch chúng ta cùng chia nhau, ai cần gì thì cứ lấy thứ ấy. Sau này cô hẹn gặp riêng Tổng Thanh tra Tô, nhớ gọi tôi một tiếng là được rồi”.

Vương Nhã Khả cười thầm, Tổng Thanh tra Tô của Hâm Bằng đâu có thể muốn hẹn là hẹn được? Mà nếu có thực sự phải mời thì cũng là chuyện của Mã Phong, sếp cô chứ.

Điều tra thị trường đúng là vừa mệt vừa khó đạt được kết quả. Vương Nhã Khả cầm một tệp số liệu trong tay mà muốn choáng váng, những số liệu này ngày mai còn phải hệ thống và điều chỉnh nữa chứ, nhưng đầu óc cô lúc này đang rất mơ hồ hỗn độn, chẳng có chút ý tưởng nào cho bản kế hoạch đó cả, đành đợi đến mai rồi tính vậy.

Sửa soạn đồ đạc chuẩn bị tan ca, Vương Nhã Khả cất đống tài liệu vào ngăn kéo bàn làm việc khóa lại rồi dọn dẹp mặt bàn một chút, đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại đổ chuông.

Cô lại ngồi xuống, rút điện thoại từ trong túi ra với một sự kỳ vọng nào đó, trong lòng thấp thỏm, nhưng sau khi nhìn thấy số điện thoại, nỗi thất vọng lại hiện lên trên khuôn mặt cô.

Không phải cuộc điện thoại mà cô đang mong đợi, là Lư Hiểu Dương gọi đến. Trong điện thoại, Lư Hiểu Dương hỏi cô tối nay có thời gian rảnh không, mọi người cùng tụ tập để chúc mừng Chương Tây.

Khung cảnh náo nhiệt của buổi ký tặng sách hôm nay Vương Nhã Khả cũng tham gia được một lát, cô thấy vui cho Chương Tây, nếu bình thường, chẳng cần nói nhiều, cô sẽ lập tức đồng ý tham gia tụ tập ngay. Nhưng giờ đây, trong lòng cô vẫn thầm hy vọng Ân Tấn Minh có thể cho mình một lời giải thích, cô cần phải cho anh một cơ hội để giải thích, không đúng sao? Vì thế, cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Mình không chắc đâu, thế này đi, đúng tám giờ tối mình sẽ gọi điện lại cho cậu”.

Lư Hiểu Dương “hừ” một tiếng trong điện thoại, vẻ không hài lòng nói: “Định hướng tới mục tiêu trở thành vợ hiền mẹ tốt, thể hiện khả năng giỏi việc nước đảm việc nhà của cậu sao?”.

Vương Nhã Khả cười nói: “Tất nhiên rồi, chuyện đau lòng nhất trên thế gian này là anh hùng nhưng lại không có đất dụng võ, tớ có đặc quyền được ‘đảm việc nhà’, nếu lãng phí đặc quyền đó thì thật lãng phí?”, dù tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn đối đáp vài câu.

“Xì, trên thế giới này có bao nhiêu người không có cái đặc quyền đó cũng có chết đói được đâu”, Lư Hiểu Dương sau khi mỉa mai còn mặt dày cười nói: “Hay là ngày mai cậu đến nhà tớ mà thể hiện tài năng? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn tốt với nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn chưa xứng đáng để cậu xắn tay vào bếp nấu vài món cho tớ ăn sao?”.

“Được rồi, muốn ăn thì cứ nói thẳng ra, bôi xấu mình như thế làm gì?”, Vương Nhã Khả vừa giận vừa buồn cười, nhưng đúng là tâm trạng cô đã vui hơn rất nhiều nhờ những lời trêu đùa ấy, cô nói, “Hôm nay tớ không định xuống bếp, mà cho dù có phải ăn thì chẳng phải đã có Chương Tây rồi sao? Chúng ta mở tiệc chúc mừng cậu ấy, cậu ấy sẽ không mặt dày đến nỗi bắt chúng ta khao đấy chứ?”.

“Được rồi tối liên lạc lại nhé”, Lư Hiểu Dương nói với tốc độ chóng mặt, “Không được quá tám giờ tối đâu đấy”.

Ngắt điện thoại, Vương Nhã Khả lắc đầu cười cười, nhìn ánh sáng phản chiếu ra từ màn hình, ngón tay cô nhè nhẹ vuốt lên rồi ngặp ngừng giây lát, không muốn cất đi nhưng cũng không muốn gọi điện.

Chờ đợi hồi lâu, cô mới chầm chậm mở danh bạ điện thoại, tìm số của Ân Tấn Minh. Thấy dãy số quên thuộc ấy, cô lại lưỡng lự, ngón tay ngập ngừng định nhấn nút mấy lần mà không thể ấn được, sau cùng, cô nhắm mắt, cố dùng sức ấn nút gọi.

Vừa ấn nút gọi xong, Vương Nhã Khả liền bình tâm trở lại, giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ cần phải nói chuyên thẳng thắng với nhau một lần, chuyện ai là người gọi trước không quan trọng? Đây là thể hiện phong độ chứ không phải cô thấy mình yếu thế. Việc cô gọi cuộc điện thoại này là vì cô có suy nghĩ chín chắn chứ không phải để đánh giá thái độ của cô.

Lúc nghĩ như thế, cô lại thấy an lòng.

“Thuê bao quý khách vừa gọi đang trò chuyện với một thuê bao khác, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Vương Nhã Khả im lặng tắt máy, cô không còn dũng khí để thuyết phục mình gọi thêm một lần nữa. Đã như thế, thôi thì cứ về nhà, đợi đến tám giờ tối, nếu anh ấy không về thì cô sẽ đi tụ tập cùng Lư Hiểu Dương và Chương Tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK