• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này khoảng cách giữa đôi môi của hai người chỉ còn vài mi li mét là sẽ chạm môi đối phương.

Ánh mắt hai người chạm nhau, chớp chớp vài cái.

Nhịp tim của hai người cũng đang dần tăng lên, bầu không khí cũng rơi vào trầm lặng làm cho cả hai khá ngại ngùng.

Nhan Lục tần nhanh tay đẩy cô ra, “Cô làm gì thế hả? Né ra coi.”
Lý Y Nhiên vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, tiện tay lấy luôn cái hộp cơm của Hàn Y Tuyết đi.

Cô chép chép miệng nhai hết con tôm trong miệng, từ từ cảm nhận mùi vị của nó.

“Ngon thiệt nha.” Cô không khỏi khen ngợi tay nghề của Hàn Y Tuyết.

Thế là trong nháy mắt, cô một hơi ăn hết những món ăn trong hộp cơm, kể cả trái cây cũng bị cô đớp hết, không chừa lại bất cứ gì cho Nhan Lục Tần.

Thực ra anh cũng không cảm thấy tức giận về hành động cướp đồ ăn này của cô.

Ngược lại , trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui.

Cũng may là Lý Y Nhiên ăn hết dùm anh, nếu không chắc tối nay anh sẽ không thể ngủ mất.


Sau khi ăn xong phần đồ ăn của Hàn Y Tuyết, Y Nhiên lịch sự lấy khăn lau miệng và tay của mình.

Sau đó cô đẩy đĩa của mình về phía Nhan Lục Tần một lần nữa.

“Đây coi như là phí bồi thường cho hộp cơm mà thanh mai trúc mã của anh làm, nếu mà anh không ăn thì cất vào tủ lạnh dùm.”
Nói xong, cô ngáp dài một tiếng.

Có vẻ đã đến giờ đi ngủ rồi, cô thẫn thờ đi về phòng của mình, bỏ lại Nhan Lục Tần ngồi một mình ở phòng khách.

Sau khi cô đi, Nhan Lục tần vẫn cứ ngồi đó, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của Y Nhiên.

Anh chần chừ một lúc, quyết định sẽ cất nó đi theo lời dặn của Y Nhiên.

Thế nhưng, lúc này không hiểu vì sao trong vô thức, anh cầm chiếc thìa lên rồi ăn thử một miếng.

Sắc mặt anh bất chợt thay đổi.

Đôi mắt mở to thể hiện rõ sự kinh ngạc vô cùng.

Anh lại ăn thêm một muỗm nữa, rồi lại muỗm nữa và cuối cùng đĩa cơm hết sạch, không còn gì cả.

Đây là lần đầu ăn cơm tối một cách ngon miệng như thế.

Nhan Lục Tần lau miệng, “Không ngờ cô cũng có chút tay nghề đấy.”
Bất giác, khuôn mặt cáu có của anh liền nở một nụ cười thoả mãn.

[…]
Đèn trong nhà đã tắt, màn đêm đã bao trùm lấy cả căn nhà.

Chỉ còn lại ánh sáng nhẹ của những bóng đèn ngủ trong nhà.

Không gian yên tĩnh và ảm đạm.

Mặc dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng Nhan Lục Tần vẫn đang miệt mài bên chiếc máy tính xách tay của mình.


Để ánh sáng không làm ảnh hưởng đến mắt, anh đã đeo thêm một chiếc kính chống ánh sáng của tia phóng xạ.

Công việc mỗi ngày của anh nhiều đến nỗi không thể nào đếm được, thế nên đêm nào anh cũng thức khuya để giải quyết cho xong công việc của mình.

Anh đang tập trung vào màn hình máy tính thì một tiếng gõ cửa phòng vang lên “Cốc...cốc...”
Là Lý Y Nhiên sao? Anh rất thắc mắc tại sao nửa đêm rồi mà cô không chịu ngủ, còn chạy đến phòng anh làm gì cơ chứ? Anh tính sẽ kệ cô luôn, nếu anh không mở cửa thì chắc cô ấy sẽ tự động biết điều mà rời đi thôi.

Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.

Thực tế thì tiếng gõ cửa lại càng to hơn và liên tục làm cho tâm trạng của Nhan Lục Tần trở nên xấu đi.

Anh tức giận rời khỏi bàn làm việc, đi ra mở cửa để mắng cô một trận.

Cánh cửa từ từ mở ra, trước mắt anh là một Lý Y Nhiên vô cùng khác lạ.

Cô mặc váy ngủ màu trắng dài ngang qua đầu gối, ánh mắt lờ đờ cùng với khuôn mặt đỏ ửng làm cho Nhan Lục Tần cảm thấy có chút nguy hiểm.

Anh lớn tiếng: “Cô làm cái gì ở đây vậy hả? Còn làm phiền tôi nữa thì đừng có trách tôi ra tay độc ác.”
Tâm trí Lý Y Nhiên lúc này vô cùng mơ hồ.

Cơ thể cô nóng ran như bị thiêu đốt vậy.

Hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn giống như vừa mới leo từ chân núi lên đỉnh ấy.

Cô cũng không hiểu sao mình lại đi đến trước cửa phòng của Nhan Lục Tần nữa.


Khuôn mặt của anh, thân thể của anh giống như một cái nam châm đang hút cô lại gần vậy.

Lý Y Nhiên không thể làm chủ được bản thân nữa, nhào đến ôm Nhan Lục Tần ngã xuống sàn nhà.

Cánh cửa phòng cũng vô tình bị đóng lại.

Hành động bất ngờ này của cô làm cho Nhan Lục Tần sợ hãi, vội vàng dùng lực đẩy cô ra.

“Làm gì đó hả? Mau tránh ra đi.”
Lý Y Nhiên không hề để những lời nói của anh vào tai, cô ngồi lên cơ thể của anh một cách rất tự nhiên.

Ánh mắt mơ màng nhìn anh trìu mến.

“Xin lỗi, nhưng tôi nóng quá.” Cô chạm tay lên má của anh, “Mà cơ thể của anh lại mát đến như thế là sao nhỉ?”
Nhan Lục Tần bị ánh mắt của cô thu hút làm cho cả người bất giác cứng đờ ra.

Anh không ngờ, lại có ngày anh bị một cô gái yếu đuối ngồi đè lên người như thế, còn bị coi là một cái ngăn mát để cho cô thỏa mãn cơn nóng nữa chứ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK