Đinh Nhược Huyên thở ra, nhẹ giọng nói với hắn. Tư thế ám muội này cô thật sự không quen.
- Ừ!
Hắn rút tay về, có chút tiếc nuối.
- Tôi... về lớp!
Cô cắn môi, bầu không khí chẳng biết từ bao giờ lại trở nên ngại ngùng ngột ngạt thế này.
- Ừ, chị về đi.
- Còn cậu?
Cô nhướn mày, bước chân khựng lại.
Hắn gật đầu, khàn giọng.
- Cúp.
Nhược Huyên cũng không có ý định quản hắn quá sâu, hắn vốn đã chẳng có hứng thú với việc học hành thì cứ để yên như vậy đi, miễn sao hắn không phá phách thì ổn rồi.
*
Vài tuần sau đó, Nhược Huyên hầu như chỉ cắm đầu vào học, đơn giản vì kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố ngày càng men gần, bản thân cô lại đứng đầu danh sách. Kể cả việc kiểm tra tác phong cô cũng nhờ người khác làm thay, đến thời gian ăn uống hoàn toàn không có. Vừa tan học liền chạy đến nhà hàng làm thêm, khi tan ca về nhà đã mười giờ, chưa kịp tắm rửa đã phải tiếp tục ôn bài vở cho hôm sau. Chưa khi nào cô cảm thấy thời gian trôi nhanh chớp nhoáng đến vậy, và cũng rất lâu rồi không gặp hắn.
- Nhược Huyên, có mua bánh tráng trộn và trà sữa cho cậu nè!
Trần Mịch hai tay cầm theo túi đồ lớn, mặt mày cậu ta hớn hở nhìn cô.
Nhược Huyên cười mỉm, mấy ngày nay nếu không có cậu ta thì cô đã sớm chết đói. Vốn dĩ cô không phải tiếc tiền, chỉ là cứ mỗi lần đặt bút giải đề liền chẳng nghĩ đến việc khác.
- Mịch Mịch, cám ơn cậu! Cậu để ở đó đi, lát mình ăn, để mình giải xong bài này...
- Trời ạ, mình hỏi thật này, cậu không thấy chán hả? Cậu đã học suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đó?! Giải gì mà giải hoài, trước tiên cậu cứ ăn đi! Thật là... mình chỉ sợ cậu học nhiều đến điên!
Vừa nghe cô nói, Trần Mịch lập tức rống lên, cậu ta cảm tưởng cô bạn thân của chính mình là rô-bốt thì đúng hơn, hai tuần nay cô liên tục cắm cúi giải bài tập, cơ hồ quên luôn cả ăn uống. Cậu ta bất lực thật sự rồi. Cậu ta thế mà một chút siêng năng cũng không bằng cô bạn này.
- Tuần sau là thi rồi, mình phải cố thôi!
Nhược Huyên phồng miệng, cô áp lực lắm chứ, chỉ là cô vô tư xem nó như cuộc thi để thử thách bản thân, như vậy có khi lại phấn khích tinh thần hơn.
- Thật hết nói nổi, Nhược Huyên điên rồi! Cậu xem, mặt cậu gầy giơ xương rồi!
Cậu ta lắc đầu, tỉ mỉ quan sát gương mặt cô.
- Mình...
- Haiz, cậu học tiếp đi, mình chơi điện thoại, không thèm quấy rầy cậu nữa!
Cậu ta bắt chéo chân, bất đắc dĩ sờ mũi rồi rút điện thoại cảm ứng từ trong túi quần, cong tay nhấn từng biểu tượng.
- Nhược Huyên này, mấy hôm nay cậu có gặp tên Lãng Hàm kia không?!
Cậu ta lướt tới lướt lui, sau đó bắt gặp được tin dữ, nhanh nhảu chậc lưỡi với Nhược Huyên.
- Không có, lâu rồi mình không gặp hắn.
Cô lắc đầu, học hành chồng chất khiến cô dường như quên mất sự hiện diện của thiếu niên ấy.
- Ờm, hắn ta bị đánh á!
Cậu ta chép miệng.
- Cái gì?
Cô trợn mắt há hốc mồm, hắn bị đánh ư?
- Cậu xem đi, trên diễn đàn của trường có đầy hình của hắn ta!
Dứt lời, cậu ta liền đưa điện thoại sang tay Nhược Huyên.
- À, mình lại tưởng hắn đánh người ta, làm sao có vụ người ta đánh hắn được...
Chứng kiến hình ảnh bên trong màn hình, nơi gò má của hắn bầm tím và có vài vệt máu đọng. Cô sốt ruột, bụng dưới nóng lên, theo phản xạ có điều kiện chỉ muốn tìm gặp hắn ngày bây giờ.
- Cậu... hình như hiểu hắn quá mức rồi đó nha!
Cậu ta cười mờ ám, thu hết biểu cảm của cô vào mắt. Dù cậu ta chưa có người yêu nhưng cậu ta suy đoán tâm lí của người khác rất giỏi, đặc biệt là Nhược Huyên, bạn thân ba năm của cậu ta.
- Đâu có... mình chỉ là...
Cô cắn môi, ngập ngừng.
- Chỉ là cái gì?!
- Thôi, mình học đây.
Chuyển sang đề tài khác, cô tiếp tục say xưa giải bài tập, nhưng, lồng ngực chẳng thể bình ổn nổi.
Cô rất muốn, rất muốn gặp hắn ngay lúc này.
*
Ra chơi, Nhược Huyên lên sân thượng, nơi này vẫn luôn là địa điểm lý tưởng để học bài đối với cô. Gió mát, trời đẹp, hơn hết lại vô cùng yên ắng, không một bóng người.
Cô ngồi trên ghế đá, ngón tay mảnh khảnh khẽ mở sách ra, chăm chú đọc.
- Đinh Nhược Huyên.
Tiếng gọi trầm thấp trên đỉnh đầu kéo Nhược Huyên về thực tại.
- Hả? Cậu sao lại ở đây?
Cô ngước mắt, sườn mặt nam tính của thiếu niên hiện diện trước tầm mắt cực kì sắc nét, trái tim cô run lên.
- Theo dõi chị.
Hắn điềm nhiên trả lời, một tay nhét vào túi quần, dáng vẻ lơ đãng, bất cần với mọi thứ xung quanh.
- Cậu... bị đánh hả?!
Cô cắn môi, rốt cuộc mới trì trệ lên tiếng.
- Ờ, chị thấy sao?
Hắn nhếch mép, hất cằm.
- Sao là sao? Rốt cuộc là ai đánh cậu?!
- Khó nói.
Hắn trầm giọng, quai hàm nhích lên.
- Bình thường cậu hung hăng lắm cơ mà, tôi không nghĩ có một ngày cậu sẽ bị đánh đâu!
Cô đột nhiên không thích ứng được dáng vẻ này của hắn, hắn mà cô biết không phải là kiểu người dễ chịu thua, mặc cho người khác đánh mình tới tấp.
- Muốn biết ai đánh không?
Hắn cúi đầu xuống, mắt đối mắt với Nhược Huyên.
- Ai?!
Cô đã sớm tò mò đến điên rồi.
- Cha tôi ấy.
Nói xong, hắn cũng không kìm được mà bật cười. Hắn cười vì sự ngây thơ của cô.
- Hội trưởng, chị nghĩ tôi nên đánh lại à?
- Lúc trước có nhưng giờ thì không!
Nhược Huyên lúc này mới ngộ tỉnh, thì ra là thế, chẳng trách hắn lại không đánh trả.
- Ừ, dạo này tại sao lại tránh mặt tôi? Cần một câu trả lời thích đáng từ chị, hội trưởng.
Lúc cô còn chìm trong hàng tá suy nghĩ vẩn vơ, hắn đã nheo mắt lại, khàn khàn nói.
- Không có tránh mặt cậu, chỉ là...
Cô cúi đầu, không biết nên giải thích với hắn thế nào cho phải.
- Sao?
Hắn tiếp tục hạ người xuống, khoảng cách giữa bọn họ hiện tại rất gần, rất mật thiết. Hơi thở nam tính của thiếu niên không chút che đậy phả vào gương mặt Nhược Huyên, cô vô tri vô giác tê dại.
- Do tôi sắp... thi học sinh giỏi ấy...
Giọng cô nhỏ đi, lắp ba lắp bắp. Đứng trước mặt hắn, có vẻ như con người cô mới triệt để bộc lộ. Cô không còn nghiêm túc khắt khe, cũng không còn lạnh lùng vô cảm.
- Chỉ vậy?
Hắn tiếp tục trêu đùa, bờ môi nâng lên.
- Đương nhiên.
Cô gật đầu.
- Sao không đến lớp tôi kiểm tra tác phong, hôm đó chị có nói sẽ đến mà?!
- Coi bộ cậu rất mong tôi đến nhỉ?
Nhược Huyên mỉm cười, cô đột nhiên cảm thấy hắn rất giống một đứa trẻ buồn bực vì không được phát quà.
- Ừ, muốn trêu chị.
Hắn không phản kháng, ngược lại còn gật đầu.
- Cậu... chẳng lúc nào nghiêm chỉnh cả!
- Vì chị thôi.