Hắn hơi nhếch môi, nghiễm nhiên vẫn không có ý định nhường đường.
- Đừng có đánh trống lãng, sắp đến giờ vào học rồi, tránh ra cho tôi!
Lần này Nhược Huyên thật sự tức giận, sắc mặt cô đỏ bừng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
- Không tránh?
Hắn đột nhiên rất thích nhìn cảnh tượng cô như chú nhím nhỏ xù lông, bờ môi mỏng không kìm được lại tiếp tục trêu trọc.
- Cậu...
Cô cắn môi, tức giận bổ vào ngực hắn, hai tay ra sức đẩy mạnh thân hình vững chãi, nhưng dù có gắng sức đến nhường nào thì mọi việc vẫn dừng lại nơi con số không tròn trĩnh. Lồng ngực thiếu niên vạm vỡ mà rắn rỏi, nó giống như đá thô, hoàn toàn không bị lung lay.
Thật sự bất lực, thà rằng lúc ấy cô đừng đến lớp hắn kiểm tra tác phong, đừng tiếp xúc với hắn, đừng nói chuyện với hắn và ti tỉ những lí do khác thì có phải đã tốt hơn không?
Một mớ hỗn độn, việc hình ảnh "thân mật" giữa cô và hắn được tung lên diễn đàn của trường quả là giật gân. Trước nay Nhược Huyên vốn không sử dụng mạng xã hội, nếu ban nãy Trần Mịch không báo tin dữ thì cô tuyệt nhiên vẫn mảy may chẳng biết chuyện gì.
Từ rất lâu rồi, cô cố cách biệt bản thân với mọi thứ xung quanh, cố khiến cho bản thân trở nên lạnh lùng và xa cách hết mức có thể. Rốt cuộc, chỉ trong phút chốc nó liền sụp đổ, bại hoại.
Mà người khiến cô như thế, chỉ có hắn.
"Cạch"
- Có người!
Hắn nhanh nhạy có phản ứng, lập tức kéo cả thân thể mỏng manh của cô vào lòng mình, sau đó tiến về một góc phòng vệ sinh, khoá trái cửa lại.
Nhược Huyên ngưng thở, trong tích tắc gò má tái nhợt, ngực trái thình thịch rung chuyển.
- Chị đừng sợ, có tôi!
Những biến chuyển thất thường trên gương mặt cô, hắn nhanh chóng nắm bắt được, lòng bàn tay vô thức kéo cô sát vào ngực mình hơn. Diện tích nhà vệ sinh nữ rất nhỏ, được chia làm bốn phòng riêng biệt, mỗi phòng chỉ chiếm khoảng một mét không hơn không kém.
Hắn an ủi, nhưng vẫn chẳng thể khắc chế được nỗi sợ hãi trong cô. Hai mắt cô nhắm nghiền, lộ ra hàng lông mi cong vút tinh tuý, hắn ngắm nhìn đến mê mẩn, gương mặt nam tính lại càng thêm áp xuống, xương hàm động đậy.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên khẽ phả vào da mặt non mềm của Nhược Huyên, cô ngộ tỉnh, hé mắt.
Ngũ quan góc cạnh, đôi con ngươi đen sẫm, sống mũi cao chót vót, bờ môi mỏng mím xuống.
Trái tim cô nảy lên, rồi loạn nhịp. Hắn đẹp, đó chính là điều mà cô có muốn phủ nhận cũng không được.
- Thấy tôi đẹp à?
Hắn lại cười, vẫn là vẻ bỡn cợt không đứng đắn ấy.
- Ừ... đẹp!
Cô gật đầu.
- Chị có sợ không?
- Sợ...
- Có gì mà sợ, nếu bị phát hiện thì tôi với chị liền tiến tới...
- Đừng có nói xàm!
Cô lập tức rống lên, tiến tới ư, hắn nói thật dễ nghe. Hai người họ khác xa một trời một vực, hắn sống với sự phóng đãng đua đòi của chính mình, còn cô, cô chẳng những sống vì bản thân mà còn vì mẹ, cô nỗ lực, dồn nén rất nhiều mới có được thành quả ngày hôm nay.
Xin lỗi, cô và hắn thật sự không hợp nhau chút nào.
- Hay chị thấy tôi không xứng với chị? Phải rồi, chị học giỏi còn tôi thì dốt.
Hắn nhếch mép, mi mắt khép hờ, giọng khàn khàn, trầm thấp.
- Cậu, đừng nói nữa!
Cô nghiêng đầu, nhìn sang hướng khác. Chính là giọng điệu này, vẻ mặt này, khiến cô chẳng nỡ nói thêm gì được.
- Thừa nhận đi, chị chán ghét tôi vì tôi hư đốn đúng không?!
Hắn nghiến răng, một tay chuẩn xác nắm lấy cằm cô, lực đạo mạnh mẽ, rồi rít lên từng chữ, tròng mắt tràn đầy tơ máu.
Bị tập kích đột ngột, cô không tránh kịp, cằm có hơi nhức. Cô biết, hắn đang tức giận, ở độ tuổi này, tâm sinh lí lại càng thêm nhạy cảm. Cô vẫn không nói gì, mặc kệ hắn áp chế.
Hắn bất lực, sự không quan tâm của cô hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn. Hắn buông lỏng tay, giải thoát cho cô.
Đinh Nhược Huyên thở dốc, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói.
- Cậu, được rồi! Tôi chẳng có lí do gì để trả lời cậu hết, ngày mai tôi đến lớp cậu kiểm tra tác phong, ăn mặc cho đàng hoàng vào!
- Đúng là chị ghét tôi thật...
Hắn hơi nhướn mày, lầm bầm trong cổ họng.
- Cậu biết gì không? Chuyện của Đinh Nhược Huyên đó! Trên diễn đàn của trường đầy tin của chị ta và Lãng Hàm kìa!
- Chị ta là hội trưởng đấy à?!
- Tưởng là gương mẫu nghiêm túc lắm, cậu nhìn hình này xem, chị ta còn qua lại với Lãng Hàm kìa, hư thân mất nết thật! Hằng ngày còn tỏ vẻ kiêu ngạo ta đây lắm cơ mà!
Hàng tá âm thanh hỗn độn từ bên ngoài truyền đến, hắn hơi nhíu mi tâm, nện một cước xuống nền nhà.
- Đéo mẹ, đàn bà con gái gì mà nhiều chuyện thế không biết!
- Cậu... im lặng đi!
Cô có chút không tỉnh táo, những lời lẽ cay độc ấy một lần nữa ong ong vang vọng lên tận đại não. Cô cố bỏ hết ngoài tai, cánh môi trắng bệt.
Cô hư thân mất nết sao? Cô sai sao? Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi mà.
Trái tim của cô mạnh mẽ, đúng. Nhưng, chỉ cần trong một giây một phút nào đó, khi nó bị kích thích tột đỉnh, thì nó cũng sẽ theo phản xạ có điều kiện mà rỉ máu nhỏ giọt như hàng triệu trái tim khác thôi.
Không gian yên ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở phì phào của đối phương. Hắn hơi sốt ruột, cũng có nóng lòng, từ nãy đến giờ cô hoàn toàn cứng nhắc, khô khan. Hắn lay nhẹ tay Nhược Huyên, giọng rầu rĩ.
- Chị buồn à?
Đương nhiên, hắn biết cô buồn. Cô ư, cô không hề cứng rắn một chút nào, cô cũng chỉ là con gái thôi, biết vui, biết buồn, biết mơ, biết mộng. Cho dù cô cố mài dũa, hay là tôi luyện, cô vẫn chẳng thể che đậy được sự yếu đuối, bất lực của chính mình.
- Chẳng có gì phải buồn hết!
Đinh Nhược Huyên ra sức lắc đầu nguầy nguậy, dù có buồn, cô cũng không thể nói với hắn. Cô buồn chứ, chỉ là tủi thân vẫn nhiều hơn...
- Nói thật với tôi?
Hắn không tin, khẽ nheo mắt lại.
- Không!
- Được rồi, chị đừng nghe nữa!
Hắn thở dài nặng nề, thì thầm, hai tay nâng lên, rắn rỏi bịt tai cô lại, cho đến khi bên ngoài dần dần yên ả, tiếng bước chân xa cách hàng dặm.