• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An di nương và Khánh di nương cùng ở Thiên viện, phương hướng của Tiêu Uyển Từ và họ khác nhau, nên mỗi người một ngã, nàng mang theo nha hoàn Tế Vũ trở lại Thính Vũ Hiên của mình.

Thính Vũ Hiên nằm ở góc Đông Bắc Tiêu phủ, vị trí hơi xa, nhưng được cái ưu điểm là thanh tĩnh.

Trong viện ba gian chính phòng, hai bên tổng cộng hai gian sương phòng, vốn là Tiêu Uyển Từ và Tiêu Uyển Ca ở cùng nhau. Nhưng Lâm di nương nói Tiêu Uyển Ca nhỏ tuổi, lại thêm ốm yếu bệnh tật, sợ nha hoàn chiếu cố không tốt, cho nên Tiêu Tam gia liền đồng ý cho Lâm di nương ở cùng nữ nhi Tiêu Uyển Ca trong một viện.

Tiêu Uyển Từ một người độc chiếm ba gian chính phòng, một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một gian khác Tiêu Uyển Từ làm thành một cái thư phòng đơn giản.

Vì Tiêu gia là thư hương thế gia, cho nên nữ nhi đều phải đọc sách, chỉ là Tiêu Uyển Từ từ hiện đại xuyên đến, đối với thi thư cổ đại thật sự là không biết nhiều lắm.

Nha hoàn Phương Hạnh ra cửa nghênh đón: "Tiểu thư, phòng bếp lớn đã mang đồ ăn sáng đến, hiện tại có thể bày thiện."

Tiêu Uyển Từ gật gật đầu, phân phó: "Mang lên đi, mệt mỏi cả buổi sáng, Tế Vũ, ngươi ăn chút điểm tâm đi."

Buổi sáng Phương Hạnh đến phòng bếp lớn trước thời gian dùng thiện, đã trực tiếp ăn điểm tâm ở đó, Tế Vũ bồi Tiêu Uyển Từ đi thỉnh an trong viện của phu nhân Cừu thị, trở về lại đi ăn.

Tiêu Uyển Từ xoay người trở về phòng ngủ, cởi trên người áo khoác gấm mỏng màu hồng cánh sen, tháo cây trâm xanh ngọc điểm thúy xuống, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn kỹ mình trong gương.

Mặc dù xuyên đến thân thể này đã hơn hai năm, Tiêu Uyển Từ vẫn là có chút không thích ứng được với khuôn mặt ngây ngô trẻ tuổi này.

Trong gương, thiếu nữ trang điểm nhẹ nhàng, làn da ôn nhuận như ngọc, trong suốt bóng loáng, một đôi con ngươi như sắc hồ vào thu, thanh triệt thấy đáy, rồi lại mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo, tựa như có sự trầm trọng không thuộc về độ tuổi này, lại tựa như có thể nhìn thấu hết thảy thế gian. Chiếc mũi nhỏ nhắn, tinh xảo, môi anh đào kiều nộn xứng với khuôn mặt hơi mang chút trẻ con bụ bẩm, hiện ra vài phần xinh xắn đáng yêu.

Tay nhỏ non mềm, trắng nõn nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt mượt mà, lại túm lấy làn váy dài màu cỏ xanh thêu hoa, khẽ xoay một vòng tại chỗ.

Vỗ vỗ cái mông cong tròn của mình, càng thêm tự luyến.

Lẩm bẩm, "Chỉ là so với Tiêu Uyển Vận hơi béo một chút mà thôi, nhưng chính mình so với gầy như xương Tiêu Uyển Vận càng quyến rũ hơn, hố cha Đại Cảnh triều này, tại sao không cho mình xuyên đến Đường triều lấy béo là đẹp đâu, nữ nhân Đường triều thật hạnh phúc, địa vị cũng so nữ nhân Đại Cảnh triều cao hơn nhiều."

Nhưng đồng thời cũng may mắn, xuyên qua trở thành Tiêu Uyển Từ, một thứ nữ quan gia ở Đại Cảnh triều, tuy bị vây khốn trong hậu viện vuông vức, ít nhất ăn uống mặc không lo, có nha hoàn, ma ma hầu hạ, mỗi tháng còn có thể lấy tiền tiêu vặt.

Có mẹ đẻ An di nương che chở, chỉ cần cẩn thận tránh né những âm mưu, toan tính của hậu trạch, thời gian trôi qua vẫn là thoải mái, an nhàn.

Mẹ cả Cừu thị sinh ra hai cái đích tử Tam phòng, địa vị củng cố. Bởi vì không có đích nữ, nên cũng không bạc đãi, khó xử thứ nữ nho nhỏ là nàng đây.

Nói đến tiến cung tuyển tú, Tiêu Uyển Từ tự hiểu rõ mình, chỉ là đi một vòng ngang qua sân khấu mà thôi, tại cái nơi lấy gầy là đẹp như Đại Cảnh triều đại này, khuôn mặt nhỏ mượt mà, thanh tú của nàng cũng không nổi tiếng được đâu!

Ngay cả đích nữ Đại phòng Tiêu Uyển Vận mà Tiêu gia chú tâm bồi dưỡng, cũng không dám chắc có thể ở giữa các quý nữ mà đại gia tộc chú tâm bồi dưỡng bộc lộ tài năng được.

Lại càng không cần phải nói đến nàng - một thứ nữ mang theo linh hồn xuyên không.

Hậu cung Hoàng đế ba ngàn mỹ nhân, đủ loại âm mưu quỷ kế, tầng tầng lớp lớp, không phải dễ dàng tồn tại như vậy, không cẩn thận thì kết cục chính là hương tiêu ngọc vẫn, giam cầm lãnh cung.

Hôm nay đồ ăn sáng là cháo bí đỏ, sủi cảo bí đao thủy tinh hấp, bánh hoa quế đường.

Tế Vũ lấy thức ăn từ trong hộp ra, bày từng cái lên bàn, đồ ăn sáng vừa lấy ra không lâu, còn nóng hổi bốc hơi. Tiêu Uyển Từ sửa soạn xong đi ra phòng ngủ, Phương Hạnh cao hứng tới đỡ nàng, vừa đi vừa nói nàng nghe tin tức, "Tiểu thư, hôm nay nô tỳ đi phòng bếp, nghe Lưu bà tử nói, lão phu nhân cố tình mời cô cô mới xuất cung từ bên ngoài về dạy bảo người và Tam tiểu thư đấy."

Phương Hạnh là hạ nhân sinh ra ở Tiêu phủ, nguồn tin tức trong phủ khá rộng, người cũng thông minh, qua một đoạn thời gian quan sát Tiêu Uyển Từ liền đề bạt Phương Hạnh lúc đó là nhị đẳng nha hoàn lên làm thiếp thân nha hoàn.

Tiêu Uyển Từ không thèm để ý cười nói: "cô cô giáo dưỡng hẳn là vì Tam tỷ tỷ mời, tiểu thư nhà ngươi có thể là do tiện thể, hôm nay hẳn sẽ có người của tổ mẫu tới truyền ta đi Hòa Phúc viện, ngươi cùng Tế Vũ chú ý một chút."

"Đó là bọn họ không biết điểm tốt của tiểu thư, nha hoàn bà tử trong phủ chỉ biết vây quanh Đại phòng, lão phu nhân cũng thiên vị Tam tiểu thư, trong phủ đồ tốt gì cũng đưa qua Thúy Trúc Các."

Phương Hạnh có chút không phục, hơi phàn nàn nói: "Không phải nô tỳ nói nhưng Tam tiểu thư tính khí cao ngạo, coi như thật sự tiến cung thì như thế nào chứ."

Tiêu Uyển Từ lại không cho rằng như vậy, Tiêu Uyển Vận tại Tiêu phủ mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng đó là vì hiện tại trong Tiêu phủ nàng là đích nữ duy nhất còn chưa xuất giá.

Nhưng ở bên ngoài, từ mấy lần tụ hội mà nàng từng đi theo Tiêu Uyển Vận tham gia, Tiêu Uyển Từ nhìn ra, Tiêu Uyển Vận luôn biểu hiện điềm đạm ưu nhã, xinh đẹp thông tuệ, bằng không với sự khôn khéo của Tiêu phủ lão thái thái, sao có thể sủng ái Tiêu Uyển Vận nhiều năm như vậy.

"Nàng là đích nữ Đại phòng, ta và Lục muội muội chỉ là Tam phòng thứ nữ, phủ đệ này sớm muộn gì cũng là của Đại phòng, nha hoàn bà tử nịnh bợ Đại phòng có gì không đúng, những lời này ngươi có thể nói một chút ở đây, trước mặt ta, nhưng ra khỏi viện cái gì cũng không được nói." Tiêu Uyển Từ dặn dò.

Phương Hạnh biết tiểu thư nhà mình chính là muốn tốt cho mình, mặt mày hớn hở nói: "Tiểu thư, nô tỳ cũng không ngốc, người còn không biết tính của nô tỳ sao, chỉ ở trước mặt ngài nói một chút, ra ngoài nô tỳ sẽ không nói đâu."

Chút nguyên tắc này nàng cũng biết đến, tính tình tiểu thư nhu hòa, đối xử với nàng cùng Tế Vũ rất tốt, nàng sẽ không ra ngoài chuốc họa cho tiểu thư đâu.

"Biết liền tốt," nàng tương đối yên tâm với Phương Hạnh.

Tiêu Uyển Từ chậm rãi nhấp một hớp cháo, nhiệt độ vừa vặn, kẹp một cái sủi cảo bí đao thủy tinh hấp lên nếm thử, hương vị trơn mềm, mọng nước, cắn một miếng hương vị còn đọng trong miệng, muốn ngừng mà không được.

Tiêu Uyển Từ đối với mỹ thực không có chút sức chống cự nào, trong chốc lát, một lồng hấp 10 cái liền tiến hết vào bụng nàng, không lại động vào cháo cùng bánh hoa quế đường, Tiêu Uyển Từ vẫy tay để cho Phương Hạnh lui xuống.

"Còn dư lại bánh hoa quế đường, ngươi cầm lấy cùng Tế Vũ ăn đi." Tiêu Uyển từ phân phó nói.

Đường tại cổ đại là đồ vật quý giá, coi như là cho hai cái nha đầu giải thèm một chút.

Phương Hạnh cười hì hì nói: "Cám ơn tiểu thư, nô tỳ cùng Tế Vũ sáng nay đúng là có lộc ăn," dọn xong những thứ trên bàn, cùng Tiêu Uyển Từ nói một tiếng, liền ra ngoài tìm Tế Vũ ăn điểm tâm, bánh hoa quế đường ăn khi còn nóng là ngon nhất.

Tại Tiêu phủ, chỉ có chủ tử mới có thể ăn được món hiếm có như bánh ngọt, nha hoàn bà tử không có đãi ngộ này, nhưng mỗi lần Tứ tiểu thư đều sẽ để lại cho nàng cùng Tế Vũ ăn, chủ tử tốt như vậy tìm ở đâu chứ.

Trong lúc rảnh rỗi Tiêu Uyển Từ đến thư phòng tìm thoại bản, nằm nghiêng trên giường xem giết thời gian, Tế Vũ cùng Phương Hạnh vừa ngồi ở bên cạnh thêu vài vật, vừa nói những chuyện lý thú trong kinh thành.

Quả nhiên, sau nửa canh giờ (1 tiếng), nha hoàn Thanh Bình của Hòa Phúc đường tới truyền lời, lão thái thái gọi Tiêu Uyển Từ đến Hòa Phúc đường một chuyến. Tiêu Uyển Từ cảm thấy có khả năng sẽ gặp mặt cô cô giáo dưỡng, nên đơn giản sửa soạn lại một chút, đổi thành áo gấm tô cẩm thêu hoa phối hợp với váy tán hoa vân, trên đầu cắm một cây trâm hồng ngọc san hô, tuy là kiểu dáng năm ngoái, nhưng nhìn sơ cũng mới tám phần, gặp người ngoài không tính là thất lễ.

Một khắc đồng hồ (15p) sau mới đi đến cửa Hòa Phúc Đường, trong nội viện, có mấy tiểu nha hoàn đang quét tước, Tiêu Uyển Từ mang theo Tế Vũ tiến thẳng phòng khách.

Trong sảnh, Tiêu Uyển Từ nhìn sơ một chút, Đại phòng Tam tiểu thư Tiêu Uyển Vận đã đến từ sớm, đang đứng bên cạnh lão phu nhân, đứng bên còn lại hậu hạ lão phu nhân là Trần ma ma, ngồi bên trái trên chiếc ghế gỗ hoa lê là một vị phụ nhân.

Nàng đoán đây chính là cô cô giáo dưỡng trong lời Phương Hạnh.

Tiêu Uyển Từ đi vào phòng khách, hướng lão phu nhân phúc thân, "Uyển Từ thỉnh an tổ mẫu, gặp qua Tam tỷ tỷ."

Tiêu lão phu nhân năm nay hơn 70, mái đầu bạc trắng chải chuốt tỉ mỉ, nhìn tôn nữ Tiêu Uyển Từ đã đến, cười ha hả nói: "Thì ra là Tứ nha đầu tới," hướng về phía phụ nhân bên cạnh giới thiệu: "Đây là Tứ cô nương trong phủ."

Lại quay người hướng về phía Tiêu Uyển Từ vẫy tay, "Tứ nha đầu, mau tới đây." Tiêu Uyển Từ nhanh chóng bước đến trước mặt tổ mẫu, lão thái thái nói: "Đây là Thu cô cô, tổ mẫu cố tình mời đến dạy bảo tỷ muội các ngươi lễ nghi quy củ."

Tiêu Uyển Từ bước lên phía trước chào hỏi, trong một tháng tới, chính mình sẽ ở dưới tay vị Thu cô cô này, "Gặp qua Thu cô cô."

Thu cô cô đứng dậy đáp lễ lại: "Gặp qua Tứ tiểu thư."

Vị Thu cô cô này ngũ quan, tướng mạo bình thường, 25 26 tuổi, mặt không biểu cảm, mặc một bộ áo gấm xanh thẫm đơn giản, nhưng toàn thân khí chất người ngoài không thể so được, có khả năng là do thường đi lại trong cung.

Lão phu nhân kéo tay Tiêu Uyển Vận qua, hướng về phía Thu cô cô trịnh trọng nhờ cậy nói: "Vậy lão thân liền đem hai cô nương trong phủ giao cho cô cô, ngày tháng sau đó làm phiền Thu cô cô hao tâm tổn trí." Lời nói rất tôn trọng.

Buông chén trà trong tay xuống, Thu cô cô chậm rãi nói: "Lão phu nhân yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng, tự nhiên sẽ dụng tâm dạy bảo hai vị tiểu thư, một tháng sau có thể tại tuyển tú đại điển trổ hết tài năng hay không, đôi khi vận khí cũng chiếm một phần rất lớn, phải xem bản lĩnh cùng vận khí của hai vị tiểu thư rồi."

Trong lời nói ẩn ý là nàng cũng không dám cam đoan cô nương trong phủ chắc chắn có thể trúng tuyển, đây là muốn sớm nói rõ, cô nương nhà ngươi cho dù quốc sắc thiên hương, nhưng nếu không hợp mắt quý nhân trong cung, thì cũng là không tốt.

"Lão thân hiểu rõ, trong kinh nhiều quý nữ nổi bật, có thể ở tuyển tú trổ hết tài năng, không phải chuyện dễ dàng như vậy, lão thân hao tâm tổn trí mời Thu cô cô đến dạy bảo hai vị cô nương, cũng vì có thể tăng thêm một hai phần cơ hội thôi."

Thấy Tiêu lão phu nhân cũng là người hiểu chuyện, Thu cô cô cười tủm tỉm nói: "Lão phu nhân là một người hiểu chuyện, vậy ta an tâm rồi."

Lão phu nhân lại hỏi: "Không biết cô cô định sắp xếp thời gian như thế nào, hai vị cô nương có cần chuẩn bị trước cái gì không."

"Nếu lão phu nhân đã tin tưởng ta, vậy Thu Đường liền hết lòng, sắp xếp của ta là mỗi buổi sáng giờ Tỵ (9h-11h) bắt đầu, học tập một canh giờ (2 tiếng), giữa trưa nghỉ ngơi, buổi chiều giờ Mùi (13h-15h) bắt đầu, lại học tập một canh giờ. Không biết ý lão phu nhân như thế nào." Thu cô cô đem sắp xếp của mình nói ra, dò hỏi.

Lão phu nhân cảm thấy được, cười gật đầu đồng ý nói: "Rất tốt, cứ làm theo những gì Thu cô cô sắp xếp, cô cô ở tại Lê viên, có thiếu cái gì, cô cô cứ sai sử nha hoàn là được."

"Làm phiền lão phu nhân rồi, có chuyện gì ta sẽ tự phân phó. Vậy lão phu nhân, nếu như không còn việc gì, Thu Đường xin phép lui xuống trước." Thu cô cô đứng dậy nói cáo từ, nhìn về phía Tiêu Uyển Vận, Tiêu Uyển Từ nói: "Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, ngày mai gặp tại Lê viên."

Tiêu lão phu nhân phân phó nói: "Tốt lắm, Trần ma ma thay ta tiễn Thu cô cô."

"Thu cô cô, đi thong thả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK