Vứt đi không thương tiếc..._vừa nghĩ đến đây Băng Băng có cảm giác cơ thể này như run lên từng đợt, có lẽ vì quá đau đớn hay hụt hẫn của linh hồn còn vươn lại trên thân xác, có lẽ cái cảm giác này quá đậm đi
Băng đứng lên phủi bụi đất trên thân thể gầy gò, nhìn sắc trời đang dần về đêm, trước tiên nàng phải tìm đường về phủ, có lẽ đêm nay sẽ ở trong rừng, nàng nên tìm nguồn nước thuận tiện hơn.... ...... ...... ...... ...... ...... .......Rảo bước trên con đường đất, thân thể này quá yếu đuối không bằng nàng ở thế giới hiện đại vì thế có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nhanh hơn được, nơi này khá hoang sơ nhưng được cái không khí trong lành, bước chân vì thế cũng thư thả hơn, ở nơi này không còn công việc ngập đầu như ở địa cầu, hòa nhập vào thiên nhiên xem ra cũng rất vui. Đi được một đoạn, tiếng suối chảy róc rách vang bên tai, gần đó có một con suối chắn ngang bên hướng Tây không xa chỗ nàng cho lắm. Vội len qua bụi cây, nhìn dòng nước ngà vàng theo bầu trời chiều, đưa bàn tay gầy gò xuống làn nước mát, mút một ngụm nhỏ rửa sạch đất cát trên mặt cùng vết thương, làn nước mát lướt qua da thịt khiến cơ thể cảm thấy khoang khoái hơn, tiếp đến lại mút thêm vài ba ngụm nữa uống ừng ực đến khi giải tỏ được cơn khát mới thôi. Một khắc nhìn xuống sông, bóng dáng nhỏ bé, xanh xao kia hiên lên dưới bóng nước, tuy qua gầy quá ốm lại không thể che được nét đẹp khó thấy ở một cô bé mới lên 10 (ông thiên chơi ác đẩy nàng từ nữ oa 25 tuổi xuống còn oa nhi 10 tuổi T~T ); khuôn mặt tròn trỉnh, làn da vàng vọt, đôi mắt to xanh như ngọc biển, chiếc mũi nhỏ hơi ửng đỏ như ai chọc vào, lông mi dài đen rậm, cùng với đôi mày “sơn xuân”, đôi hoa đào hơi cong có cười như không, mái tóc lơ sơ hồng phấn dài bị buột cao trên đầu, mượt mà như mây gió.. “qua yêu nghiệt”
_ Nguyệt Hoa Tuyết là thất tiểu thư của Nguyệt tể tướng, nói quan hệ gì với nàng hay kiếp trước của nàng làm sao nàng lại xuyên không được?_ đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ bé, nó không xấu xí mà là rất xinh đẹp là đằng khác, từ lúc tỉnh giấc nàng cảm nhận được cơ thể luôn có nguồn khí tức muốn thoát ra nhưng lại nghĩ do vết thương để lại di chứng, nếu giờ suy xét kỷ nó như nguồn huyễn lực mà người người trên lục địa này sử dụng, “tiểu thư” họ Nguyệt này còn có bao nhiêu bí mật không biết đây..Này còn biết cả thuật dịch dung..._Ai...vì cái gì nàng ta lại che dấu đi tài năng thiên phú trời cho nay chứ. Nếu như ông trời đã cho cô tài phú cô không biết trọng dụng vậy để Băng...à không Nguyệt Hoa Tuyết ta đây thay cô đổi vận_ nếu nói ở lục địa này thứ gì cũng có thì nó chỉ thiếu kí ức tương lai của thế kỷ 23 của nàng thôi, nếu như lần này sống lại thì hay chờ xem nàng đảo ngược cái đại lục này ra sao.
“SOẠT.....SOẠT”_ một tiếng động từ bụi cây bên kia sông phát ra, Tuyết nhanh trí nhảy lên cành cây gần đó, rồi xé một mảnh vải che lên mặt, lúc này nàng mới xuyên qua kí ức của thân thể này chưa hoàn toàn là của nàng trong lúc chưa biết địch hay thù giữ an toàn là trên hết “nếu đã sống lại thì hảo hảo bảo vệ thân thể này đi”, đưa mắt quan sát thận trọng nhìn bụi cây.
_ Công tử...người..._từ trong lùm cây dần xuất hiện ba nam tử, trên người còn mang theo không ít vết máu loang lỗ, nhìn cách xưng hô Tuyết đoán họ mới từ “đâu đó” trở về , lưỡi kiếm trên tay còn ba người còn những vệt máu đỏ, có vài giọt không an phận rơi xuống đất.
Tuyết nhìn thế cũng lười phản ứng, thả lỏng hơn ngồi trên cây nhìn về họ. Hai nam tử đỡ một người họ gọi ‘công tử’ ngồi lại bên sông.
_Công tử..._người áo xám muốn nói gì đó thì bị nam tử đó đưa tay ngăn lại_ ta không sao, A Khiên đi lo thức ăn đi, A Dao tìm một ít củi tối nay sẽ rất lạnh. Nếu ‘người đó’ muốn thì đêm nay sẽ ở lại đây, có thể mời ‘họ’ ra ăn cùng.
_...._hai người còn lại được phân phó đưa mắt liếc nhau rồi cùng rời đi
Tuyết ngồi trên cây không biểu tình, tìm một chỗ nào đó êm êm nằm xuống trên những tán lá xum xuê, từ nhỏ nàng không có thói quen đi lo chuyện bao đồng, theo cách nói ‘công tử’ kia đã biết sự hiện thị của nàng, lời nói lại có tính dè dặt như thế, xem như hắn có quá nhiều kẻ thù đi; nàng không rảnh đi gây sự với người ta vô duyên, vô cớ nên giờ nàng ngủ đi mệt rồi, một phần họ không nhìn nàng bằng ánh mắt đó nữa a.... ...... ........
“Kengggggggggg”_tiếng đao kiếm từ đâu đó vang lên, quá ồn ào phá hỏng giấc mộng đẹp của nàng (chạng vạng: tỷ, không phải lo cho Khải ca sao *.* ), liếc mắt bờ sông bên kia, đao kiếm đụng độ liên hồi, hình như là....20 hắc y nhân đang tấn công nhóm ‘công tử’ kia, nói đúng hơn là muốn lấy mạng đao kiếm càng nhắm điểm yếu lao tới không sai soát chỉ có điều đối phương có né được hay không a. Trời đã nhả nhem về ban đêm, trăng cũng đã lên cao, nhìn tình thế này nàng lại liên tưởng đến mấy bộ phim kiếm hiệp trên truyền hình a~, chỉ thiếu mỗi túi bắp ran để ăn thôi. Hai canh trôi qua, trời bắt đầu về khuya, trăng lên đến giữa trời, trận chiến không chịu kết thúc, buồn chán Tuyết che miệng ngáp dài:
“sao lại dai dữ vậy?”, bụng đói cồn cào, nhìn ba người máu me đầy mình, hình như hắc y nhân ngày một tăng lên thì phải, nhìn ‘công tử’ kia thêm vài vết thương loang lỗ, nhưng nó lại không kích động nàng bằng mùi thịt nướng bay thẳng vào mũi trên bếp than vàng rượm kia, tình trạng này lười thì lười thật nhưng thôi bỏ đi vì mình đi (xem như là thế)....
_Công Tử...._A Khiên thấy mũi kiếm sắc nhọn cắt gió đâm thẳng vào chủ nhân vội kéo hắn về phía sau, dùng kiếm đỡ lấy. Hôm nay vì hắn mà công tử mới ra ngoài mà gặp sự tình này, hắn đáng chết
_A Khiên..._ ‘công tử’ nhìn về nô tài vỗ vai đỡ tiếp kiếm hắc y nhân tiến tới_có chết thì chết, dù sao nó không phải mình người có lỗi.
_công tử_A Dao cùng A Khiên rươm rướm nước mắt siết chặt đao_nô tài ngu dốt_tình thế bây giờ thật sự rất nguy cấp bọn họ dường như đã kiệt sức, trên người còn vết thương nặng nhất lại là cong tử của bọn họ...
Tình huống, giờ phút sinh tử, một bóng trắng lướt qua rất nhanh như một làn gió sau đó là 3 tên hắc y nhân bị đông cứng và gã ra mặt đất...chết. Mấy tên còn lại cũng thẩn thề nhìn cái bóng trắng kia chỉ là một tiểu tử lên 10 như không tin vào mắt mình, họ trợn tròn mắt nhìn nàng
Danh Sách Chương: