• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơm chiều là cơm vi cá trộn thịt cua, hương vị tươi ngon.

Hai người cơm nước xong cùng nhau thu dọn phòng bếp, chén đũa được Bùi Chinh rửa, Khương Diệp chỉ phụ trách đồ linh tinh, trước khi cô rửa sạch thớt, cầm con dao nhỏ khắc chơi miếng cà rốt bị bỏ đi. Lo lắng tay cô bị thương, Bùi Chinh thường quay sang nhìn chằm chằm, sau đó dứt khoát rửa sạch tay, xoay người qua ôm cô vào trong ngực, nhận lấy con dao nhỏ, múa may ba cái khắc thành một con thỏ cho cô.

“Anh lúc nào cũng đối xử với em như một đứa trẻ.” Cô dựa đầu về sau gối lên ngực anh, nhận con thỏ cà rốt từ trong tay anh.

“Ngón tay xinh đẹp như vậy, không muốn nhìn thấy nó đổ máu.” Anh rửa sạch sẽ con dao nhỏ, treo lên giá đựng dụng cụ cắt gọt, sau đó thưởng thức ngón tay thon dài của cô, đặt lên môi hôn.

Khương Diệp ngẩng mặt lên cười , cô còn nói nhiều hơn vừa rồi.

Môi mỏng người đàn ông đang hôn ngón tay cô, chuyển qua môi, nhàn nhạt mút hôn từng chút:

“Là một đứa trẻ sẽ vui vẻ, anh hi vọng em vui vẻ.”

Ngực Khương Diệp khẽ rung rinh, trong tay cầm con thỏ cà rốt vô ý thức nắm chặt một chút.

Đi động trên bàn réo vang, Bùi Chinh buông cô ra, xoay người tiếp tục rửa chén, Khương Diệp cầm lấy di động nhìn tên người gọi, là một người bạn cùng trường, trước đó cô giúp người bạn đó xin được một công việc, đối phương muốn mời cô ăn bữa cơm cảm ơn, Khương Diệp uyển chuyển từ chối.

Bạn cùng trường cảm thấy ngại ngùng, lại dò hỏi xem bao giờ cô rảnh, cô bạn muốn đến cửa, đưa chút trái cây làm quà. Khương Diệp hơi nhíu mày, chuyện nhỏ nhặt không tốn công sức, cô cũng không để ý, đối phương lại không nghĩ như vậy, nhiệt tình như lửa, một hai phải bắt cô nhận lấy thành ý.

Bùi Chinh thu dọn xong phòng bếp, thấy Khương Diệp vẫn còn đang trò chuyện, cởi tạp dề ra, cởi bỏ nút áo sơ mi, nhảy lên xà đơn hít xà.

Hình như anh đang cố ý dụ dỗ cô.

Cúc áo sơ mi được phanh ra, lộ ra cơ ngực cơ bụng rắn chắc, quầy tây bao lấy hai cẳng chân dài mạnh mẽ có lực, theo động tác lên xuống phập phồng, có thể thấy được cơ bắp toàn thân căng lên thành hình dạng rõ ràng.

Một bên Khương Diệp nghe điện thoại, tầm mắt đặt trên cơ thể người đàn ông, anh làm hai mươi mấy cái hít xà, hơi thở hổn hển, mỗi một lần động tác nâng về phía trước đều sẽ phát ra tiếng thở dốc rõ ràng, đường cong hầu kết gợi cảm, Khương Diệp nhìn đến không thể rời mắt.

Quần tây bao bọc lại bộ phận nào đó, cho dù đang ở trạng thái mềm nhũn, cũng phình lên một bao, không thể khinh thường.

Khương Diệp từ chối ngắn gọn với người bạn đầu bên kia, cúp điện thoại, đi đến dưới xà đơn , Bùi Chinh thấy cô lại gần, từ xà đơn nhảy xuống dưới, hơi thở thô nặng hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Biết rõ cố hỏi.

“Còn phải làm bao lâu?” Cô đưa tay sờ lên cơ ngực phập phồng của anh, vân da dưới lòng bàn tay căng chặt mạnh mẽ, tim đập rất nhanh.


Anh tiến lại gần trước mặt cô, ưu thế về chiều cao mang đến cảm giác áp bức vô hình, đôi mắt đen nhánh, hơi thở nóng bỏng: “Em muốn anh làm bao lâu?”

Rõ ràng nói là việc hít xà đơn, nhưng Khương Diệp đã cảm thấy điều mà anh đang ám chỉ.

Cô nhịn không được cong khóe môi: “Làm cả đêm đi.”

Cô xoay người trở về, còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị Bùi Chinh kéo về ngực chặn ngang người ôm lên: “Được rồi, cả đêm.”

“Bùi Chinh!” Khương Diệp cười run rẩy trong vòng tay anh: “Em không nói……”

Lời còn chưa dứt, đã bị Bùi Chinh chặn miệng, hơi thở nóng bỏng của anh mút lấy môi cô, đặt người lên bàn hôn sâu, ngón tay chui vào áo len, cách lớp áo lót mạnh mẽ xoa nắn đôi vú thịt.

“Đã nói.” Anh nặng nề mút đầu lưỡi cô, hơi thở càng nặng nề thêm:

“Anh nghe thấy rồi.”

Khương Diệp bị hôn đến thở hổn hển, gáy cô áp vào mặt bàn, áo len bị kéo mạnh qua đầu, phía dưới là áo lót thuần màu đen, người đàn ông cúi đầu cắn thịt vú trắng nõn, lưỡi mạnh mẽ đảo qua, hơi thở nóng bỏng kích thích đến lỗ nhỏ của Khương Diệp không tự giác chảy ra một dòng nước ấm.

“Em còn nói.”

Anh kéo áo lót xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng day liếm núm vú, khoái cảm rùng mình chạy thẳng lên đầu, Khương Diệp duỗi thẳng mũi chân kêu ư ư a a, giọng nói anh ách như rót chì của người đàn ông vang lên bên tai:

“Muốn cho anh ăn no.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK