• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


_Tiểu thư người này là…_Trung Bảo liếc sang bến cạnh nàng, lúc nảy vì lo lắng tiểu thư, hắn đã để Lạc Hưng ở lại, tên tiểu tử đó đầu óc rất máy móc, đi một mình vẫn rất tốt. Với lại việc bảo toàn cho nàng là nhiệm vụ của hắn, không vì hai tên huynh đệ nhẹo nhẹo chạy theo, hắn cũng vẫn lấy mạng sống ra bảo vệ nàng.
Nhưng khi đi vòng qua sau khách điếm, lại thấy tiểu thư đi ngược chiều hắn bên cạnh là tên tiểu tử kia. Hắn thật khó chịu, tại sao tiểu thư nơi này lại không cho hắn đi cùng lại để tên tiểu tử kia bên cạnh. Tên kia còn là người nguy hiểm, không lẽ tiểu thư không cần hắn bên cạnh sao?....
Vừa nghĩ lại vừa đền phòng nhìn tên kia, hắn gặp tên này, nhưng lúc trước có thể nói hắn cũng đã đánh tay đôi vài hiệp, hắn biết thực lực thế nào, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm…..
Thế nhưng không ai nghĩ trong lòng ai đó thật có chút nganh tị, khó chịu cùng bức rứt nhìn người nào đó đi bên tiểu tử nào đó, mà không biết suy nghĩ mình đã bắt đầu chuyển sang chua lè.

_Trung Bảo, khoan đã…_chạy đến bên người hắn lại dùng tay đẩy bàn tay định tuốt gươm ra_hắn đến không có ý xấu chỉ là đến tạ ơn thôi
_tiểu thư không nên tin vào những lời người này_Trung Bảo lại kéo tay nàng ra đằng sau, ánh mắt vẫn nhìn Khắc Hàn càng thêm cảnh giác. Nhưng trong đầu lại như nổi lên từng đợt sóng một, tiểu thư tin hắn(Khắc Hàn) không tin hắn(Trung BẢo), hắn(Trung BẢo)không thể chấp nhận chuyện này_tiểu thư không tin ta sao?
_....._nhìn hai ánh mắt của hai con người trước mặt, lại bắt đầu trầm ngâm. Tuyết không phải tình nhân hay gì gì của các người không cần bảo vệ “lố” như thế_được rồi, ánh mắt của các người có thể giết người đấy, được chưa. Khắc Hàn đến chỉ ý cảm tạ vì sự kiện lần trước nhưng là hắn sẽ đáp ứng đúng điều kiện của ta. Vì thế không cần phải “cảnh cáo” nhau qua ánh mắt đâu.
Vào trong thôi, đi đi dạo phố đi, xem các ngươi cũng đã khoẻ lại

Nói đoạn lại kéo tay Trung BẢo vào, nàng không chắc nếu không kéo hắn sẽ ra sao giữa hai người nữa. Với lại Trung Bảo còn là cận vệ mà cha thương yêu nhất nếu có mệnh hệ gì không chắc nàng còn yên ổn sống không.
Đó là suy nghĩ của nàng nhưng hiện tại hai người nam tử kia lại nghĩ khác:
*Trung Bảo: nhìn cánh tay trắng nõn cầm chặc tay hắn kéo đi, bất tri bất giác trong lòng lại rung lên một đợt, rồi lại nhìn người phía sau, được rồi ta không tính chuyện với người nữa nhưng là nếu chuyện gì xảy ra với tiểu thư ta là người tìm ngươi tính sổ đầu tiên. Rồi lại đẻ mặt cho bàn tay mịm màng kia kéo đi, còn hắn lại không nhanh không chậm đi bên nàng
*Khắc Hàn: bĩu môi, khi nhìn thấy bóng lưng nàng khuất, gì chứ bảo hắn lấy thân đền đáp. Ân hắn nhận nhưng là đáng lẽ là phu thị phải được nàng dẫn đi chứ tại sao lại là tên cận vệ bên nàng. Hắn mặt kệ cái gì là cái gì vừa phải thôi. Nàng mị hoặc như thế hắn phỉa cướp chứ không phải theo đuổi. Đúng hắn đến đây là có mục đích mục đích của hắn là bên nàng, tiểu nha đầu lúc gặp đã làm hỏng kế hoạch của hắn, lại cứu hắn một mạng rồi lại nợ máu số ít huynh đệ của hắn. Hắn phải đòi chứ?
Nhưng là đòi không đòi mạng mà là đòi tình, chuyện gì thì chuyện hai người kia chết có phải vì uất ức đâu, còn để lại câu nói cuối cùng lại là “thiếu gia theo đuổi tiểu muội muội đó thật tốt!!”. Thật là, hắn có đau đấy, huynh đệ cộng sinh đồng tử của hắn, nhưng lại chỉ để lại “di chúc” theo đuổi nàng. Tất cả nguyên nhân là nàng, dù gì chính nàng nên chịu trách nhiệm mới phải hơn. Bước tiếp, trên mội lại khôi phục nụ cười nhẹ nhàng thánh thót đến bên cạnh nàng ngồi xuống, cười đến tít mắt mặt cho ánh mắt như dao cạo của ai kia. Hắn thích thế thì làm sao?????????????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK