Trở lại trong vương phủ, nàng một thân quần áo ướt sũng cũng không cởi ra liền nằm trong chăn, dùng chăn bông cũ rách quấn lấy mình thật chặt, bốn phía đều im ắng, cả Uyển Như chỉ có một mình nàng cả người lạnh lẽo như băng, than thể nàng run lên."Thất cách cách, Vương gia tìm người, người mau đi Mộ Phong Đường gặp Vương gia."
Tháo chăn bông đắp lên người nàng , lão tỳ nữ biết nàng chỉ cần không vui liền trốn ở trong chăn,chỗ nào đều không cần tìm, trực tiếp đến trên giường tìm nàng là được.
"Lạnh." Nàng muốn lôi chăn trở về , không nghĩ tới, cái chăn cũ rách trực tiếp bị hai người lôi kéo thành phân nửa. Dù sao chăn rách nàng cũng không quan tâm, rách liền rách đi, lão tỳ nữ thờ ơ đem chăn rách trong tay ném qua một bên, dùng sức mà kéo nàng ra khỏi giường."Ai da, ta thật không biết nha, người thế nào cả người đều ướt, cũng không thay y phục, cẩn thận cảm lạnh, " lão tỳ nữ động tác nhanh nhẹn từ trong tủ gỗ lấy ra một bộ y phục đưa cho nàng.
"Không sao, về sau sẽ có chăn tốt hơn."Cho là nàng vẫn vì cái chăn đó mà thương tâm, lão tỳ nữ trực tiếp ném cái chăn rách đó ra ngoài cửa.
"Hồng bà bà, ta, tự ta đổi." Họa Tâm bị Hồng bà bà dọa cho sợ có chút thụ sủng nhược kinh, nếu là bình thường, nàng cảm giác sẽ không để ý tới mình, huống chi còn giúp nàng cầm y phục. Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng run rẩy nửa ngày mới đem sa y màu tím mặc xong. Đây là bộ y phục duy nhất nàng có thể mặc đi gặp người, nếu không phải năm ấy nàng không cẩn thận đụng phải Tam di nương đang mặc quần áo mới, nàng ta mặc không vừa mất hứng liền vứt xiêm áo vứt xuống ngoài cửa, mình len lén lượm về giấu trong tủ chén, nói không chừng, nàng ngay cả y phục cũng không có, hoàn hảo, Tam di nương đã sớm quên chuyện này, mình mới dám mặc vào ngày lễ ngày tết.
"Còn có búi tóc, búi tóc cũng rối."Hồng bà bà vất viên ô mai vào trong miệng, chua đến nỗi nét mặt già nua giống như bánh bao. Vội vàng buông búi tóc ra, tùy ý buộc chặt đuôi tóc sau lên, mái tóc dài đen nhánh cho đến eo, nhưng vẫn còn hơi ướt, nàng búi một kiểu đơn giản.
"Tốt lắm, Hồng bà bà" Tính toán một chút, chỉ cần nàng gả ra ngoài, mình liền cúi tạ thần phật rồi, Hồng bà bà vội vàng lôi tay của nàng đi tới Mộ Phong Đường."Tới, Vương gia, Thất cách cách tới ."
Vừa vào Mộ Phong Đường, Hồng bà bà liền cười khom người."Để cho nàng ngồi xuống đi."
Vươn tay tùy ý chỉ một chỗ, Phong vương gia nhìn về phía nam tử áo đen vẫn mang đấu lạp*
*Cái mũ trong phim cổ trang vẫn hay có đấy a, làm bằng cói có thêm vải mỏng để che mặt.
Chỉ cần là người, là ai, cũng không quan trọng, không phải sao? Khẩn trương xoắn tay nhỏ bé, đi tới vị trí cha chỉ định nhẹ nhàng ngồi xuống, bất an nhìn các vị di nương mặt trát đầy phấn son đang nhìn về phía nàng mỉm cười. Nàng không phải đang nằm mơ đi? Dùng sức nhéo bắp đùi một cái, đau đến mức nàng thiếu chút nữa kêu thành tiếng , hai tay nhỏ bé vội vàng che miệng, thật là đau! Thu hết động tác của nàng vào mắt, bả vai nam tử mang đấu lạp khẽ rung động, thật thú vị, không uổng công.
"Đây chính là tiểu nữ, không biết vị công tử này đã hài lòng?"Phong vương gia không đợi đã hỏi tới. Kỳ quái nhìn phụ thân mình một chút , vừa nhìn về phía nam tử đang ngồi ở đối diện nàng, mắt rất nhanh rũ xuống, không biết vì sao, vị công tử kia mặc dù mang đấu lạp, nhưng mình có thể cảm giác được hắn đang liếc mắt nhìn mình, cảm giác ngượng ngùng khiến mặt nàng đỏ bừng.
"Ta muốn lập tức cưới nàng qua cửa , mang nàng hồi hương cử hành hôn lễ,không biết Phong vương gia có thể đáp ứng?" Sảng khoái mở miệng,hắn không có bất kỳ do dự, chỉcần là hắn nhìn trúng, cũng chưa bao giờ không lấy được.Híp mắt nhìn nữ tử đối diện đang thất kinh ngẩng đầu lên nhìn mình,hắn lại càng hài lòng. Trên khuôn mặt tái nhợt là vết thương tím bầm khiến nàng thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ đáng thương,mặc y phục màu tím khiến thân thể nàng có vẻ gầy gò , đôi mắt to tròn trong veo nhìn có chút thuận mắt. "Tốt Tốt, Hồng bà bà, sắp xếp hành lý cho nàng, thuận tiện cho nàng mang theo chút đồ cưới."
Không ngờ dễ dàng như vậy mà có thể gả nàng ra ngoài, Phong vương gia thiếu chút nữa muốn nhảy lên hoan hô,cuối cùng vẫn nín cười phân phó Hồng bà bà."Cũng đã chuẩn bị xong thưa Vương gia."
Hồng bà bà không biết từ đâu lấy ra một cái túi ném vào người nàng,tựa như ném một ôn dịch, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm.Ôm bả vai cùng bọc quần áo, cắn môi dưới, nàng, sớm biết sẽ có ngày này, cần gì phải quan tâm đây?Cho tới giờ mình đều bị coi là ôn thần, đi đâu cũng thế, có gì khác nhau đâu."Đi thôi" Nam tử mặc hắc y đội đấu lạp đối với thủ hạ sau lưng thấp giọng phân phó, lại quay đầu, "Cám ơn Vương gia, nếu có thời gian rãnh rỗi, chắc chắn mang nàng ấy về thăm."
"Ha ha, tốt, rãnh rỗi, nhớ về thăm nhà."Tốt nhất là khôngcần trở lại. Đáy mắt ánh lên một tia khinh miệt, Phong vương gia khách khí nói, nàng khẳng định đi chưa được mấy bước liền ngã nhào."Đi thôi, vị hôn thê của ta."
Đi tới trước mặt nàng, đưa ra tay thật dầy ôm eo nàng, liền bế nàng lên, đụng chạm hơi thở trên người nàng, hắn hạ mi tâm.Nàng giùng giằng, không muốn đi đến cuối cùng, cũngkhông có bất kỳ tôn nghiêm.Nam nhân lưng hùm vai gấu này, hắn cho là mình là nhỏ gà sao?Bế lên như vậy, thật khó chịu a!
"Không nên lộn xộn, nếu không, ta liền vứt ngươi xuống, để cho tất cả mọi người xem chuyện cười của ngươi." Ở bên tai nàng ôn nhu thấp giọng nói, hắn buông lỏng tay ra.
"Không muốn, van cầu ngươi." hắn đột nhiên buông ra tay ra, nàng vội vàng ôm lấy cổ của hắn thấp giọng cầu xin tha thứ, vô luận thế nào,ở nơi này, ta muốn cất giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Không nghĩ tới từ trước đến giờ nhẫn nhục chịu đựng lại thành quyến rũ nam nhân, mới vừa bị từ hôn không tới một ngày, đã có người tới cầu hôn, vẫn còn ở đây ôm ôm ấp ấp, thật là không biết xấu hổ. Mấy vị di nương ánh mắt lộ ra tia khinh bỉ.Biết nàng sẽ ôn nhu bất động, hắn hài lòng gậtđầu một cái.
"Vậy thì cáo từ, Phong vương gia."Hắn không cần nữ nhi này, như vậy dĩ nhiên cũng không cần con rể này, không gọi nhạc phụ đại nhân, có là gì."Không tiễn." Khoát tay, Phong vương gia ước gì bọn họ lập tức rời đi, một tay kẹp bọc quần áo, một tay kẹp nữ nhân, giống như thắng được chiến lợi phẩm rời đi.
Danh Sách Chương: