Ngao Minh An nghỉ học mấy ngày, Lê Thâm Việt có đến tìm vài lần, nhưng lần nào cũng không gặp. Mãi đến chiều thứ Năm, Ngao Minh An mới xuất hiện ở lớp.
Lê Thâm Việt đang nói chuyện với em họ ở hành lang, thấy bóng dáng cao gầy đi vào cửa trước, Lê Thâm Việt nhận đồ em họ đưa, nói "Lần sau nói chuyện tiếp" rồi nhanh chóng vào lớp.
Trong lớp, Ngao Minh An chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen, tóc đã dài, những sợi tóc mái lòa xòa hơi che khuất mí mắt. Ngao Minh An tay phải đút túi quần, tay trái nắm mép bàn, kéo về phía góc đối diện.
Các bạn học trong lớp đều đang nhìn y.
Lê Thâm Việt đi qua, nhìn chiếc áo lông vũ được đựng trong túi để dưới đất, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Ngao Minh An ngẩn ra, rồi ngẩng đầu, nửa rũ mắt chỉ vào góc đối diện, lười biếng cười nói: "Qua bên kia."
Giọng điệu bông đùa còn quá đáng hơn cả hai tháng rưỡi trước.
"Vì sao?"
"Ngại quá, ngồi hai tháng, chán rồi." Ngao Minh An tránh ánh mắt của Lê Thâm Việt, cười cười nói. Nói xong, y dùng sức kéo bàn đến góc để thùng rác. Sau đó y lại đi tới, không thèm nhìn Lê Thâm Việt, cầm ghế đi.
Các bạn học trong lớp nhìn học sinh cá biệt, rồi lại nhìn học sinh giỏi. Vừa định quay lại học, họ lại thấy học sinh giỏi buông đồ xuống, chuyển bàn đến cạnh học sinh cá biệt, rồi dọn những đồ vật còn lại qua.
Ngao Minh An nhìn hai chiếc bàn lại được ghép, không có biểu hiện gì.
"Ngồi cùng một chỗ hai tháng đúng là sẽ chán."
Đối phương giải thích. Ngao Minh An không nói gì, y kéo mũ áo hoodie lên, quay lưng về phía Lê Thâm Việt, gục xuống bàn.
Trong túi, điện thoại rung lên, Lê Thâm Việt thấy hành lang không có giáo viên, lấy điện thoại ra. Là Ngao Minh An gửi tin nhắn chuyển khoản, ngay sau đó đối phương gửi thêm tin nhắn.
[ Không quá an toàn: Tiền viện phí, số còn lại sau này trả. ]
Lê Thâm Việt khựng lại, nhận 500 tệ Ngao Minh An chuyển tới, rồi trả lời một chữ "Được". Hắn cất điện thoại, lấy ra một viên kẹo, quay đầu hỏi: "Cậu ăn kẹo không?"
"Đau răng, bỏ rồi."
Người quay lưng về phía hắn, không chút cảm xúc trả lời. Lê Thâm Việt cất viên kẹo, cầm lấy đồ vật trong chiếc hộp nhựa nhỏ bên cạnh ghế, lấy ra một chiếc bánh mì được gói cẩn thận, hắn đưa qua: "Bánh mì ăn không?"
"Không ăn, đừng làm phiền."
"...Được." Lê Thâm Việt nhìn Ngao Minh An một lát, cúi đầu đặt chiếc bánh mì xuống.
Nửa tháng sau, quan hệ của hai người lại trở về trạng thái gần như không giao tiếp. Lê Thâm Việt mang bữa sáng, bữa trưa và đồ ăn vặt cho Ngao Minh An, nhưng Ngao Minh An không hề muốn nữa. Tựa hồ là thật sự bỏ kẹo, Lê Thâm Việt không còn thấy Ngao Minh An ăn kẹo nữa, nhưng trong túi Lê Thâm Việt vẫn để mấy viên, bữa sáng và bữa trưa hắn cũng mang hàng ngày.
Lê Thâm Việt muốn tìm chuyện nói với Ngao Minh An, đáng tiếc đối phương vẫn luôn trốn học, đến muộn và ngủ trong giờ, Lê Thâm Việt gần như không có cơ hội nói chuyện.
Trên bục giảng, giáo viên nhiệt tình giảng bài, phía dưới học sinh chăm chú lắng nghe. Lê Thâm Việt thất thần nhìn vị trí trống bên cạnh, hồi lâu, hắn dời tầm mắt, rũ mi mắt, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Vào đông trời tối rất nhanh, chạng vạng chưa đến 6 giờ, cả bầu trời đã tối sầm. Gần 6 giờ rưỡi, màn trời đen kịt đổ mưa phùn, mưa bụi rơi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, lạnh lẽo, trong trẻo, đẹp đến nao lòng.
Nơi ánh đèn không chiếu tới, tiếng nắm đấm nặng nề vang lên từng tiếng, tiếng thở hổn hển phẫn nộ, tiếng nức nở sợ hãi gần như không nghe được, cố gắng chống cự.
Mưa phùn vẫn rơi, mặt đất dần dần bị ướt, bốc lên mùi ẩm ướt, lạnh lẽo của bùn đất.
Mu bàn tay trắng nõn dính máu ấm, rất nhanh bị gió thổi lạnh, máu loãng theo ngón tay thon dài, từng giọt rơi xuống đất. Thân hình cao gầy, rắn chắc mặc áo hoodie đen đứng trong mưa. Dưới mái tóc lòa xòa, nam sinh rũ mi, đôi mắt đen lạnh không gợn sóng, ánh mắt như đang nhìn vật chết, hướng về người đang nằm trên đất.
Ngao Minh An đút tay trái sạch sẽ vào túi, y nhấc chân, lòng bàn chân giẫm mạnh lên mặt người trên đất, y khom lưng, nhìn chằm chằm người mặt mũi bầm tím dưới chân, thấp giọng, chậm rãi cười nói: "Lần sau lại đến tìm tao, hoặc là mày đánh chết tao luôn, bằng không, chính là tao gi3t chết mày."
Hai ngón tay rút miếng vải thô nhét trong miệng người kia ra, Ngao Minh An dùng sức dưới chân: "Nghe rõ không?"
Ngao Yến Thư ánh mắt tan rã, hiển nhiên đã không còn tỉnh táo.
Ngao Minh An nhấc chân lên, tay phải giáng một cái tát, mặt đối phương tức khắc sưng vù.
"Trả lời."
Ngao Yến Thư thở hổn hển, còn chưa kịp đáp, trên mặt lại hằn thêm một dấu bàn tay đầy máu.
"Sủa một tiếng đi." Ngao Minh An nắn vuốt ngón tay tê dại, rồi thản nhiên quẹt vết máu lên quần áo đắt tiền của đối phương.
Thấy người kia không phát ra âm thanh gì, Ngao Minh An mất hứng ngồi dậy, mũi giày khẽ hất cằm đối phương, cười nhạt nói: "Xấu xí thật, đại thiếu gia." Nói xong, y đá người trên đất hai cái như đá rác, rồi đút tay vào túi, chậm rãi rời đi.
Xe buýt dừng ở trạm xe vắng vẻ, Ngao Minh An bước xuống, chậm rãi đi trên con đường tối tăm. Chuyển qua khúc quanh nơi ánh đèn yếu ớt, Ngao Minh An ngẩng đầu, bước chân dừng lại.
Cảm giác tê liệt đột nhiên khôi phục, Ngao Minh An đột nhiên thấy toàn thân cực kỳ lạnh và đau. Tiếng tim đập mạnh mẽ bắt đầu như sấm nổ bên tai, Ngao Minh An lúc này mới cảm thấy mình còn sống.
Ngao Minh An tự giễu, muốn buông tay, chỉ cần nhìn thêm một cái, tất cả quyết tâm và lạnh nhạt đều sẽ tan vỡ.
Lê Thâm Việt cầm ô, nhìn người gầy gò, ủ rũ trước mặt, hắn cởi áo khoác, bước nhanh lên, bao bọc lấy người kia, ôm chặt.
"Người trong lòng tôi không đi học, tôi nhớ cậu ấy." Ôm người lạnh lẽo, Lê Thâm Việt tim đập đến phát đau, hắn đỏ mắt, thấp giọng nói: "Kẹo mua cho cậu ấy sắp hết hạn rồi, cậu giúp tôi hỏi cậu ấy, răng còn đau không, còn ăn kẹo của tôi không. Còn nữa, người trong lòng tôi tên là Ngao Minh An, đừng hỏi nhầm."
Ngao Minh An không trả lời, vẫn không nhúc nhích, im lặng thật lâu. Lê Thâm Việt không buông y ra, ôm chặt. Không biết qua bao lâu, một chữ với âm lượng rất nhỏ đáp lại Lê Thâm Việt.
"Ăn."
Sau đó đối phương vùi vào cổ hắn, giọng mũi nghèn nghẹn, thấp giọng hỏi: "Bạn cùng bàn, bây giờ có kẹo không?"
Nghe được câu trả lời, Lê Thâm Việt như được sống lại, thở hắt ra, tim hắn đập "thình thịch", tay nhanh chóng lấy ra một viên kẹo, xé vỏ, cẩn thận đưa qua, run giọng nói: "Có, không chỉ bây giờ, sau này đều có."
Ngao Minh An ăn xong kẹo, ôm chặt Lê Thâm Việt. "Được."
Lê Thâm Việt theo Ngao Minh An về nhà. Trên đường về, Lê Thâm Việt cởi chiếc áo hoodie nửa ướt của Ngao Minh An ra, lấy chiếc áo lông vũ mềm mại bảo y mặc. Bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Ngao Minh An, chầm chậm sưởi ấm.
Ngao Minh An ngậm kẹo, hơi ấm trên người khiến y tạm quên đi sự khó chịu, cả người đều thoải mái. Y không nhịn được nheo mắt.
Về đến nhà, mở cửa xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Lê Thâm Việt đưa tay ôm lấy eo Ngao Minh An, Ngao Minh An thuận thế dựa vào vai Lê Thâm Việt.
Đóng cửa cẩn thận, Ngao Minh An ôm lấy Lê Thâm Việt, tay kia nắm lấy cằm đối phương, nhìn đôi môi hồng nhạt, y cong khóe miệng, ghé sát lại.
Lê Thâm Việt theo bản năng quay đầu, nụ hôn của Ngao Minh An rơi trên cằm hắn. Thấy Ngao Minh An rụt tay về, Lê Thâm Việt giơ tay đè người lên cửa, giữ cằm đối phương, định hôn xuống.
Ngao Minh An nghiêng đầu, cười nhìn Lê Thâm Việt, "Một cú lừa mà cậu cũng tin à, bạn cùng bàn."
"Ừm, tôi tin." Lê Thâm Việt nhìn chiếc răng nanh nhọn của người nọ, nhéo cằm, rũ mắt hôn xuống.
Lúc đầu Ngao Minh An còn ngang sức ngang tài với Lê Thâm Việt, sau đó y liền không chống đỡ nổi. Môi lưỡi bị quấn lấy, Ngao Minh An muốn phản kháng, nhưng đều bị chặn lại. Cuối cùng y cắn đối phương một cái. Lê Thâm Việt không phản ứng, li3m vài cái trong khoang miệng y rồi mới lui ra.
Ngao Minh An dựa vào cửa, thở hổn hển, cười mở miệng: "Mẹ kiếp, có bao nhiêu người yêu cũ rồi, sao lại biết hôn thế."
"Không có người yêu cũ, không thầy tự giỏi."
Nhìn đôi môi đỏ tươi, ướt át của người kia, Lê Thâm Việt nghiêng đầu. Ngao Minh An vội vàng giơ tay đẩy người ra, "Dừng lại, đừng tới nữa, tôi có chút không chịu nổi."
Lê Thâm Việt ôm y, "Được."
Ngao Minh An ôm cổ người, cả người áp lên, khẽ cười gọi: "Bạn cùng bàn."
"Ừm."
"Muốn ăn kẹo."
"Được."
Đút cho Ngao Minh An một viên kẹo, Lê Thâm Việt bế người lên, đi về phía phòng ngủ.
Nằm trên giường, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy cơ thể. Ngao Minh An nụ cười cứng lại, rồi y lại ngồi dậy. Lê Thâm Việt đang cầm điện thoại gọi đồ ăn, thấy nụ cười trên mặt người kia nhạt đi, hắn sải bước lên giường, ôm người vào lòng.
"Cậu đang xem cái gì vậy?" Ngao Minh An ngậm kẹo, hỏi.
"Gọi đồ ăn." Lê Thâm Việt nắm tay Ngao Minh An, đưa điện thoại qua: "Cậu xem xem thích ăn gì."
"Muốn ăn cơm cậu nấu có được không." Ngao Minh An nói, rồi giơ tay gạt gạt trên điện thoại của Lê Thâm Việt, lại nói: "Cậu ăn gì tôi ăn cái đó." Lê Thâm Việt ôm lấy y, chọn một cửa hàng trông có vẻ ngon, gọi vài món rồi thanh toán, hắn buông điện thoại, xoay người qua tiếp tục hôn.
Trên người càng ngày càng nóng, Ngao Minh An kéo khóa áo lông vũ xuống. Lê Thâm Việt luồn tay vào, nhéo eo y rồi kéo y lại gần, dán sát vào cơ thể mình.
Ngao Minh An ôm Lê Thâm Việt, nhắm hai mắt, thở hổn hển cùng người hôn môi. Hồi lâu, điện thoại của Lê Thâm Việt vang lên, hai người mới kết thúc nụ hôn.
Lê Thâm Việt lấy điện thoại, nghe điện thoại của người giao đồ ăn. Nói đơn giản vài câu, Lê Thâm Việt xuống giường đi ra ngoài lấy đồ. Ngao Minh An thân thể nóng bừng, y nằm trên giường, cố gắng bình ổn nhịp tim.
Lê Thâm Việt ở phòng khách mở hộp đồ ăn, vừa định vào phòng bế người ra, Ngao Minh An với môi đỏ tươi, lảo đảo đi ra.
Vừa mới hôn xong, đầu óc Ngao Minh An còn có chút choáng váng, bước chân vừa bước ra khỏi cửa phòng, y liền bị người dắt tay đưa tới trước sofa ngồi xuống. Nhận lấy đôi đũa Lê Thâm Việt đưa, y ngây ra một chút mới nói "Cảm ơn". Lê Thâm Việt vén tóc trên trán y lên, hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Năm giây sau, Ngao Minh An mới ngẩng đầu: "Hả?"
Lê Thâm Việt khẽ cười: "Không có gì, ăn cơm thôi."
"Ừm."
Ngao Minh An ăn cơm vẫn như cũ là ăn ngấu nghiến, Lê Thâm Việt không lo ăn phần mình, vẫn luôn gắp thức ăn cho Ngao Minh An. Nhìn đồ ăn có vẻ không được tốt cho sức khỏe lắm, Lê Thâm Việt lấy điện thoại, tìm kiếm vài công thức nấu cơm nhà. Ghi nhớ các bước xong, Lê Thâm Việt trong lòng đã có kế hoạch.
Ăn được hơn nửa hộp cơm, Ngao Minh An mới hoàn toàn tỉnh táo. Y nhìn Lê Thâm Việt vừa xem điện thoại vừa ăn cơm chậm rãi, cười nói: "Đại thiếu gia dạ dày chim sẻ à."
Lê Thâm Việt tắt điện thoại, ngẩng mắt nhìn y, nói: "Ừm, ăn no chưa, ăn no rồi thì mình tiếp tục."
Ngao Minh An: ... Nhưng tôi không muốn 'ăn' nữa đâu.
Ngao Minh An không trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn. Lê Thâm Việt cười, lại ăn thêm một lát rồi mới buông đũa, cúi đầu nhìn Ngao Minh An ăn cơm.
"Tối nay cậu có về không?" Ngao Minh An vừa ăn vừa hỏi Lê Thâm Việt.
"Không ngủ được cậu, tôi không về." Lê Thâm Việt trả lời hết sức tự nhiên.
"?"
"Cậu làm gì vậy?" Ngao Minh An bật cười, "Lộ hết cả rồi đấy, trong đầu toàn mấy thứ này thôi à?"
"Không hề giả tạo, đây là con người thật của tôi." Lê Thâm Việt lắc đầu, "Mặt nạ người tốt chỉ để lừa người thôi."
"Vậy bây giờ cậu lừa được người rồi, bắt đầu không thèm giả vờ nữa đúng không?"
Lê Thâm Việt lại lắc đầu, "Người còn chưa ngủ được, vẫn là phải giả vờ một chút."
"Cậu xem cậu bây giờ có giả vờ chút nào không? Cậu lừa người là muốn lừa sắc đúng không, hay là thấy sắc nảy lòng tham?" Ngao Minh An chịu thua.
"Thấy sắc nảy lòng tham thì có, nhưng thích cậu là thật, muốn ngủ với cậu cũng là thật, ngủ được cậu thì cậu là người của tôi."
"...Cậu thắng."
Ăn cơm xong, Lê Thâm Việt thu dọn. Đồ đạc trong nhà Ngao Minh An không nhiều, nhìn trống trải, quạnh quẽ, ở một mình lâu, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh chút vấn đề. Lúc tắm rửa, Lê Thâm Việt kéo Ngao Minh An vào phòng tắm. Ngao Minh An không từ chối, đi theo Lê Thâm Việt vào, cũng thoải mái, hào phóng c ởi đồ.
Nước ấm ào ào đổ xuống, khi bị người ấn eo, lưng đối diện đè lên tường, Ngao Minh An nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Vị thành niên, anh trai."
Bàn tay đang ấn trên eo khựng lại, Ngao Minh An lại cười hỏi: "Thành niên chưa, bạn cùng bàn."
Lê Thâm Việt cúi đầu, vuốt v3 hõm eo trên người y, một hồi lâu mới thấp giọng đáp "Ừm".
Ngao Minh An đem phản ứng của Lê Thâm Việt thu vào trong mắt, y lại nói: "Nói thật đi, bạn cùng bàn."
Lê Thâm Việt nhắm mắt, trán tựa vào lưng y, bất đắc dĩ nói: "Thiếu mấy ngày."
Ngao Minh An cười ra tiếng, xoay người, ngược lại đem người áp lên tường, rũ mắt, thấp giọng nói: "Vị thành niên à, em trai."
Lê Thâm Việt ngẩng mắt lên, mới đột nhiên nhớ ra Ngao Minh An năm ngoái, tháng Tám đã qua sinh nhật mười chín tuổi. Lê Thâm Việt nhíu mày, hắn kéo Ngao Minh An vào lòng, ôm chặt.
Cái ôm đột ngột khiến Ngao Minh An có chút không kịp phản ứng, y nói: "Em làm gì vậy?"
Lê Thâm Việt xoay người, đem Ngao Minh An áp lên tường, cúi đầu cắn xuống.
"Đừng gọi em trai, so với gọi bạn cùng bàn còn không có cảm xúc hơn." Lê Thâm Việt nắm cổ tay Ngao Minh An, thấp giọng nói. Nhỏ hơn y một tuổi rưỡi sẽ khiến hắn cảm thấy mình không bảo vệ được y.
"Vậy gọi là gì, bạn trai?"
"Ừm."
"Ưm..."
Hai người ở trong phòng tắm làm ầm ĩ thật lâu mới ra ngoài. Lau tóc xong, Lê Thâm Việt đem tấm chăn mỏng trên sofa bên ngoài gấp lại, trải lên giường, chăn trên giường của Ngao Minh An không đủ dày, Lê Thâm Việt khoác chiếc áo lông vũ đen của hắn lên người Ngao Minh An. Rửa mặt xong, Lê Thâm Việt kéo chăn ra, đè Ngao Minh An xuống chỗ trải chăn mỏng, rồi hắn lại đem chiếc áo lông vũ bên cạnh trải ra đắp lên người Ngao Minh An, cuối cùng hắn nằm lên giường, ôm chặt Ngao Minh An.
Ngao Minh An toàn thân đều ấm áp, thậm chí có chút nóng. Y đưa tay ra, cũng ôm chặt Lê Thâm Việt. Nhưng đối phương lại kéo tay y về, đặt lên bụng và eo đang ấm nóng của mình, sau đó hai chân y cũng bị đối phương ôm lấy.
Lê Thâm Việt chăm sóc người khác một cách tự nhiên, thành thạo, Ngao Minh An nhìn về phía Lê Thâm Việt: "Em thật sự không có người yêu cũ à?"
Lê Thâm Việt ôm mặt y, áp sát, nhìn vào mắt y, nghiêm túc trả lời: "Không có, chỉ có mình anh."
"Giỏi như vậy, là trời sinh sao?"
Lê Thâm Việt nắm cằm Ngao Minh An, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngao Minh An, từ đầu đến cuối, em chỉ thích một mình anh, trên phương diện thể xác không có người yêu cũ, trên phương diện tinh thần cũng không."
"Cũng có thể là sinh ra đã có sẵn đi, em chỉ muốn càng thích anh hơn một chút."
Ngao Minh An ngây người, không nói nên lời. Lê Thâm Việt lướt tay qua khóe môi y, cúi đầu hôn xuống.
Hồi lâu, một nụ hôn sâu đậm kết thúc, Ngao Minh An giơ tay sờ mặt Lê Thâm Việt, khẽ thở hổn hển, cười nói: "May mắn quá, bạn cùng bàn."
Lê Thâm Việt nắm tay y, ấn y vào lòng mình.
"Vậy thì đừng rời xa em."
"Chắc chắn không rời xa."
"Ừm."
Mấy ngày sau, mỗi tối tan học, Lê Thâm Việt liền đưa Ngao Minh An đi dạo chợ và siêu thị mấy lần. Ngao Minh An không biết vì sao Lê Thâm Việt lại đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đi dạo siêu thị, chỉ lơ mơ đi theo. Lê Thâm Việt lại không hề than vãn, đem những đồ vật cũ, thiếu trong nhà Ngao Minh An mua bổ sung, thay mới.
Trong nhà Ngao Minh An lập tức trở nên sáng sủa hẳn lên. Nhỏ đến ga trải giường, chăn, lớn đến điều hòa, tủ lạnh, Lê Thâm Việt đều thay mới. Chiếc tủ lạnh trống rỗng chứa đầy rau và trái cây, bàn ở phòng khách và tủ đầu giường chất đầy đồ ăn vặt và kẹo, tủ quần áo cũng treo đầy áo lông, áo khoác và quần dài.
Ngao Minh An phản ứng lại, ra sức khuyên can, thì Lê Thâm Việt đã tự ý lấp đầy nhà y. Ngao Minh An bất đắc dĩ, mặc kệ Lê Thâm Việt, tự mình nghĩ sau này sẽ trả lại tiền.
Bây giờ, xỏ chân vào đôi dép bông ấm áp, ăn đồ ăn nóng hổi, ngủ trong vòng tay ấm áp, vững chãi, Ngao Minh An mới lần đầu tiên cảm thấy căn phòng này có cảm giác của một gia đình.