Có 2 nguyên nhân, một là hồn ma nam đồng ý nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, cái khác là… hồn ma nam không đi ra được.
Hồn ma nam canh ngoài cửa ra vào, làm cách nào cũng không ra được, mở cửa ra, anh ta vẫn cảm nhận có một bức tường tồn tại.
Anh ta tưởng rằng “Thuật xuyên thấu” của mình mất tác dụng, nhưng chỉ cần là những thứ trong căn nhà này, anh ta đều có thể xuyên qua.
Đương nhiên, trừ Châu Châu ra.
“Tôi bị nhốt lại rồi.” Hồn ma nam tủi thân mếu máo ngồi xổm bên chân Châu Châu, “Cô đừng đuổi tôi đi có được không?”
Ngoài mặt Châu Châu giữ bình tĩnh, thực ra trong lòng lại loạn tùng phèo.
Cô đã bị một hồn ma nam ôm.
Đây là lần đầu tiên trong 25 năm cuộc đời cô bị khác phái ôm.
Đáng tiếc là ma. Châu Châu càng nghĩ càng tức, nghiến răng nghiến lợi đá hồn ma nam một cái, động tác rất nhẹ, bởi vì hồn ma nam đẹp trai quá, cô không nỡ.
“Anh phải ngoan ngoãn phải nghe lời, nếu không tôi sẽ vứt anh ra ngoài!”
Trong mắt hồn ma nam lập tức lóe lên ánh sao lấp lánh, tủm tỉm gật đầu: “Tôi sẽ nghe lời mà!”
Châu Châu thấy trái tim tan chảy, anh thật sự giống pet cưng quá đi.
Thực ra cũng coi như là pet đi, có điều khá là cao cấp.
Hồn ma nam nấu thức ăn rất ngon, Châu Châu đang hăng say ăn, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chảy nước miếng ròng ròng của anh ta: “Anh có muốn ăn không?”
Anh ta lắc đầu: “Tôi ăn không được.”
Châu Châu cười có chút hả hê: “Ầy, tiếc ghê á!”
Hồn ma nam ném cho cho cô một ánh mắt tủi thân, cô thật không nhịn được đưa tay xoa đầu anh ta: “Được rồi, lúc nào đó tôi xem xem có cách nào có thể giúp anh ăn được đồ ăn hay không, được chưa.”
“Được.” Anh ta lại cười, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đúng là dễ lừa.
Ăn no, Châu Châu sờ bụng nhìn hồn ma nam thu dọn bát đũa, đột nhiên sinh ra cảm giác cô là địa chủ không chút lưu tình bóc lột cái trắng nhỏ (Editor “Cải trắng nhỏ”: Ý chỉ mấy đứa ngây thơ ngok ngek ấy).
Lương tâm hơi bất an, Châu Châu vừa định đưa tay ra hỗ trợ, hồn ma nam lại né tránh.
Anh ta nghiêm túc nói: “Cô đừng giành công việc của tôi có được hay không hả? Tôi thích cô, cô chỉ cần hưởng thụ là được.”
Châu Châu: “…”
Cô sờ trái tim đập bịch bịch nhìn bóng lưng bận rộn hồn ma nam, trong lòng thầm mắng câu thô tục —
“Móa, may mà là ma, này cũng biết trêu chọc ghê á.”
…
Đêm hôm đó, Châu Châu ở phòng khác dùng mấy cái đệm làm “ổ ma” cho hồn ma nam.
“Này, đây chính là ổ của anh nhé.”
Hồn ma nam ủ rũ cúi đầu: “Vì sao không thể ngủ cùng cô?”
Châu Châu cuối cùng cũng bắt được cơ hội chọc chơi người ta, cô học nam chính trong phim truyền hình cong môi cười một cái, tự cho là tà mị chứ thực ra rất mềm mại đáng yêu, nói: “À, đàn ông… à không, ma nam chỉ có chiếm được trái tim tôi, anh mới có thể ngủ với tôi.”
Hồn ma nam: “… Tôi sẽ nỗ lực!” Còn giơ một quyền ra.
Châu Châu: “…”
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Xét về trêu chọc, cô vẫn thua.
Nhưng tóm lại, cuộc sống 2 người cứ như vậy bắt đầu.
*
Bên bệnh viện quy định 3 buổi tăng ca, nhưng bởi vì Châu Châu đặc thù, y tá trưởng mở cửa sau cho cô, rất ít khi xếp cho cô ca muộn, cho nên thời gian ở chung của Châu Châu và hồn ma nam thường là sau 4h chiều.
Ngoại trừ đi làm ra, Châu Châu gần như bước chân ra khỏi cửa, hồn ma nam tự kỉ cho rằng nguyên nhân là do Châu Châu muốn ở cùng anh ta.
Anh ta trước giờ không hề cho rằng Châu Châu có tính cách u ám quái gở.
Ngược lại, trong mắt anh ta Châu Châu là một cô gái nhỏ nhiệt tình hoạt bát.
Mấy ngày ở chung sau đó, hồn ma nam phát hiện cô thực sự là người nói rất nhiều.
Bởi vì…. Cô đặt tên cho các loại vật dụng trong nhà, thỉnh thoảng còn nói chuyện với bọn nó.
Ví dụ như chổi lau nhà gọi là BianBian, laptop gọi là Trư Trư… Đặt tên vô cùng kì cục, mà Châu Châu lại nhớ rõ từng cái một.
Có điều gần đây cô có hồn ma nam nói chuyện cùng, cho nên tần suất nói chuyện cùng BianBian Trư Trưa gì đó càng ngày càng ít.
Hồn ma nam nhịn mấy ngày, cuối cùng hỏi Châu Châu một vấn đề.
“Châu Châu này, vì sao trước giờ cô không hỏi tôi tên là gì?”
“… Hở?” Nếu hồn ma nam không nói, Châu Châu cũng quên béng chuyện này.
Bình thường lúc cô gọi hồn ma nam đều tự động lược bỏ tên gọi: “Vậy anh tên gì?”
Hồn ma nam không hiểu sao xấu hổ đỏ bừng mặt: “Tôi quên mất tôi tên là gì rồi…”
Đồ hồn ma đã mất trí nhớ rồi còn không biết xấu hổ bắt người ta hỏi tên mình… khiến người ta phát ghét.
Châu Châu: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt của hồn ma nam, cô hiểu rồi, thì ra hồn ma nam đang chờ cô đặt tên cho anh ta.
Xem ra còn là hồn ma nam muộn tao.
Châu Châu liếc anh ta một cái: “Anh muốn gọi thế nào?”
“Ôi, cô nghĩ giúp tôi đi mà!” Hồn ma nam ôm mặt nhìn cô, “Có điều có thể đừng lặp từ không, tôi muốn đặc biệt một tí.”
“Hừm,” Châu Châu bóp mũi anh ta: “Anh nói tên tôi không đặc biệt hử?”
Tên Châu Châu cũng là lặp từ.
Hồn ma nam không cần hô hấp, nét mặt anh ta tự nhiên, chỉ có giọng nói là thay đổi, tiếng nghẹn nghẹn: “Tên của cô đặc biệt mà, trong các loại lặp từ thì chỉ có tên cô là đặc biệt thôi.”
Loại lời ngon tiếng ngọt thế này thực sự nghe thế nào cũng không ngán.
Châu Châu hít một hơi thật sâu, cô buông tay, nghĩ đến hồn ma nam hay lắc lư quanh mình, ngón tay gõ gõ lên bàn: “Vậy cứ gọi anh là Số Pi nhé.”
Di chuyển xung quanh Châu Châu, vẽ ra một hình tròn quỹ đạo hồn ma nam.
(Editor: Số Pi là tỷ số giữa chu vi và đường kính của một hình tròn, ý là anh lúc nào cũng quay quanh chị gái này giống như vẽ ra một hình tròn nên đặt tên là số Pi đó.
Số Pi tiếng Trung là圆周率 / yuánzhōulǜ/, Hán Việt là Viên Chu Suất.
PS: Các bạn thích để là Pi hay Viên Chu Suất cmt bên dưới để mình đổi theo số đông nhé)
Số Pi vừa nghe liền thấy không phải là lặp từ, cuống quít gật đầu: “Được được!”
Châu Châu laị nhịn không được đưa tay kéo hai má số Pi lắc lư, “Số Pi vì sao anh lại đáng yêu như vậy chứ!”
Số Pi để mặc cô dày vò: “Là đặc biệt vì cô mà đáng yêu đó.”
Châu Châu, out.
*
Lúc Châu Châu tắm rửa không cho phép Số Pi lượn lờ quanh nhà, chỉ có thể ngồi xổm ở “tổ” đợi cô tắm rửa xong mới được hoạt động.
Thế là Số Pi học được một bản lĩnh.
Đó là sau khi Châu Châu tắm xong có thể hoạt động liền lén lút ở sau lưng cô.
Lúc tắm rửa không được phép nhìn lén, vậy lúc thay quần áo có thể nhìn lén rồi.
Ở giữa bức tường lặng lẽ quan sát mấy ngày, cuối cùng Số Pi cũng nhìn ra được sự khác biệt của anh và Châu Châu.
Phía trên, với phía dưới, đều không giốn nhau.
Phía trên Châu Châu vồng lên, anh lại bằng phẳng.
Phía dưới Châu Châu bằng phẳng, anh lại vồng lên.
Đúng là phát hiện mới!
Số Pi hưng phấn mặt đỏ phừng phừng, đôi mắt không nhịn được nhìn lên trên ngực Châu Châu.
Trắng trắng phình phình, đúng là hai quả bóng đáng yêu.
Anh muốn chia sẻ với Châu Châu cái phát hiện mới này, thế là ngồi xổm ở cửa phòng ngủ đợi cô ra.
Lúc Châu Châu thay xong đồ ngủ nhìn ra thấy Số Pi ngồi xổm ở cửa, hơi sửng sốt: “Anh ngồi xổm ở đây làm gì? Sao mặt đỏ vậy?”
Số Pi ngẩng đầu nhìn cô, tay dài buông xuống chống trên mặt đất cạnh hai chân, mắt hươu sáng rực như ánh rạng đông.
“Châu Châu, cơ thể của em với tôi không giống nhau!”
Động tác định xoa đầu Số Pi của Châu Châu bỗng dừng lại, cô có dự cảm xấu, “… Chỗ nào không giống?”
Số Pi ngây ngô chỉ vào ngực: “Chỗ này!”
Châu Châu đen mặt.
Số Pi lại chỉ vào giữa háng: “Còn chỗ này nữa!”
Châu Châu: “…”
Editor: Lưu manh cứ như vậy mà sinh ra đó.