• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao Bùi Chinh cũng không thể tưởng tượng được, Khương Diệp sẽ hỏi anh vấn đề này.

Anh đã chuẩn bị đi lấy khăn giấy, lại thấy biểu cảm của Khương Diệp hết sức bình tĩnh, khả năng không cần khăn giấy nữa, có lẽ cô sẽ tò mò hỏi anh, hai người bọn họ đã ở bên nhau bao lâu rồi, hoặc hỏi anh là bây giờ đi đâu.

Tóm lại, mọi thứ không nên liên quan nửa điểm đến việc khắc hoa.

“Học của mẹ tôi.” Bùi Chinh vẫn trả lời, anh đứng lên, lấy áo khoác mặc vào người, sau đó cầm áo khoác của cô đưa đến trước mặt.

Khương Diệp theo phía sau ra ngoài, đi vào thang máy, nhìn con số 9 nhảy đến số 1, lúc đó mua nhà, Ngụy Thành Huy muốn sẽ ở lâu lâu dài dài như con số 9, cũng không biết, hai người Bùi Chinh mua nhà có phải có chung một hàm nghĩa như vậy hay không.

Khương Diệp đi ra sau, cảm nhận không khí mát mẻ, sau khi uống rượu đầu vẫn hơi nặng nề, cô đã sớm muốn về nhà nằm, lại không muốn bị người ta nghĩ lấy cớ để ra ngoài, giống như cô vừa ra ngoài, họ sẽ nghĩ rằng cô để ý, cho rằng cô thua.

Mặc dù, trong lòng cô cũng chẳng để ý đến Ngụy Thành Huy.

Sau khi đi ra khỏi khu chung cư, hai người đi học theo con đường nhỏ bên đường, Bùi Chinh vẫn luôn không nói chuyện, Khương Diệp cũng vui vì anh rất yên tĩnh, thẳng cho đến khi khát nước, hai người dừng ở siêu thị mua đồ uống, Khương Diệp mới hỏi một câu:

“Anh làm việc gì?”

“Sửa đồng hồ.” Bùi Chinh cầm chai nước uống nóng, tính tiền rồi đưa vào tay Khương Diệp:

“Còn em?”

“Bán sách.”

Khương Diệp nói cảm ơn, phát hiện nắp chai nước đã được vặn ra, đây là một người rất chú trọng lễ tiết, uống xong đồ uống nóng, cô lại cẩn thận liếc mắt nhìn Bùi Chinh một lần, tuy rằng lớn lên anh không phải là người rất tuấn tú, nhưng ngũ quan dễ nhìn, dưới đuôi mắt có vết sẹo, làm lông mày đen nhánh bị cắt thành hai đoạn, lúc nhíu mi nhìn người khác, thoáng mang theo vài phần sát khí.

Có hơi dữ.

“Làm sao vậy?” Bùi Chinh xoa xoa lông mày, cho rằng dính thứ gì đó.

“Sao lại thành sẹo?” Khương Diệp hỏi.

“Hồi đi học đánh nhau với người khác, bị người kia dùng ghế đập, phải khâu.”

“Nhìn không rõ lắm.”

Bùi Chinh bỗng nhiên cúi đầu, đưa mặt mình đến trước mặt Khương Diệp: “Em nhìn như vậy, là có thể thấy.”

Khương Diệp: “……”

Chồng của cô ngoại tình, còn cô thì cũng với chồng của đối tượng ngoại tình đi ra ngoài tản bộ, uống nước, xem vết sẹo.

Thật đúng là một ngày không xong, lại giống như không có không xong như vậy.

“Anh không yêu vợ mình à?”

Cô ngửa đầu uống một ngụm đồ uống, nhìn dải ngân hà trên đỉnh đầu, có chút cảm khái, lần trước cùng người khác ngẩng đầu ngắm sao vẫn là đồng nghiệp của mình.

“Em yêu chồng mình không?” Bùi Chinh cũng ngẩng đầu lên theo, ngắm những ngôi sao trên bầu trời.

Khương Diệp khẽ cong môi, lấy chai nước của mình chạm vào chai anh:

“Trở về đi, mệt rồi.”

Bùi Chinh đưa cô về đến cửa nhà, xoay người đi về, anh biết Khương Diệp vẫn luôn đi theo phía sau mình, theo anh vào nhà đổi giày.

“Em không về nhà sao?” Bùi Chinh treo áo khoác lên, quay đầu sang nhìn cô.

Anh còn cao hơn cả Ngụy Thành Huy một cái đầu, cơ ngực rõ ràng rộng lớn, còn cố tình mặc áo sơ mi, căng đến mức cúc cũng sắp nứt ra.

Khương Diệp cởi áo khoác treo bên cạnh áo anh, cúi đầu thay dép lê:

“Tôi đổi ý rồi.”

Trước đó Ngụy Thành Huy đã nói qua, cơm nước xong uống chút rượu, xem một bộ phim, nếu cô cảm thấy đối phương có thể, thì ngủ lại với Bùi Chinh một đêm, nếu cảm thấy không thể, hãy về nhà, hẳn là Bùi Chinh sẽ không nói gì.

Khương Diệp không cảm thấy Bùi Chinh sẽ muốn có gì đó với mình.

Cô ở lại, đơn giản chỉ vì không muốn Ngụy Thành Huy quá đắc ý, anh ta chắc chắn cô sẽ về nhà.

Mà cô, lại cứ không muốn theo ý của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK