Cuộc tổng tuyển cử các tú nữ trong kinh chính thức mở màn.
Ngày đầu tiên là sơ tuyển.
Trước cửa Tiêu phủ, sau khi tạm biệt mọi người, Tiêu Uyển Vận cùng Tiêu Uyển Từ mang theo nha hoàn của mình ngồi lên xe ngựa có ký hiệu Tiêu phủ, kế bên là Tam phòng Ngũ thiếu gia Tiêu Vân Bách cưỡi ngựa tự mình hộ tống, người đánh xe trong phủ hướng thẳng hoàng cung mà chạy tới.
Từ sau khi lên xe, Tiêu Uyển Vận trong lòng luôn thấp thỏm, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tiêu Uyển Từ, không khỏi hỏi: "Tứ muội muội, ngươi không khẩn trương sao." Tiêu Uyển Từ cười một tiếng, "Tam tỷ tỷ, có gì phải khẩn trương đâu, tỷ cứ coi như bình thường sang nhà những tỷ muội khác tụ hội là được. Hôm nay vào cung dạo chơi một ngày, chỉ là có hơi nhiều tiểu thư tham gia tụ hội mà thôi, đến buổi tối thì trở về phủ, cho nên Tam tỷ tỷ không cần khẩn trương như vậy."
Nghe những lời này của Tiêu Uyển Từ, Tiêu Uyển Vận cũng không biết nói gì, Tứ muội muội vẫn là khuôn mặt nhỏ mộc mạc, trên đầu chỉ cài thêm cây trâm ngọc hồ điệp, mặc trên người cũng không phải quần áo quý giá gì, chỉ long trọng hơn so với trang bình thường một chút thôi.
Nhưng ở trước mặt đông đảo các quý nữ tỉ mỉ chải chuốt từ trang điểm tới quần áo thì Tiêu Uyển Từ có chút keo kiệt và không đáng chú ý, ngay cả Tiêu Uyển Vận cũng không hiểu cách làm này của Tứ muội muội.
Tiêu Uyển Từ cảm thấy thực ra Tiêu Uyển Vận hoàn toàn không cần phải chuẩn bị nhiều như thế, hôm nay là sơ tuyển, chắc là chỉ kiểm tra cơ thể, cơ thể đủ tiêu chuẩn tuyển phi thì sẽ không bị đánh rớt, còn lựa chọn theo tiêu chuẩn gì thì nàng không rõ lắm, nàng đoán có thể là cơ thể không có bất kỳ mùi lạ nào chăng.
Hôm nay Tiêu Uyển Từ mang theo Tế Vũ chững chạc, Tiêu Uyển Vận thì mang theo đại nha hoàn Thanh Chi.
Thanh Chi nguyên bản là nha hoàn đắc lực bên cạnh Tiêu lão phu nhân, về sau ban cho Đại phòng đích nữ Tam tiểu thư Tiêu Uyển Vận, có thể thấy Tiêu Uyển Vận trong phủ rất được sủng ái.
Hai nha đầu mỗi người đeo một bọc quần áo, trong đó chứa quần áo, đồ trang sức thay thế và một số vật dụng cần thiết của hai tỷ muội phòng khi có chuyện ngoài ý muốn, bây giờ là đầu mùa hạ, quần áo tương đối ít, cũng không chiếm nhiều chỗ.
Càng gần hoàng cung, xe ngựa chạy càng chậm, xung quanh càng ngày càng nhiều các loại xe ngựa khác nhau, đều là của những tú nữ tới tham gia cung tuyển, có xa hoa, cũng có mộc mạc, nhưng đều xếp thẳng hàng, rất chỉnh tề.
Thong thả đi nửa canh giờ (1 tiếng) mới tới bên ngoài hoàng cung, đến đây xe ngựa không thể tiếp tục đi được nữa, những tú nữ tham gia cung tuyển phải xuống xe đi bộ từ cửa bên hông Trọng Hoa Cung tiến vào vườn của cung điện để chờ tuyển.
"Ngũ ca, huynh trở về đi," Tiêu Uyển Từ nói với đích huynh đang dắt ngựa.
Tiêu Vân Bách trên mặt không chút biểu cảm, dặn dò: "Vậy ta đi về trước, Tam muội muội, Tứ muội muội, trong cung nhất định phải cẩn thận, ít nghe, ít nhìn, ít nói." Có thể là vì lần đầu tiên nói những lời quan tâm đến muội muội, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Không thể ở lại chỗ này lâu, hai tỷ muội gật đầu một cái, xuống xe ngựa, mang theo nha hoàn đi qua cửa bên hông, bức tường cao lớn che chắn hết những tiếng ồn ào của xe ngựa phía ngoài, giống như đang tiến vào một thế giới khác vậy.
Để hai nha hoàn ở lại, Tiêu Uyển Vận cùng Tiêu Uyển Từ được tiểu cung nữ trong cung dẫn đến Trọng Hoa Cung, vừa đi một đoạn ngắn, đã lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của các thiếu nữ khác.
Xuyên qua cánh cửa lớn màu đỏ, trong sân vườn to lớn, những thiếu nữ 15-16 tuổi xinh đẹp, ai ai cũng tràn đầy thanh xuân, tụm năm tụm ba cùng một chỗ, nhỏ giọng trò chuyện cùng người quen.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Từ ở cổ đại trông thấy nhiều mỹ nữ như vậy, có lạnh lùng cao quý, có kiểu xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, lại có chững chạc đoan trang, cao lùn mập ốm, mỗi người mỗi vẻ, ngay cả hoa thạch lựu nở đỏ rực trong sân cũng bị hạ thấp xuống, nàng lại lần nữa phải cảm thán làm hoàng đế cổ đại thực sự rất có phúc nha.
Tiêu Uyển Vận lấy ra một cái túi tiền thưởng cho tiểu cung nữ dẫn đường, tiểu cung nữ vui mừng nhận lấy.
Chớ xem thường việc dẫn đường cho tú nữ này, không có chỗ dựa thì không nhận được công việc tốt như vậy đâu, một ngày không biết có bao nhiêu tú nữ thưởng tiền, dù sao đã tới tham tuyển thì không tú nữ nào thiếu chút tiền thưởng ấy.
Tìm một góc đứng chờ, cố gắng khiêm tốn, kín đáo nhất có thể. Bởi vì số lượng tú nữ đông đảo, xung quanh chỗ đứng của hai tỷ muội cũng không gặp được những tiểu thư quan gia quen biết.
"Nghe nói thứ muội của Hoàng Hậu Nương Nương, Hạ Thanh Nhiêu cũng tham gia tuyển tú lần này."
Tú nữ Giáp bên cạnh Tiêu Uyển Từ nhỏ giọng nói với tú nữ Ất tin tức mình biết.
"Như vậy thì có là gì, Lý Thanh Hạm, người được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cũng có mặt trong kỳ tuyển tú năm nay, nghe nói Lý gia lúc trước còn tung tin đồn, nói rằng Lý Thanh Hạm đã hâm mộ hoàng thượng từ lâu." Tú nữ Ất cũng nhỏ giọng trao đổi lại tin tức.
"Xùy" Tú nữ Giáp khịt mũi khinh thường nói: "Cái gì mà hâm mộ hoàng thượng đã lâu chứ, Lý gia là hâm mộ quyền thế đã lâu mới đúng, ngay cả thứ quan trọng nhất của nữ nhân là danh tiếng cũng không cần, còn không phải là muốn mượn chuyện này làm cho Hoàng Thượng nạp Lý Thanh Hạm vào cung sao."
Tú nữ Ất có chút ghét bỏ tiếp lời: "Chứ còn sao nữa, nếu Lý Thanh Hạm dựa vào bản lĩnh của mình trúng tuyển vào cung thì cũng không thể chê trách, nhưng coi thường nhất là loại người dùng những thủ đoạn xấu xa, bẩn thỉu, đệ nhất mỹ nhân cái gì, ta thấy chính là có tiếng mà không có miếng."
Tiêu Uyển Từ nhíu mày, thật là tin tức lớn nha, đây có phải đối thủ của Lý gia cố tình thả ra tin tức để bôi đen Lý gia không nhỉ, nếu là trong kinh đệ nhất mỹ nữ, tài năng và sắc đẹp nhất định cũng tương đối tốt. Trúng tuyển tiến cung hẳn là rất dễ dàng, nhà ai lại dại dột phóng ra tin tức như vậy.
Tiêu Uyển Từ bởi vì luôn ở trong nhà, ngoại trừ học chút lễ nghi quy củ, cũng không nghe ngóng quá nhiều tin tức tuyển tú trong kinh, cho nên nàng thật sự không biết những thứ này.
Bất quá hai tú nữ này cũng thật can đảm, không sợ bị Lý gia nghe thấy sao.
Lúc này có sáu vị ma ma từ cửa lớn màu son đi tới.
Ma ma dẫn đầu mặc trang phục cung đình màu nâu, khí thế đầy người, trên mặt không giận tự uy, ánh mắt bén nhọn, nhanh chóng lướt qua những tú nữ trong sân.
Tú nữ lập tức ngừng nói chuyện phiếm, nhìn về phía các vị ma ma.
Hướng ma ma là lão nhân trong cung của Thái Hậu, vòng sơ tuyển lần này là nàng dẫn dắt năm vị ma ma khác chủ trì. "Cung tuyển lần này là ý chỉ Thái Hậu Nương Nương ban xuống, vì phong phú hậu cung của hoàng thượng, sinh con nối dõi, yêu cầu tú nữ xuất thân cao quý, nhan sắc xuất chúng, cơ thể khỏe mạnh. Lão nô là Hướng ma ma bên người Thái Hậu, lão nô phụ trách sơ tuyển lần này, từ giờ trở đi, các tú nữ phải nghe theo sắp xếp của lão nô, lát nữa ma ma đọc đến tên ai, tú nữ có tên cứ hai người một hàng, chờ đọc xong hết sẽ được ma ma dẫn đi, các vị tú nữ rõ chưa."
"Thần nữ hiểu rõ," các tú nữ cung kính đáp, đây chính là nhân vật mấu chốt của cửa ải thứ nhất có quyền quyết định tú nữ qua được hay không, không tú nữ nào dám phạm sai lầm.
Bên cạnh Hướng ma ma là Trần ma ma, bà bắt đầu đọc cái tên thứ nhất, tú nữ bị gọi tên cứ hai người một hàng mà đứng.
Sau đó Tiêu Uyển Từ đã may mắn thấy được mấy nhân vật vừa rồi hai tú nữ kia nói đến: Hạ Hoàng Hậu thứ muội Hạ Thanh Nhiêu cùng kinh thành đệ nhất mỹ nhân Lý Thanh Hạm.
Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng phong thái bước đi nhẹ nhàng tựa cơn gió trong làn tuyết, thướt tha mềm mại, chắc hẳn cũng là một người "thiên kiều bá mị"*.
*Thiên kiều bách (bá) mị (千娇百媚): Xinh đẹp tuyệt trần
Tiêu Uyển Từ không được chia cùng một đội với Tiêu Uyển Vận, nàng bị chia vào trong đội của một vị Ninh ma ma, hai tỷ muội nhanh chóng nhìn nhau một cái, Tiêu Uyển Từ liền theo Ninh ma ma chậm rãi rời đi.
Đi đến một tiểu viện, cửa ba gian chính phòng đều mở ra, bên trong sớm đã có cung nhân đứng chờ, Ninh ma ma đi vào trước, những tú nữ đằng trước bắt đầu từng cái từng cái đi vào phòng.
Thoáng chốc lại có tú nữ khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đỏ hoe đi ra, trông dịu dàng đáng thương, làm người thương tiếc. Đợi hơn một canh giờ, Tiêu Uyển Từ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, để không phải đi vệ sinh trong cung, buổi sáng tại Hòa Phúc đường, Tiêu lão phu nhân chỉ cho nàng ăn chút đồ ăn vặt để lót dạ, trà cũng không dám uống, sợ vào cung không tìm thấy nhà vệ sinh.
Lại thêm cái nắng của giữa trưa hè, thời tiết nóng bức, đứng chờ khiến trong lòng Tiêu Uyển Từ có chút buồn bực, khó chịu, cũng có những tú nữ không kiên nhẫn nhỏ giọng oán trách.
Nhìn thấy cách đó không xa có tiểu thái giám đang cúi đầu, rũ mắt đứng chờ phục vụ, Tiêu Uyển Từ vẫn nhịn xuống, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, ai biết được liệu những tiểu cung nữ, thái giám này có phải người của Hoàng Thượng, Thái Hậu hay không, thận trọng từ lời nói đến việc làm là tốt nhất.
Trong sự chờ đợi mòn mỏi của Tiêu Uyển Từ, cuối cùng cũng đến lượt nàng.
Tiến vào trong điện, bốn phía đều có bình phong, ngoại trừ Ninh ma ma, phía sau bàn còn có một vị cô cô mặc trang phục cung đình màu xanh lá đang cầm bút ghi chép gì đó.
Ninh ma ma đứng đó với vẻ mặt nghiêm nghị, không chút cảm xúc nói: "Người vừa tới là thứ trưởng nữ Tiêu tú nữ, con gái của Từ ngũ phẩm Lễ bộ Viên ngoại lang Tiêu Diệc Khôn."
Tiêu Uyển Từ tiến lên hành lễ, "Tiểu nữ là Tiêu Uyển Từ, thứ trưởng nữ của Lễ bộ Viên ngoại lang, Uyển Từ gặp qua ma ma."
Ninh ma ma gật đầu một cái, "Tiêu tú nữ, lão nô có chút thất lễ, vòng này là tuyển chọn thể chất, mời Tiêu tú nữ tự mình cởi áo."
Tiêu Uyển Từ biết đây là quy trình bắt buộc của cung tuyển nên cũng không nhiều lời, quần áo mùa hè, cởi một cái liền xong, chỉ còn lại yếm cùng quần lót.
Ninh ma ma tỉ mỉ xem xét làn da, độ dài chân, bàn chân, thân thể, hơi thở, giọng nói, tiếp theo là kiểm tra: số đo của vai, vòng eo, độ đàn hồi của da, màu da, chiều dài mười ngón tay, chân...
Ninh ma ma thước cũng không cần dùng, vừa mở miệng là có thể nói đúng kích thước, Tiêu Uyển Từ nhìn mà âm thầm líu lưỡi.
Sơ tuyển kiểm tra tương đối cẩn thận, tỉ mỉ, khi Tiêu Uyển Từ cảm thấy sắp sụp đổ đến nơi, thì Ninh ma ma cuối cùng cũng cho Tiêu Uyển Từ mặc quần áo vào.
"Chết tiệt, tuyển tú này đúng là biến thái," Tiêu Uyển Từ trong lòng âm thầm chửi bậy, nhưng "bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu"*.
*Bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu (人到矮檐下,怎能不低头), Nhân đáo oải (ải) thềm hạ, chẩm năng bất đê đầu: Thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.
Tiêu Uyển Từ vội vàng mặc quần áo xong, thậm chí còn chưa đưa tiền thưởng mà gia đình chuẩn bị đã chạy ra ngoài với khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng như những tú nữ khác.
Dù sao nàng cũng không muốn vào cung, ai thích vào thì vào, cho nên nàng không muốn số tiền này uổng phí, chính mình sẽ giữ lại số ngân phiếu này, dù gì cũng không ai biết.
Nàng ở hiện đại thậm chí còn chưa có bạn trai, vậy mà lại để ma ma nhìn hết sạch. Ở trong viện nhàm chán chờ đợi rất lâu, Ninh ma ma mới kiểm tra xong toàn bộ các tú nữ, sau đó các tú nữ được tiểu cung nữ dẫn về sân vườn của Trọng Hoa Cung.