Ra khỏi cổng phủ, Phong vương gia mới nhận ra hình như mình quên mất điều gì, nhưng do bị tuyên vào cung gấp nên hắn liền quên mất con gái mình.
Họa Tâm rảo bước không mục đích trên phố nhìn những người qua đường đang cười đùa, có phải bọn họ rất vui vẻ phải không? Còn nàng, từ khi có trí nhớ đến nay không biết thế nào là nở nụ cười, vui vẻ là như thế nào nhỉ?
Trời tối sầm, một giọt mưa từ mái nhà hắt đến khuôn mặt xanh tím của nàng, nàng vươn lưỡi, khẽ liếm, thật mặn.
"Mưa rồi, nhanh về nhà đi." Một bà lão nhanh chóng tìm nơi trú mưa, những người qua đường cũng bắt đầu tránh mưa. Chỉ một mình nàng ngơ ngác nhìn mọi người biến mất.
Mưa lớn dần, lúc này nàng mới nghĩ đến việc trú mưa, liền không suy nghĩ chạy về cửa khách điếm gần nhất, rũ đi nước mưa trên thân mình.
"Tiểu tử kia, buông tay, nếu không buông tay, đừng trách gia không khách khí!"
Lớn tiếng chửi rủa một nam đồng gầy yếu, nam tử với khuôn mặt hèn hạ đang dùng lực kéo ví tiền của nam đồng.
"Ngươi không được lấy tiền của ta, tiền này là để nương ta chữa bệnh, đại gia, xin ngươi thương xót, buông tha cho ta đi." Giống như đang khóc than, trên mặt nam tràn đầy nước mắt, hắn quá gầy yếu nên gần như không chịu được nữa, túi tiền trong tay sắp bị lấy đi, hắn cố gắng nắm chặt nhưng sức nhỏ lực yếu, tiền vẫn bị lấy đi mất.
Tên lưu manh cười, vươn ngón trỏ đâm vào trán nam đồng.
" Nếu trả lại tiền cho ngươi thì chắc ta bị đần độn, lúc đó ta đi làm đại hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo được rồi. Nương ngươi bị bệnh, ông nội ta cũng chết kia kìa."
Định quay đầu bỏ đi thì mới phát hiện bên ngoài đã là mưa tầm tã.
"Không tốt!" Phun!
Nam nhân kia nhổ một ngụm nước miếng, mở túi tiền ra bắt đầu đếm.
"Đại gia! Cầu xin ngươi, ta quỳ xuống lạy ngươi, nếu không có tiền mua thuốc, mẹ ta sẽ chết, ta xin ngươi, xin ngươi trả lại ngân lượng cho ta."
"Cút ngay!" Nhấc chân đá vật nhỏ chướng mắt, hắn đếm tiền trong tay, thật ít!
Nhìn nam đồng lăn đến bên chân mình, Họa Tâm có chút không đành lòng, nhìn thân hình nhỏ nhắn của mình, nhìn lại về phía nam tử đáng khinh kia, ước chừng hắn cao hơn mình một cái đầu.
"Tỷ tỷ." Nam đồng khóc nắm váy nàng.
Nuốt vài ngụm nước miếng, nàng nâng hắn dậy, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng phủ đất cát trên áo quần hắn, thương tiếc sờ khuôn mặt xanh tím giống mình của hắn.
Nàng hình như lại nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ, cũng bị người ta ức hiếp như vậy.
"Ngươi trả bạc lại cho hắn được không?" Chậm rãi lên tiếng, nàng can đảm ngẩng đầu.
Nam tử đáng khinh kia kinh ngạc nhìn nàng, liếc mắt môt cái thì lập tức cười to ra tiếng.
"Trả lại cho hắn? Cô nương, ngươi gả cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi." Tuy rằng trên mặt nàng có mấy vết thương xanh tím nhưng cũng vẫn nhìn ra được dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt to ngập nước thật khiến cho người ta yêu thương.
Không nghĩ tới trên đời còn có người nguyện ý thú nàng, cười chua sót, nàng cố lấy dũng khí đưa tay ra.
"Mời ngươi trả lại bạc cho hắn."
"A, nói như vậy, cô nương nguyện ý gả cho ta phải không?" Ngả ngớn nhìn người của nàng, nam tử đáng khinh cười đến chói tai.
"Ta nói này Vương Nhị, ngươi muốn thú một nữ tử đoạn chưởng sao? Nàng còn là thất cách cách, ngươi cũng dám thú nàng thì ta thực sự bội phục dũng khí của ngươi, hai mươi năm mới có một nữ tử đoạn chưởng mà ngươi cũng thú được, thật may mắn nha!" Lão nhân ngồi ở cửa khách điếm giơ ngón tay cái lên.
Cái gì? Nàng chính là thất cách cách trong lời đồn sao? Vương Nhị giọng nói cũng thay đổi, lui lại vài bước.
"Không tính, ta sẽ không trả bạc lại cho ngươi, ta cũng không thú ngươi, đi chỗ khác tìm hôn phu đi."
"Đại gia, bạc là của ta."
Nam đồng cơ bản không hiểu bọn họ đang nói gì, hắn chỉ biết nếu không lấy tiền đi mua thuốc. Bệnh của nương sẽ nặng hơn, đến lúc đó sẽ đập đánh đồ đạc.
"Ngươi trả bạc lại cho hắn được không, ta sẽ không bắt ngươi thú ta." Nàng nhẹ nhàng bước từng bước về đi phía trước, bàn tay nhỏ bé vươn đến tiền hắn đang cầm.
Giống như gặp quỷ, hắn hoảng sợ bước lui.
"Ngươi đừng lại đây, cẩn thận đừng khắc chết ta."
Thân hình nhỏ nhắn cứng đờ, nàng cúi đầu, lui về phía sau mấy bước.
"Ta không tới gần ngươi, ngươi trả bạc lại cho hắn được không?" Cố gắng đè nén tâm tình muốn khóc cua mình, nàng nắm tay nam đồng, cảm nhận được sự ấm áp.
Người trong khách điếm đều ngạc nhiên nhìn nữ tử đoạn chưởng, thân là cách cách lại ăn nói khép nép nhưng mà một nữ tử đoạn chưởng khắc phu, khắc con, khắc phụ, khắc mẫu, không có người thú thì nàng có tư cách gì mà làm cách cách chứ? Ngay cả một người bình thường nàng còn chả bì được.
Một đôi mắt dưới đấu lạp (nón tre có dán giấy dầu để đi mưa) đang nhìn chằm chằm người được gọi là thất cách cách, trên mặt xuất hiện một biểu tình không rõ ràng giống như đang mỉm cười.
Nữ tử đoạn chưởng sao? Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Trả lại sao? Đừng nằm mớ, bạc đến tay ta thì ta không trả lại cho ai cả." Thật ngu ngốc, đùa giỡn à, nếu mỗi người đều như vậy thì hắn không chết đói đầu đường mới lạ.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Vừa nghe nam tử quả quyết từ chối, nam đồng tội nghiệp ôm tay nàng lay lay, nước mũi chảy ra nhưng hắn cố hít vào.
Nắm chặt hai tay, nàng từng bước đi về phía trước.
"Ngươi, nếu ngươi không trả tiền cho hắn, ta, ta sẽ đến gần ngươi."
Trong khách điếm nam tử đội đấu lạp kìm nén ý muốn cười to, uy hiếp à, cái này mà là uy hiếp sao? Thật thương nàng phải mở miệng, thật là một người thú vị. Rõ ràng rất nhát gan, nhưng lại thiện lương, có nàng ở đây thật thú vị phải không? Hắn sờ sờ cằm tự hỏi.
"Trả lại ngươi!" Vương Nhị bị dọa, lập tức quăng bạc trên tay đến bên đường, chỉ sợ nàng đến khắc chết mình, nếu so với mất mạng thì có tiền cũng chẳng dùng được.
"Đệ đừng đi ra ngoài" kéo lại bàn tay nhỏ bé muốn chạy đi, nàng không để ý mưa to tầm tã chạy như bay ra khỏi khách điếm, nhặt túi tiền, chạy trở về, "Cho đệ."
"Đa tạ tỷ tỷ!" Vui sướng đón lấy túi tiền, tiểu nam đồng hôn lên mặt nàng một cái rồi chạy như bay lên lầu
Trên má nóng lên, nàng sờ nơi được nam đồng hôn, đây là cảm giác gì? Nóng, mang theo cảm giác ấm áp.
Chuyện thứ nhất, nàng cảm thấy ít ra mình còn có người cần đến.
Chuyện thứ hai ....
" Ai, tiền mà nữ tử đoạn chưởng lấy về mà hắn cũng nhận, con mẹ nó chắc đến mạng cũng khó mà giữ được." Lão nhân lành lạnh nói.
Mặt vừa mới giãn ra đã lập tức biến thành kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, kích động chạy vào trong mưa, không để ý đến làn mưa xối xả, nàng bây giờ chỉ muốn tìm một góc nào đó, để không ai đến gần.
" Đợi lát nữa hết mưa rồi, chúng ta đến Vương phủ dạo chơi đi." Uống một ngụm trà, nam tử đội đấu lạp ra lệnh cho thuộc hạ.
"Vâng" Triển Trì Thanh Môn tuy rằng không biết rõ ý định của chủ tử nhưng mà xem ra chủ tử hình như có chút để ý đến cách cách kia, chắc là việc này liên quan đến đoạn chưởng cách cách kia.
"Này, nam tử kia thật kì lạ, luôn đội đấu lạp, có gì muốn giấu diếm vậy, thủ hạ của hắn cũng quái dị, mang đấu lạp, không phải người lương thiện." Lão nhân nhìn hai người bọn họ lên lầu, thấp giọng nói với người bên cạnh.
Danh Sách Chương: