Lý Y Nhiên chậm rãi bước đến trước mặt anh, "Đi chụp ảnh thôi."
Lúc này Nhan Lục Tần mới lấy lại ý thức của mình, anh lạnh lùng quay người đi.
Y Nhiên cũng hiểu chuyện mà bước theo sau lưng anh.
Hai người đi đến phòng chụp ảnh, trên tường được treo một màn vải đỏ bắt mắt, còn có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đã chờ trực sẵn chờ hai người đến.
Theo chỉ dẫn của thợ chụp ảnh, hai người đứng sát lại gần nhau chụp chung một tấm ảnh đại diện để dán vào giấy kết hôn.
Chụp xong, họ đi kí giấy kết hôn luôn.
Và là thế một con dấu của chính phủ đã làm chứng cho một cặp vợ chồng mới.
Lý Y Nhiên ngồi nghỉ ngơi ở phòng chờ, cô cầm giấy đăng kí kết hôn trên tay mà lòng không ngừng nôn nao.
Cô không ngờ mình lại kết hôn với một người chỉ mới biết được vài tiếng, nhưng không sao hết, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân và tài sản của ba thì cô có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả hạnh phúc của bản thân.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người bước vào là Phúc Hạo và Nhan Lục Tần.
Khuân mặt anh vẫn ảm đạm, không cảm xúc, thong thả ngồi xuống đối diện Lý Y Nhiên.
Phúc Hạo cũng thực hiện công việc của mình, hai tay đưa cho Lý Y Nhiên một bản hợp đồng hôn nhân, bên trên có đủ tất cả các điều kiện và quy tắc cô nên tuân thủ.
Phục Hạo điềm đạm đưa bút cho cô, "Mời tiểu thư đọc hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì mời tiểu thư đóng dấu và kí tên."
Cô gật đầu, "Được, anh vất vả rồi."
Lý Y Nhiên cẩn thận đọc từng điều khoản trên hợp đồng.
Điều thứ nhất, cô được đi chơi và làm việc tùy theo ý thích miễn là đừng làm mất mặt nhà họ Nhan.
Điều thứ hai, cô phải sống chung một nhà với anh, hòa thuận như một vợ chồng thực sự.
Điều thứ ba cũng là điều mà cô cảm thấy nó thật là vô lý đó chính là không được động lòng với Nhan Lục Tần, sau khi hợp đồng hết hạn thì lập tức li hôn.
Mặc dù cô phải công nhận là anh ta đẹp trai thật, nhưng tính cách thì quá ngạo mạn vốn dĩ không phải gu của cô, anh ta không nên thêm cái điều khoản dư thừa này vô làm gì.
Nhưng thôi, một người mặc bệnh sạch sẽ như anh ta thì chỉ có nước cô độc tới già, làm gì có ai chịu nổi cái tính kiêu ngạo đấy.
Nhan Lục Tần sốt ruột nhìn đồng hồ rồi quay sang thúc dục cô, "Điều khoản mà tôi đưa ra rất hợp lý, cô không cần phải đọc lâu thế đâu.
Kí lẹ đi, thật là phiền phức!"
Lý Y Nhiên thở dài, đặt hợp đồng xuống lăn tay rồi kí một cách nhanh gọn lẹ, Tôi kí rồi đấy!"
Mọi chuyện đã xong, Nhan Lục Tần đứng dậy, "Tôi cho cô ba ngày để bàn bạc chuyện này với gia đình.
Ba ngày sau tôi sẽ đến đón cô về để sắp xếp ngày tổ chức hôn lễ."
Lý Y Nhiên cười một cách ma mị, "Được, cứ quyết định thế đi." Cô đứng dậy, "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước."
Nói xong, cô nhẹ nhàng lướt qua người anh như một cơn gió, phảng phất hương thơm của hoa hồng.
"Phúc Hạo, đưa phu nhân về nhà đi, tôi sẽ đi xe riêng."
"Vâng, thưa giám đốc." Cậu cúi đầu chào giám đốc rồi đuổi theo Y Nhiên.
[...]
Lý Y Nhiên được đưa an toàn về đến nhà.
Trước khi vào trong, cô cũng không quên nói lời tạm biệt với Phúc Hạo:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về đây nha! Anh đi về an toàn nhé!"
Cậu cũng lễ phép chào cô, "Vâng, hẹn gặp lại phu nhân vào ba ngày sau."
Chiếc xe nổ máy rời đi trong đêm tối mờ ảo.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Y Nhiên giữa đêm tối.
Cô hít thở thật sâu rồi bước vào nhà như thường lệ.
Phòng khách trống trải không một bóng người.
Điều này cũng rất bình thường thôi, nửa đêm rồi thì làm gì có ai còn thức để đợi cô trở về nữa.
Y Nhiên buồn bã trở về phòng của mình.
Tất cả mọi thứ trong phòng của cô bị đảo lộn hết cả lên.
Chắc là mẹ kế đang tìm con dấu của ba cô đây mà, nhưng thật đáng tiếc, con dấu đó luôn được cô mang theo bên người nên cho dù bà ta có lật tung cái nhà này cũng chẳng tìm được đâu.
Cô mệt mỏi nằm gục trên giường, trong tay cầm tấm di ảnh của mẹ cô.
Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen nháy, đôi mắt sinh động đầy sức sống, đang nở một nụ cười tươi tắn trên khuân mặt xinh đẹp ấy.
Y Nhiên vuốt ve tấm ảnh, "Mẹ à, con sắp kết hôn rồi, mẹ có vui không?"
Cô đã ngủ thiếp đi khi cơn sốt ập đến.
Sáng hôm sau, lại là âm thanh quen thuộc của tiếng nhạc báo thức, lôi cô khỏi cơn hôn mê sảng của cơn sốt.
Lý Y Nhiên mệt mỏi tắt chuông báo thức đi.
Cô rất muốn thức dậy để giải quyết xong việc dành lại tài sản của mình nhưng cơ thể của cô lúc này không cho phép.
Cả người cô đã nóng rực lên, hai má đỏ hồng, đôi mắt mờ ảo nhìn xung quanh một cách không rõ ràng.
"Đau đầu quá! Cả người mình như bị cái gì đó đè nặng lên vậy, không thể nhúc nhích được.".
Danh Sách Chương: